Khánh Dạ Tước dùng tay vuốt mái tóc đỏ rượu ra đằng sau- nhẹ nhàng mà ung dung. Nếu Doãn Ninh cũng biết ghen một chút chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
...
Hoàng Thất Li Hương,
Doãn Ninh vừa mở cửa vào, đã nghe âm thanh của đàn bà... " Tước, anh xem tối nay chúng ta hoan ái ở đâu đây?"
Ánh mắt người đàn ông rất tinh nhạy liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đi vào, cánh tay đẩy Thẩm Đan Nghi gần sát vào người mình hơn:" Em về sớm vậy?"
Đôi mắt to của Doãn Ninh nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia:" Tôi mệt nên về sớm". Sắc mặt Khánh Dạ Tước thay đổi như con quay, anh lập tức đứng dậy khiến Thẩm Đan Nghi mất thăng bằng:" Tước, anh không sợ người ta ngã hay sao?"
Như một người khác lúc nãy, anh đi thật nhanh đến chỗ Doãn Ninh, bàn tay vội vàng sờ lên trán cô:" Em có bệnh không? Tại sao lại mệt? Em làm sao?". Người đàn ông này, trước giờ Thẩm Đan Nghi chưa từng thấy anh lo lắng cho ai đến nỗi có thể hỏi một lúc nhiều câu như vậy.
Doãn Ninh không nói gì, chỉ nghiêng người né cánh tay của Khánh Dạ Tước rồi bước nhanh lên lầu. Trong lòng rạo rực như lửa đốt, anh kéo cánh tay yếu ớt như sắp gãy của cô, tức giận:" Em nói đi chứ? Tại sao lại mệt?". Cô mất kiên nhẫn nhìn vào mắt người đàn ông trước mặt, cố tình ghị tay ra khỏi bàn tay to lớn đó:" Tôi như thế nào liên quan đến anh sao. Dù sao nơi này cũng không nên là nơi tôi ở, tôi phải dọn đi rồi."
" Tôi đang hỏi em tại sao mệt? Còn biệt thự của tôi cả đời này em cũng không được rời đi!!!!". Anh tức giận tới mức có thể bóp nát cô rồi, nhưng mà... quả thật không nỡ...
Thẩm Đan Nghi lo lắng trước biểu hiện của anh, cố tình kéo chiếc váy để lộ ra phân nửa cặp ngực to hồng. Cô nắm lấy tay Khánh Dạ Tước, chà sát ngực cọ cọ:" Tước, anh xem cô ta thật hỗn láo lại ngang bướng. Anh mặc kệ cô ta, sắp tới giờ chúng ta đi rồi"
" Tôi chỉ là muốn về nghỉ ngơi, chẳng bị gì đâu. Hai người mau đi đi", Doãn Ninh lộ vẻ căm ghét nhìn anh:" Còn anh, buông tay tôi ra"...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT