Tiết mục cuối cùng Mạt Mạt ghi hình trước khi ra nước ngoài được phát sóng, cậu cố tình gọi điện thoại đường dài về, bảo Trịnh Hòa phải xem.
Trịnh Hòa không hiểu nổi sao với sao: “Tiết mục của cậu tôi xem làm gì? Chẳng nhẽ cái mặt cậu? Chậc chậc, tôi không ngờ cậu lại là người tự kỷ như thế.”
“Tưởng tôi là cậu chắc, cậu cũng xuất hiện trong đó, nên tôi mới gọi điện báo cho một tiếng.”
“Tôi cũng xuất hiện?” Trịnh Hòa lấy làm lạ, từ khi theo Bạch tiên sinh, số lần nhận công việc của cậu phải nói là đếm trên đầu ngón tay, trừ lần quảng cáo cho Xuân Kiếp đó, đã thêm lần nào cậu xuất hiện cùng Mạt Mạt đâu.
Mạt Mạt nói: “Không nói chuyện với cậu nữa, bên này còn chút chuyện, cậu cứ xem đi rồi biết vì sao!”
“Này! Đợi đã!”
Điện thoại bị ngắt.
Trịnh Hòa càng thấy kỳ quái, mỗi lần gọi về, Mạt Mạt phải nói 15 phút là ít, lần này sao thế? Mới nói hai ba câu đã ngắt rồi? Trực giác nói cho cậu, chắc chắn liên quan đến tiết mục đó.
Bạch tiên sinh đi công tác, Trịnh Hòa ngồi chờ ở nhà cũng chán, nghĩ rồi cậu bèn bật tiết mục đó lên.
Công ty của Mạt Mạt ở Hồng Kông, vậy nên đài phát là TVB. Trong giới đều biết bên TVB có những điểm thoáng hơn công ty đại lục, hơn nữa, rất nhiều tiết mục chơi trò không đưa kịch bản cho nghệ sĩ trước, để tạo sự bất ngờ, khiến họ biểu lộ chân thực nhất. Trịnh Hòa bắt đầu thấy thon thót, chẳng nhẽ Mạt Mạt nói ra điều gì không nên nói.
Tiết mục bắt đầu. 15 phút đầu tiên không có chuyện gì xảy ra, nghệ sĩ và MC chỉ tuyên truyền cho bộ phim mới, rất bình thường. Mạt Mạt im lặng ngồi lẫn trong đám nghệ sĩ, không khiến người khác chú ý.
Đến phần trò chơi, nữ MC lôi Mạt Mạt ra, trái tim Trịnh Hòa bắt đầu thấy căng thẳng.
Nữ MC nói: “Mạt Mạt, cậu và diễn viên chính của một bộ phim rất nổi gần đây là bạn tốt, cậu có đoán được người đó là ai không?”
Ánh mắt Mạt Mạt rất ngơ ngác: “Tôi có bạn như thế à?”
Có lẽ tổ đạo diễn không ngờ chỉ số thông minh của Mạt Mạt lại thấp như thế, nam MC liền phải kéo chủ đề: “Ha ha, Mạt Mạt, cậu biết nói đùa thật đấy, chúng tôi đều biết hết mà! Các bạn nói xem, người đó là… ” hắn hướng microphone về phía thính phòng, khán giả đồng thanh hô “Trịnh Hòa!”
Nghe đến đó, mặt Trịnh Hòa đỏ bừng lên.
Tiết mục vẫn tiếp tục, nữ MC giống như uống lộn thuốc, cứ bám riết lấy chủ đề ‘Trịnh Hòa’, bắn bom oanh tạc Mạt Mạt, từ chuyện hai người biết nhau như thế nào, cảm tình ra sao, vân vân và vũ vũ, còn thiếu mỗi chuyện bảo Mạt Mạt kể tên màu quần lót Trịnh Hòa mặc mỗi đêm. Mạt Mạt không đỡ nổi, cuối cùng, bị hạ gục bởi nữ MC, thông tin về Trịnh Hòa cũng bị bới tung lên.
Thấy Mạt Mạt không còn gì để nói, nữ MC chuyển hướng: “Tiếp theo là giai đoạn gọi điện của chúng ta! Mạt Mạt, cậu mở danh bạ điện thoại ra đi.”
Mạt Mạt nhận lấy điện thoại, tấm màn lớn phía sau hiện lên phần danh bạ của cậu.
MC tiếp tục nói: “Rồi, cậu tìm đến số cuối cùng trong đó.”
Ngón tay của Mạt Mạt cử động, phía màn liền phóng to màn hình di động của cậu, mọi người thấy hai chữ: Trịnh Hòa, hiện lên.
Mấy nghệ sĩ bên cạnh nở nụ cười, Mạt Mạt thì căng thẳng.
Nữ MC cười: “Ha ha, Trịnh Hòa… Ai bảo cậu họ Trịnh cơ? Chữ Z đầu tiên.”
Trịnh Hòa tựa như có thể đoán được tình tiết tiếp theo, mặt xám ngắt.
362.
MC thu thập câu hỏi, câu nói gợi ý từ phía khán giả, quay phim giúp gọi điện thoại.
Câu đầu tiên: Tôi là ai?
“Alô? Giờ này rồi sao còn gọi điện thoại đến?” giọng Trịnh Hòa vang lên từ đầu bên kia đầy vẻ mệt mỏi.
Cơ thể Mạt Mạt cứng ngắc, nói: “Trịnh Hòa… ừm, tôi là ai?”
“Cái gì? Cậu mất trí nhớ đấy à, sao lại hỏi thế…”
“Cậu nói mau lên.”
“Cậu chẳng phải Mạt Mạt sao.”
Câu thứ hai: nếu tôi và mẹ cậu cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?
Mạt Mạt che di động, dùng khẩu hình nói câu gì đó, quay phim quay sát gương mặt cậu, sau khi biên tập, người ta chèn thêm chữ: Cái câu hỏi quái gì thế?
MC cười rũ rượi, bảo cậu cứ hỏi đi.
Mạt Mạt nói: “Trịnh Hòa, tôi hỏi cậu câu này, nếu tôi và mẹ cậu cùng rơi xuống nước, cậu sẽ cứu ai?”
“Đương nhiên cứu mẹ tôi,” Trịnh Hòa đáp lại, không khách khí chút nào, “Cậu bơi còn giỏi hơn tôi, cần gì cứu?”
Cả khán đài vang lên tiếng thở dài thất vọng.
Tới câu cuối cùng, khi MC lật tấm bảng trắng ra, đã có vài tiếng cười rúc rich vang lên.
Trên bảng viết 3 chữ: Tôi yêu cậu.
Mạt Mạt im lặng suốt 3 phút, cuối cùng, dưới áp lực của đạo diễn, người đại diện, cậu đành rặn ra: “Trịnh Hòa… tôi yêu cậu.”
“Ha ha! Tối nay cậu uống lộn thuốc hả? Được rồi, tôi cũng yêu…” Trịnh Hòa còn chưa dứt lời, phía bên kia điện thoại chợt vang lên một giọng nam trầm thấp, ‘hắn’ hỏi lại Mạt Mạt, “Cậu vừa nói gì?”
Sắc mặt Mạt Mạt tái nhợt, cậu vội vã cúp máy.
Cả Studio cũng sững lại, không một tiếng động.
30 phút sau, MC tập trung tấn công để moi được thông tin của người đàn ông bí ẩn bên cạnh Trịnh Hòa kia.
363.
Trịnh Hòa vốn định trước khi giải nghệ sẽ không come out, thế mà giờ lại bị Mạt Mạt làm bại lộ.
Chỉ ba tiếng sau khi chương trình được chiếu, Trịnh Hòa tổng cộng nhận được chừng 80 cuộc điện thoại từ cấp trên, đồng nghiệp và thân bằng cố hữu, nội dung đa phần là hỏi người đàn ông đó là ai, hay Trịnh Hòa có phải đồng tính luyến ái không, điên tiết hơn là Mạt Mạt còn dám mặt dày hỏi lại.
Mạt Mạt: “ Người đó là ai thế? Tôi có biết không? Ha ha…”
Trịnh Hòa nghiêm mặt lại, dùng giọng nghiêm nghị nói: “Đó là ông bố thất lạc nhiều năm của cậu.”
Tuy Mạt Mạt là người Hoa, nhưng từ nhỏ đã không được tiếp xúc với tiếng Trung chính thống. Tuy nhiên, câu chửi trên toàn thế giới có một điểm giống nhau: hỏi thăm ân cần ông bà nội ngoại, người thân, vậy nên, Mạt Mạt hiểu. Cậu biết Trịnh Hòa đang mắng mình nhưng khộng giận, còn ghi âm câu này lại, đăng lên diễn đàn.
Trong lúc các fan còn chưa nhận được lời giải thích, thì cái đoạn nói chuyện ngắn ngủi được Mạt Mạt ghi lại đó khiến cho các hội nhóm tò mò thích tám chuyện càng rục rịch, cứ như chết đuối vớ được cọc, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, số lượng reply đã lớn tới 50 vạn.
Đúng thế.
Lần này, Trịnh Hòa bỗng nhiên nổi tiếng.
364.
Phía công ty không định ‘ướp lạnh’ Trịnh Hòa, ngược lại, còn vạch ra kế hoạch để nâng đỡ giúp cậu nổi tiếng, nhưng điều kiện là Trịnh Hòa phải ký hợp đồng dài 30 năm với công ty, nếu phá vỡ hợp đồng sẽ phải đền bù một số tiền lớn thấy sợ.
Giờ, nếu Trịnh Hòa xuất hiện quá nổi bật, sẽ thành cái đích cho người khác chỉ trích, tẩy trắng đâu dễ thế, hơn nữa, Trịnh Hòa là đồng tính luyến ái, đâu phải vấn đề nhỏ nhặt gì khác. Phương tỷ nhận được tin này bèn báo ngay cho Trịnh Hòa, bảo cậu từ chối điều kiện của công ty.
Trịnh Hòa cũng nghĩ thế, cậu vốn không thích nổi tiếng nhờ scandal, cũng không có tài năng ấy, vậy nên, khi công ty gọi điện tới, cậu chỉ cần ngẫm vài giây liền từ chối khéo.
Từ vụ của Âu Dương Chí, Tống Chấn Hào đã có thành kiến với Bạch tiên sinh, một năm, công ty chỉ xuất hiện được vài nghệ sĩ nổi tiếng, hơn nữa, danh tiếng của Trịnh Hòa trong đám nghệ sĩ cùng thế hệ không tồi, muốn cậu ta nổi tiếng cũng dễ. Tống Chấn Hào hạ quyết tâm, bảo A Long nhất định phải khiến Trịnh Hòa quay về thành phố H để làm việc, nếu không về, liền xử lý như phá vỡ hợp đồng.
A Long bị kẹp giữa hai bên, cậu theo Trịnh Hòa gần ba năm, bình thường Trịnh Hòa đối với cậu như thế nào, cậu biết chứ, vì thế, một mặt dàn xếp với phía công ty, mặt còn lại muốn giải thích rõ ràng lợi, hại của chuyện này cho Trịnh Hòa.
Giờ Trịnh Hòa mới biết, không có người đại diện đau khổ thế nào. Trước đây, mấy chuyện thế này đều là Thành thiếu giải quyết, tuy đa phần không phải điều Trịnh Hòa muốn nhưng luôn suy xét đến lợi ích cho nghệ sĩ, mà giờ, A Long làm công ăn lương chỗ công ty, đừng nói là giúp cậu phản bác lại cấp trên, ngay cả mang hộ một câu, để nói lại, còn không được.
“A Long, cậu nghe tôi nói này,” Trịnh Hòa nói, “Giờ tôi không thể đi làm việc được, công ty muốn ưu đãi, thì cũng phải để chuyện này yên đã.”
A Long bối rối: “Anh, em biết anh ghét mấy thứ đồn đãi này, nhưng công ty sẽ giúp anh dọn sạch chướng ngại.”
Trịnh Hòa thấy nói nhiều với A Long thế mà cậu ấy vẫn không nghe hiểu, giọng bắt đầu chanh chua: “Dọn sạch chướng ngại? Bọn họ chỉ muốn tôi bị nhắm tới thôi! Định dựa vào chuyện này để tuyên truyền mà! Nếu không nghĩ thế, sao bên TVB có thể phát sóng tiết mục đó chứ? Mà tiết mục đó cũng kỳ, chọn ai không chọn, sao chọn tôi!”
“Ừm…” A Long cũng không biết nói sao.
Trái với Trịnh Hòa nóng nảy, Bạch tiên sinh rất bình tĩnh.
“Bảo bối, sao thế?” Bạch tiên sinh ngồi xuống cạnh Trịnh Hòa, hôn lên hai má cậu.
“Bạch tiên sinh… em mệt mỏi quá.” Trịnh Hòa quay người qua, ôm lấy eo ông, tựa đầu lên bờ vai ông.
Rất hiếm khi Trịnh Hòa chủ động có động tác thân mật như thế, Bạch tiên sinh vui vẻ, nói: “Là chuyện bên công ty sao?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Lần đầu tiên em mới biết công ty thực chuyên quyền, nghệ sĩ đã ký hợp đồng cũng có nhân quyền chứ? Đầu tiên, em đang trong thời gian nghỉ ngơi, sao lại sắp đặt em vào, lần này chắc chắn là có ý đồ từ trước, dù không liên hệ được với TVB thì sau đó giải thích với niêm phong cũng được chứ sao? Nhưng ông xem đó,” Trịnh Hòa mở notebook trên đùi ra, mở vào trang chủ của công ty, chỉ vào hàng đầu tiên, “Đều là tin đồn của em, họ không những không ngăn chặn mà còn tuyên truyền!”
Trong khoảng thời gian này ông rất bận, tuy biết có một tiết mục để lộ chuyện Trịnh Hòa là đồng tính luyến ái, nhưng ông chỉ quan tâm người đàn ông đó là mình, còn lại thì không rõ lắm.
“Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng nếu cần tôi, đừng ngại.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa gật đầu: “Em biết, em biết, mấy hôm nay ông đã bận rồi, giờ em lại rước thêm phiền toái… xin lỗi.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Bạch tiên sinh ôm lấy Trịnh Hòa, cười: “Nói thế làm gì, là tôi không biết mà ngăn lại, dù sao, chuyện này cũng vì tôi nên mới có, đúng không?”
Trịnh Hòa đột nhiên phấn khởi: “Đúng rồi! Sao em lại quên mất chứ! Bạch tiên sinh! Ông phải chịu trách nhiệm hết đó!”
Bao ái muội, lãng mạn vỡ tan tành.
Bạch tiên sinh cười khổ.
365.
Tang Bắc tìm Tống Chấn Hào đàm luận chuyện của Trịnh Hòa, chờ đến 3 tiếng đồng hồ, rốt cuộc vẫn bị leo cây.
Tuy tại thành phố H, Bạch tiên sinh vẫn bị kiềm chế, nhưng người thông minh đều biết trong chuyện này, là cả hai bên đều nhường nhau một bước, khoản thu nhập từ mảng kinh doanh màu xám của BEACHER vẫn cực kỳ khổng lồ, con mãnh thú đương tuổi tráng niên sao có thể bị hạ gục, không biết Tống Chấn Hào đứt dây thần kinh nào, hay bị ai điều khiển, dám lên mặt với anh.
“Bạch tiên sinh, đây là những hoạt động của Tống Chấn Hào trong lúc để Tang Bắc đợi suốt 3 giờ.” Kiệt tử mở video trên máy tính.
“Toàn bộ?” Bạch tiên sinh dụi tắt mẩu thuốc lá, ánh sáng lọt qua cửa chớp, chia cắt gương mặt tuấn mỹ của ông.
Kiệt tử lặng lẽ cụp mi xuống: “Đúng vậy.”
Trên màn hình, Tống Chấn Hào ngồi nhàn nhã trên sofa. Bạch tiên sinh hừ lạnh: “To gan thật…”
Hôm sau, trên các tuần san giải trí đều đăng tin: Người nào đó dùng giá cao bằng 1/3 tiền lời hàng năm của công ty, mua lại Trịnh Hòa; hơn nữa, mấy ngày sau, bộ phim mới nhất của cậu – Oan gia ngõ hẹp, sẽ được công chiếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT