Cùng Lăng Duệ giằng co trong chốc lát, gặp Lăng Duệ không có tính rời đi Lăng Tịch bất đắc dĩ thả tay ra, xoay người đi vào trong nhà. Lăng Duệ đi theo vào. Nam nhân đem nguyên liệu mới mua

vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn. Dù biết Lăng Duệ luôn theo dõi, nhưng nam nhân không muốn để ý Lăng Duệ, vẫn duy trì trầm mặc.

Cũng không phải nói quá mức so đo, nhưng lần trước chuyện đã xảy ra trong bệnh viện, làm cho nam nhân rất thương tâm. Thái độ Lăng Duệ làm cho nam nhân không có cách nào dễ dàng quên như vậy. Dù rất hy vọng cùng Lăng Duệ hòa hợp trở lại, nhưng Lăng Duệ một chút cũng không tin, làm cho nam nhân thật là thất vọng. Cũng không muốn dính dáng gì với Lăng gia, miễn cho có chuyện lại xảy ra.

Gặp nam nhân thái độ luôn lạnh nhạt, Lăng Duệ cảm giác được một sự thay đổi mãnh liệt giống nước sông so với nước biển, trong lòng cảm giác mất mác, làm cho hắn rất muốn nổi bão. Nhưng sợ đem quan hệ hai người càng hỏng, Lăng Duệ hít một hơi, cố đè nén cảm xúc dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói cùng nam nhân

"Ngươi đang làm cái gì?"

Nghe được Lăng Duệ hỏi, nam nhân chớp mắt, nhưng không dừng động tác trên tay. Đem nguyên liệu chuẩn bị xong, nam nhân mở bếp, cũng đem nồi lớn để lên, đổ nước sôi.

"Ngươi đến tột cùng muốn thế nào? Điếc à? Vẫn không để ý ta?!"

Thấy nam nhân vẫn im lặng, Lăng Duệ thiếu kiên nhẫn tiến lên bắt lấy tay nam nhân, cũng mạnh bạo xoay người nam nhân đối mặt hắn

"Ngươi đừng nói với ta, ngươi bị mù, cho nên mới không nhìn thấy sự tồn tại của ta."

Lăng Duệ động tác rất nhanh rất mạnh, cặp mắt dao động, tựa như muốn phun ra lửa, khuôn mặt của hắn cũng mãnh liệt đầy lửa giận.

Nhìn ra được, Lăng Duệ nổi giận. Mà đối tượng Lăng Duệ nổi giận chính là mình. Nam nhân thở dài nghĩ Lăng Duệ thật đúng là một đứa bé, dễ dàng phát giận như vậy.

"Lăng Duệ, ngươi làm đau ta."

Thấy nam nhân rốt cục đã mở miệng, Lăng Duệ nới lỏng tay một chút, nhưng khi nghe rõ cách xưng hô của nam nhân, Lăng Duệ híp mắt, cánh tay xiết chặt lại

"Ngươi gọi ta cái gì?!"

Lăng Duệ nhìn về phía nam nhân lộ ra bất mãn, cả người tản ra một loại khí tức nồng đậm nguy hiểm.

Người nam nhân này dựa vào cái gì lãnh đạm với hắn như vậy?! Lúc trước không phải muốn gặp hắn, muốn lấy lòng hắn sao? Hiện tại nam nhân lại lãnh đạm với hắn.

"Lăng Duệ. Ta gọi ngươi là Lăng Duệ."

Tiểu Duệ. Xưng hô này quá mức thân thiết, có lẽ cũng không hợp để gọi hắn nữa. Từ nay bắt đầu giữ khoảng cách với người Lăng gia, cũng nên phân rõ giới hạn.

Huống chi, Lăng Duệ tuyệt không thích nam nhân, thậm chí rất chán ghét, vậy nên tự giác một chút, không cần xuất hiện trước mặt Lăng Duệ, làm cho hắn nhìn phiền lòng. Lăng Tịch đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ vài ngày mới quyết định làm như vậy, tuy cũng rất thống khổ.

Lăng Tịch cũng là người, cũng có suy nghĩ của chính mình, nhưng là bị người hiểu lầm, còn không có cơ hội giải thích, chống đỡ thật sự vất vả. Lăng Duệ đã vô tình, lại hết lần này đến lần khác làm tim nam nhân đau, rất đau. Nam nhân quyết không để cho mình lại bị thương tổn nữa.

"Ngươi là có ý gì? Cùng ta phân rõ giới hạn?!"

Lăng Duệ sắc mặt càng thêm lạnh như băng, áp chế nam nhân lên tủ bếp, cũng đem mặt tới gần,

"Ngươi đúng là muốn trêu chọc ta, ngươi muốn phân chia khoảng cách, ngươi cho là, ngươi có cơ hội này?!"

Cái gì gọi là đi trêu chọc Lăng Duệ? Giọng Lăng Duệ đai nghiến làm cho nam nhân nhíu mày, trong con ngươi cũng bắt đầu có điểm dao động.

"Sao? Không phản đối?! Trừ phi ta không muốn gặp ngươi, ngươi đừng mơ tưởng không để ý ta."

Lăng Duệ vẻ mặt rất nghiêm túc. Nam nhân chớp mắt vài cái, có chút bất đắc dĩ đã mở miệng,

"Lăng Duệ, ta không nghĩ muốn chọc giận ngươi. Nếu ngươi nói gặp mặt là trêu chọc, về sau ta nhìn thấy ngươi vừa xuất hiện, sẽ tìm một chỗ trốn đi, như vậy ngươi vừa lòng chứ?"

"Ngươi định chọc ta nổi giận có phải hay không?!"

Lăng Duệ căm giận nắm cằm nam nhân,

"Ta không phải nói cho ngươi biết rồi sao? Lúc ta muốn gặp ngươi, ngươi đừng hòng tách rời khỏi ta; ta hỏi ngươi, ngươi phải trả lời, ta bảo ngươi làm việc, ngươi phải đi làm. Còn khi ta không muốn gặp ngươi, ngươi nên thông minh đừng xuất hiện trước mặt của ta chọc ta phiền."

"Lăng Duệ, ngươi có thể đừng bá đạo như vậy hay không?"

Toàn Lăng gia kia thật sự làm cho nam nhân mệt mỏi. Lăng Duệ nói rất vô lý, cũng rất bá đạo. Ngữ khí kiêu ngạo không chịu được.

"Mắc mớ gì tới ngươi?!"

Lăng Duệ trừng mắt nhìn nam nhân

"Còn có, không được gọi ta Lăng Duệ."

"Ôi...."

Không gọi Lăng Duệ gọi là gì? Lẽ nào cùng hắn, nói trống không hay dùng " Này " để gọi?

"Ôi cái gì ôi? Trước kia ngươi gọi thế nào, hiện tại gọi thế ấy, nghe được không?"

Gặp nam nhân không có lên tiếng, Lăng Duệ chân mày cau lại, đề cao giọng yêu cầu:

"Gọi thử nghe một chút."

Thật đúng là... Vô lý khó khăn, hoàn toàn không biết lớn nhỏ. Đối mặt Lăng Duệ tính trẻ con, nam nhân đành chịu thua, có chút bất đắc dĩ kêu một tiếng

"Tiểu Duệ".

"Ừ."

Nghe cái xưng hô quen thuộc, sắc mặt Lăng Duệ dịu đi không ít, chậm rãi thả lỏng. Lăng Duệ buông nam nhân ra, sau đó nhìn quanh phòng bếp một cái, mở miệng nói:

"Vậy thì... Ta hôm nay ở lại ăn cơm, nhớ rõ nấu cho ta một phần."

"Con không cần trở về nhà ăn sao? Cũng không cần đi gặp bạn gái của sao?"

"Quỷ hẹp hòi, ăn một bữa cơm cũng tiếc? Nhiều như vậy mà."

Thấy nam nhân muốn đuổi hắn đi, Lăng Duệ tức giận ngồi vào bàn ăn ở phòng bếp, mở miệng sai khiến nam nhân,

"Nhanh lên nấu cơm, ta đói bụng."

Đối với Lăng Duệ có hành vi vô lại, nam nhân cuối cùng chỉ có thể giơ tay đầu hàng, xoay người tiếp tục nấu canh gà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play