Điều không thể thiếu trước thềm năm mới đó là cơm tất niên.
Không biết ai đặt phòng khách sạn, trường quay của Trịnh Hòa ở phía Tây, thì đi đặt ở phía đông, cách nhau vài trăm dặm, hơn nữa, còn không có chỗ mua đồ ăn.
Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa có chút khó chịu, đề nghị: “Hay là tôi ở cạnh trường quay một đêm, sáng mai qua khách sạn.”
“Bên cạnh trường quay có mỗi rừng, bọn em ở trong phòng dựng tạm từ ván gỗ, giống khung cảnh đón năm mới sao? Không được, chúng ta nhất định phải tới khách sạn đó! Ông đợi tí, em tra bản đồ.” Trịnh Hòa nói xong cúi đầu tìm kiếm.
Bạch tiên sinh không có nhiều tình cảm với khái niệm ‘năm mới’ cho lắm. Có lẽ do hồi nhỏ sống ở nước ngoài, ông không biết tới ‘đoàn tụ’, nếu không, Bạch tiên sinh đã không quẳng cha và con rồi chạy đến gặp Trịnh Hòa bên cầu Hỉ Thước.
Trịnh Hòa tìm hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra đường tắt trên bản đồ, hơn nữa còn đi qua một cửa hàng trong chuỗi cửa hàng của một tập đoàn nước ngoài. Cậu vui vẻ, chìa điện thoại cho Bạch tiên sinh xem. Bạch tiên sinh không hay tiếp xúc với mấy loại phần mềm thế này, không cẩn thận bấm vào chỗ nào đó trên màn hình khiến bản đồ biến mất.
“Bạch tiên sinh! Ông thật đúng là…” Trịnh Hòa giận, lầu bầu, cúi đầu tìm lại.
Bạch tiên sinh cầm lấy bàn tay cầm di động của Trịnh Hòa: “Không phải tìm, tôi nhớ.”
Trịnh Hòa nghi ngờ: “Thật?”
Bạch tiên sinh cười nhạt: “Em không tin tôi?”
Trịnh Hòa vội vàng lắc đầu.
Bạch tiên sinh tự hỏi một lát, nói: “Đi về trước chừng 1500m sẽ có một ngã tư, rẽ trái, tiếp tục đi thẳng, đi qua đường Trung Hoàn, tiến vào đường Song Tinh, rẽ vào ngõ thứ ba trên đường Song Tinh, đi chừng 800m là thấy siêu thị có ánh sáng đỏ, đi ra từ siêu thị, cứ theo hướng tây, lại chuyển qua đường Trung Hoàn, vòng quanh khu E Thanh Hà, đi vào đường Bốn, cứ thế đi thẳng tới khách sạn.”
Trong lúc Bạch tiên sinh nói, Trịnh Hòa tìm lại đường, lần theo lời Bạch tiên sinh, so với bản đồ, không sai một chút nào.
Trịnh Hòa nghe mà choáng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch tiên sinh.
Đỗ xe trước cửa siêu thị, Bạch tiên sinh vừa bước vào liền bị đám người đông nghịt trước mắt làm cho choáng váng, Trịnh Hòa dắt ông đi thẳng về phía trước, cướp được một xe đẩy, chen vào đám người.
Đi tới khu thanh toán, Trịnh Hòa đẩy Bạch tiên sinh hàng người đang xếp chờ trả tiền, mình thì đi mua đồ. Bạch tiên sinh giữ chặt tay cậu, hỏi: “Em làm gì thế ?”
“Ông xếp hàng,” Trịnh Hòa chỉ vào xe đẩy, “Em đi mua đồ.”
“Tôi không đi cùng em?”
Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh khinh bỉ, kiểu ‘thiếu gia giàu có đúng là không hiểu cảnh khó khăn của dân đen’, nói: “Ông nhìn người ta xếp dài lắm rồi, em đi mua nhanh, ông cứ đứng đây xếp hàng, chốc gặp nhau.”
Số lần Bạch tiên sinh đi siêu thị có thể đếm trên đầu ngón tay. Một lần, Bạch Nhuận Trạch sốt, bảo mẫu có việc đột xuất ra ngoài, trong đêm mưa, Bạch tiên sinh đưa cậu ta đi, tìm mãi không thấy bệnh viện, Bạch Nhuận Trạch sốt đến độ bắt đầu nói mê sảng. Lúc ấy Bạch tiên sinh hoảng, chấp nhận thử đủ mọi cách, ông chạy vào siêu thị bên đường mua một túi đá lạnh lớn, rượu mạnh để hạ nhiệt theo kiểu vật lý cho cậu. Sau lần đó, Bạch tiên sinh như thiếu mất ‘dây thần kinh vào siêu thị’, chẳng muốn vào.
Trịnh Hòa vội vã phân công nhiệm vụ xong, cậu xoay người đi mua nguyên liệu làm cơm tất niên, hôm nay 3h chiều siêu thị đóng cửa, cậu còn nhiều nhất hơn 1h để chọn đồ.
Bạch tiên sinh xếp hàng, bên tai ông tràn ngập những câu chúc như ‘chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng bà nha’ rồi ‘chúc phát tài, năm sau như ý cát tường’ rồi hàng loạt những ca khúc rộn ràng, đón xuân. Trong lúc nhàm chán, ông rút di động, gửi tin nhắn cho những người coi như quen biết.
Bạch tiên sinh có không ít bạn bè trong giới thượng lưu ở thành phố H, giờ chắc họ đang gặp gỡ, ăn uống, ông nổi hứng trêu đùa, gửi cho tất cả mọi người một tin nhắn: Tôi là Bạch Ân, chúc mừng năm mới
Chỉ 8 chữ, đến dấu chấm cũng không có ấy, lại khiến Vương Thư Hoa sướng điên lên. Ông biết Bạch tiên sinh đã hơn 10 năm, cuối cùng cũng khiến trái tim sắt đá đó tan chảy. Ông bèn đưa di động cho phó cục trưởng Vương ở bên cạnh. Lão này thích quậy nhất, vốn lão đang đòi mở thêm ba chai Mao Đài nữa, liền im bặt, thấy tin nhắn đó, giật điện thoại qua, đứng lên bàn, đọc lớn: Tôi – là – Bạch – Ân – chúc – mừng – năm – mới.
Dưới bàn có không ít người nhận được tin nhắn của Bạch tiên sinh, lấy điện thoại ra đọc xong, sắc mặt không tốt.
4 -5 người đập điện thoại xuống bàn, may mà mọi người đều uống rượu nên không để ý chuyện mất mặt đó lắm.
Phó cục trưởng Vương biết mình chọc phải nghịch lân, đầu đang lơ tơ mơ bỗng tỉnh táo, cười hòa giải: “Ui chao, chú Bạch này qua năm mới cũng nhớ đến bọn anh, hay là gọi qua mời tới ăn nhẩy?”
Bầu không khí lại trở nên thân thiện.
Vương Thư Hoa xung phong gọi điện cho Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh không nói rõ đến hay không, chỉ bảo không tiện qua.
“Ô! Anh em, ông đang ở đâu? Sao ồn thế?” Vương Thư Hoa day day lỗ tai.
“Đang xếp hàng ở siêu thị.”
Vương Thư Hoa không biết ông nói thật hay dối, vờ say, lấp liếm: “Tất niên rồi, ông còn biết hưởng thụ sinh hoạt thật đấy.”
“Thực ra xếp hàng rồi cũng quen, tôi thấy có thể rèn luyện tính kiên nhẫn.” Qua thái độ của Vương Thư Hoa, cùng với vài tiếng nói chuyện vọng từ bên kia sang, Bạch tiên sinh cũng đoán được tám, chín phần chuyện xảy ra bên đó.
Vương Thư Hoa ngạc nhiên, quên giờ mình đang giả say: “Thật sao? Ông có bị bà nào đổi não không thế? Đi dạo phố cơ đấy?”
Trên bàn phần lớn đều đang giả say, nghe Vương Thư Hoa nói thế liền vểnh tai nghe xem Bạch tiên sinh nói gì.
Chưa nghe được gì, Bạch tiên sinh đã cúp máy.
Trịnh Hòa tới quầy bán rau, mua mỗi loại một túi, lại qua bên cạnh mua hai cân thịt, một túi bột mì, chưa đầy hai mươi phút đã xong xuôi.
Cậu đẩy xe tới chỗ Bạch tiên sinh.
Thấy Trịnh Hòa trở lại, Bạch tiên sinh tiện tay cúp máy luôn.
Trịnh Hòa tưởng đầu bên kia điện thoại đang nói chuyện công việc với Bạch tiên sinh, hỏi: “Bận lắm sao? Để em bồi bổ cho ông.”
Bạch tiên sinh nhìn xe đẩy xanh mướt toàn rau, nâng mi hỏi: “Bồi bổ bằng rau dưa?”
“Ai u, em quên mua hải sản với xương rồi.” Trịnh Hòa lại chạy đi mua.
Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trịnh Hòa, nhìn cậu bị cá trong tủ quẫy té nước lên mặt, lại nhìn cậu xen vào chỗ mấy bác gái, chọn xương.
Lúc Trịnh Hòa đẩy mấy thứ đó về, mệt đến gẫy eo, chưa kịp nghỉ ngơi, Bạch tiên sinh đã quăng bom rất bình tĩnh: “Bảo bối, tôi nhận ra, em giống đàn bà.”
Hàm Trịnh Hòa rơi cái đốp xuống đất.
Cậu là gay, nhưng dù sao cũng là đàn ông phỏng?
Chính vì thế, trên đoạn đường tiếp theo, cậu không thèm để ý đến Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh cũng không thấy sao, ông không phải người vì sắc mặt người khác mà khiến mình phiền não, chỉ liếc nhìn người đã theo mình hơn mười năm này suốt chặng đường đi, càng nhìn càng thấy gái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không có vết lấm tấm nào, tay mềm mại, vừa nhìn là biết chưa từng làm việc nặng, sau khi cởi đồ, thân thể kia cũng thực đẹp.
Nghĩ nghĩ, Bạch tiên sinh bất giác nhớ tới mấy hình ảnh 18+, ông thấy cứ mần cậu trong đầu như thế cũng không sai, dù ta người ta ngay trước mặt mình, nhịn không được thì lột đồ đưa lên giường, vừa quyến rũ lại sắc tình.
Trịnh Hòa tuy làm mặt lạnh nhưng vẫn nhìn chằm chằm mọi cử chỉ của Bạch tiên sinh, thấy dưới chiếc quần tây trắng muốt của ông, có thứ dựng ngược lên, hâm hấp thế nào, tay duỗi qua theo thói quen.
“Bảo bối, em không giận?” Bạch tiên sinh giữ chặt cánh tay Trịnh Hòa, đưa tay cậu vào trong quần mình.
Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh, le lưỡi, giận quá, rút tay ra: “Sao lại không giận chứ! Bị nói là giống đàn bà, ai vui được!”
“Tôi khen em mà.”
“Hừ! Ông tưởng em ngốc chắc, tin lời ông?” Trịnh Hòa thực khinh thường.
Bạch tiên sinh lắc đầu: “Bảo bối, tôi không thích dỗ người khác, em biết mà, giận xong rồi thì thôi, ok ?”
Trịnh Hòa cũng không muốn cãi nhau thật với ông, đột nhiên ghé qua, cắn phập vào cằm Bạch tiên sinh, quệt miệng xong, hả hê: “Được rồi, em tha thứ ông.”
Trịnh Hòa cắn rất mạnh, nước miếng còn dính trên mặt Bạch tiên sinh. Ông lấy ngón trỏ, dính dính chỗ nước miếng đó, lại đưa lưỡi ra liếm, tiếng nước lép nhép phát ra từ lưỡi cùng đầu ngón tay, ông lẩm bẩm:
“Bảo bối, vị của em ngon thật đấy.”
……
Trịnh Hòa cảm thấy chẳng biết làm sao. Cậu không khống chế nổi cái lão yêu nghiệt bắn hoocmon suốt ngày này nữa rồi.
Hai người dừng xe lại ở bãi đỗ xe trên đường cao tốc thưa thớt người qua lại, cởi quần áo, vội vàng lao vào nhau, Trịnh Hòa bị các loại chơi đùa cổ quái của Bạch tiên sinh làm cho đầu óc trống rỗng, ngủ chừng 3 tiếng mới tỉnh lại, Bạch tiên sinh dùng 3 tiếng này để lái xe về khách sạn.
Trịnh Hòa tắm rửa xong đi ra, thấy bộ âu phục trắng của Bạch tiên sinh treo ở cửa phòng bếp, đẩy cánh cửa bên phòng khách ra, quả nhiên thấy Bạch tiên sinh xắn tay áo nhặt rau.
Bạch tiên sinh nhặt rau cần, ông cẩn thật ngắt lá, đặt dưới vòi nước, rửa. Trịnh Hòa nhìn thế, nhíu mày, giật rau cần lại, vặt hai ba phát là xong, hỏi: “Bạch tiên sinh, ông biết nấu ăn không?”
“Em đoán xem?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Chắc chắn là không, không thì ông đã không giữ lại lá rau cần.”
“Tôi chưa từng nếm vị lá rau cần. Em biết làm không?” Bạch tiên sinh hỏi.
Trịnh Hòa thầm khinh bỉ, nói: “Em không biết.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì lá rau cần ăn không ngon, đắng lắm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT