Dù đã theo Bạch tiên sinh gần 10 năm nhưng Tang Bắc vẫn không hiểu hết con người của ông.
Bản tính của một người có thể dần được phát hiện sau nhiều năm tiếp xúc, nhưng Bạch tiên sinh lại khác, ông giống như là sự tổng hợp của hết thảy mâu thuẫn, hơn nữa còn lạnh lùng. Nếu không phải đó là thủ trưởng của mình, Tang Bắc thực chẳng muốn tiếp xúc với người như thế một chút nào. Thế nhưng Trịnh Hòa, cái người đột nhiên xuất hiện một cách kỳ lạ đó, lại dùng cách thức của mình để bước vào cuộc sống của Bạch tiên sinh, khiến người đàn ông đa nghi đó dần dỡ bỏ lớp phòng vệ.
Nhớ tới nhiệm vụ Bạch tiên sinh giao cho mình, anh suýt nữa thì bật cười.
Một người chưa từng biết nghĩ cho người khác như chủ tịch lại muốn chuyển nhượng 5% cổ phiếu từ một công ty làm ăn tương đối phát đạt của mình cho cậu ta! Đây đâu chỉ là hành động ưu ái cho tình nhân. Khi đã ký tên, làm xong giấy tờ, dù mấy ngày sau Bạch tiên sinh chán Trịnh Hòa, hợp đồng vẫn có hiệu lực. Chỉ cần Bạch tiên sinh không phá sản, cả đời này Trịnh Hòa sẽ không phải lo chuyện cơm áo.
Tang Bắc càng nghĩ càng thấy hoảng, bất thường có nghĩa là yêu, vấn đề chắc chắn không nằm ở Bạch tiên sinh, như thế, chỉ còn lại Trịnh Hòa.
Cậu ta đã làm gì với ông ấy?
317.
Đang đi dạo, đột nhiên Trịnh Hỏa cảm thấy vui vẻ. Cậu luôn bỗng dưng thấy vui một cách kỳ lạ như thế.
Về lại nhà khách, Trịnh Hòa đẩy chó ngố sang phòng bên cạnh, khóa cửa lại, sau đó mới đi lấy cái áo ngủ hường phấn kia, vừa hát vừa đi vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, dòng nước bắn lên làn da mật ong của cậu, trượt xuống lồng ngực. Trịnh Hòa vén tóc ra phía sau, cầm ‘thằng nhỏ’ của mình kỳ cọ cẩn thận, dù cho cậu biết điều này không cần thiết, bởi Bạch tiên sinh chưa từng giúp cậu khẩu giao.
Trịnh Hòa vừa tắm vừa tự tiêu khiển, cậu sờ xuống vùng bí mật dưới mông kia, bôi dung dịch vệ sinh cho nó. Cuối cùng, vì lỡ bôi nhiều quá nên bọt ở mông càng ngày càng nhiều, cậu liền dùng đám bọt đó, nặn hình cục shớt trên mông, lắc lắc vài cái, bọt cũng biết núng nẩy theo. Thấy vui quá, Trịnh Hòa không thèm nghĩ ngợi gì, hô lớn: “Bạch tiên sinh, ông qua đây em cho xem cái này hay lắm!”
Bạch tiên sinh mở cửa, thấy tạo hình của Trịnh Hòa, ông mím môi cười, sau đó nhướn mày: “Gì thế?”
Trịnh Hòa lắc lắc mông cho Bạch tiên sinh xem, ý là để ông nhìn rõ hơn một chút.
Tầm mắt của Bạch tiên sinh lại dừng lại ở cặp đùi trắng nõn do không bị ánh sáng mặt trời chiếu vào của cậu.
“Hay không?” Trịnh Hòa cười tủm tỉm.
Bạch tiên sinh cắm tay vào cục shớt bọt, nó liền biến hình. Trịnh Hòa tiếc rẻ, cậu đang chơi vui mà.
“Em muốn chơi thật sao…” Bạch tiên sinh kéo khóa quần, để lộ ra quần sịp trắng, ông bước vào phòng tắm sũng nước dù chân đang đi tất, cười thâm thúy. Bàn tay còn lại của ông xuyên qua đám bọt xà phòng, đụng cái tới mông mềm mượt của Trịnh Hòa, sau đó liền cắm nửa ngón tay vào cái động nho nhỏ của cậu.
Bấy giờ Trịnh Hòa mới nhận ra mình trót nhóm lửa, cậu bất chấp trên người còn bẩn, vội vã mặc áo ngủ, định chạy ra ngoài.
Bạch tiên sinh chắn ở cửa, ngăn mọi đường tẩu thoát, Trịnh Hòa đã mặc xong đồ, nhưng ngón tay ấy vẫn chọt ngoáy trong cậu, cậu sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa cầu xin tội nghiệp. Cậu còn chưa tắm xong, trên người còn trơn tuồn tuột, thực khó chịu.
Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm Trịnh Hòa hồi lâu, ông đang phân vân giữa ‘Abc cùng sữa tắm’ hay ‘Tắm sạch sẽ rồi xyz trên giường’.
Trịnh Hòa sợ quá, đánh rắm cái ‘búp’ một cái rõ to.
Bạch tiên sinh nhíu mày, ông mở cửa đi ra ngoài: “Cho em 5 phút, súc ruột luôn cho tôi.”
Rõ ràng là, cái bệnh ưa sạch sẽ của ông đã chiến thắng.
318.
Abc xong, Trịnh Hòa vừa mệt vừa khoan khoái. Cậu nằm trong lòng ông xem máy tính bảng.
Bạch tiên sinh vén đám tóc xoăn của Trịnh Hòa qua một bên, ghé vào tai cậu hỏi: “Tìm thấy tên em chưa?”
Cơ thể Trịnh Hòa vẫn còn mẫn cảm do dư âm, cậu bị hơi nóng từ ông làm cho run rẩy, liếc mắt nhìn Bạch tiên sinh một cái, đuôi mắt cậu vẫn dính chút mị ý.
Bạch tiên sinh rất hưởng thụ cái liếc mắt ấy, ông nhéo đùi Trịnh Hòa, cười nói: “Dâm – đãng ~”
Trịnh Hòa không hiểu nổi vì sao mình chỉ nhìn ông một cái mà lại bị nói thế.
Bạch tiên sinh thấy trên màn hình tìm kiếm có tên Trịnh Hòa, nói: “Đừng động, bấm vào đó đi.”
Ngón tay đang vô thức lật trang của Trịnh Hòa dừng lại, cậu bấm bài viết trên một trang chuyên viết tin về sao. Lúc nãy, đang nằm trên giường, cậu chợt nghĩ nếu như tìm tin tức về Bạch tiên sinh thì sẽ ra cái gì, đợi lâu lắm trang web mới load xong thì lại hiện ra dòng chữ: Theo chính sách và pháp luật có liên quan, bộ phận tìm kiếm không thể hiển thị thông tin.
Cậu đột nhiên thấy Bách độ đúng là nhân cách hóa.(baidu – Bách độ)
Bạch tiên sinh đương nhiên thấy Trịnh Hòa tìm gì. Để công bằng, ông bảo Trịnh Hòa gõ thử tên cậu vào ô tìm kiếm xem. Không ngờ, số kết quả lại vượt qua điều Bạch tiên sinh có thể tưởng tượng, ví dụ như, thái giám từng 7 lần vượt biển sang phương Tây có tên Trịnh Hòa; con chó ngố đang nằm bẹp dưới đất ngoài kia cũng kêu Trịnh Hòa.
Ông rất kiên nhẫn, bảo cậu lật một trang lại một trang, mãi đến trang 28 mới tìm được tin về cái cậu Trịnh Hòa đang nằm trong lòng mình.
Đó là tin về Xuân Kiếp, trong số một đống diễn viên chính, vị trí của Trịnh Hòa chiếm một diện tích rất nhỏ, dưới nữa là ảnh phim.
Bạch tiên sinh đột nhiên nhớ đến, hồi quay Xuân Kiếp, ngày nào cậu cũng gọi điện cho mình, bèn hỏi: “Em còn nhớ chuyện hồi đó, ngày nào em cũng gọi điện cho tôi không? Thành thiếu bảo em làm thế à?”
Trịnh Hòa lắc đầu. Khi ấy cậu mới đổ Bạch tiên sinh, chỉ muốn dính chặt lấy ông, trùng hợp thế nào hình tượng Thừa Dương lúc ấy lại có chút giống ông nên mới gọi điện, sau lại thành thói quen, một ngày không được nghe tiếng Bạch tiên sinh cậu lại thấy thiêu thiếu cái gì.
“Không phải, chỉ là em muốn gọi cho ông thôi.”
Bạch tiên sinh gật đầu, ông không nói cho cậu biết, lúc đấy ông đang ở thời kỳ sắp phát bệnh, trong lòng trống rỗng. Nếu khi đó không phải Trịnh Hòa thường xuyên gọi điện, hẳn ông sẽ đối xử với cậu giống như những tình nhân khác, đợi cậu quay xong Xuân Kiếp liền chia tay.
Sờ nắn thân hình ấm áp trong lòng mình, Bạch tiên sinh nhắm mắt lại, hôn lên trán Trịnh Hòa.
May mà có những cuộc điện thoại đó, tôi mới không bỏ lỡ em…
319.
Sau khi trải qua trị liệu bước đầu, bác sĩ chẩn đoán cấy da xong là Âu Dương Chí có thể thực hiện ca phẫu thuật chỉnh hình.
Những người cảm thấy thở phào nhẹ nhõm chính là người đại diện và người thân của cậu.
Một thím trung tuổi, mặt bôi son trát phấn đuổi theo bác sĩ hỏi: “Phẫu thuật chỉnh hình xong, Âu Dương Chí sẽ có gương mặt như hồi trước chứ?”
Bác sĩ mỉm cười gật đầu: “Đúng thế, tình trạng của cậu ấy đang tiến triển rất tốt.”
Người đàn bà đó lại hỏi tiếp: “Thế mất bao lâu mới có thể khỏi hẳn?”
Bác sĩ nói: “Chừng 1-2 năm, quá trình điều trị phải trải qua từng bước, bác đừng sốt ruột, tốc độ nhanh quá sẽ không tốt cho sức khỏe bệnh nhân.”
Bà ta liền mắng: “Ai lo cho nó, hai năm không làm việc, học phí trường quý tộc của Hiểu Yến nhà tôi ai trả? Tiền duy trì cái nhà này đều dồn xuống đầu tôi, nó còn bị hủy mặt, xui!”
Người đại diện của Âu Dương Chí nghe thế, không chịu nổi nữa. Người đàn bà này đúng là bà mẹ tồi tệ nhất! Đem đứa con mới 6 tuổi xem như cây rụng tiền, cầm số tiền Âu Dương Chí vất vả lắm mới kiếm được đi đánh bạc, trong lòng chỉ có đứa con gái của mình với tình nhân. Con bé đó không những được nuông chiều từ bé, mới 12 tuổi đã mang bầu con của cậu bé cùng trường lớn hơn 2 tuổi. Thấy nhà cậu ta có điều kiện, liền bắt con nhà người ta cưới con mình, khóc lóc om sòm khiến gia đình đó sợ quá phải chuyển nhà sang nước ngoài. Lúc đó chuyện này còn thành trò cười cho cả cái thành phố H cơ mà.
Người đại diện cố tình nói mát: “Không thoải mái, tìm bác sĩ mắng cái gì, đúng là không ra gì.”
Bà ta giận tím mặt, chỉ thẳng mặt anh ta chửi: “Đệt mẹ nhà mày, ai không ra gì hả? Cái loại không cha mất dạy!”
Người đại diện gắt: “Nói bà đấy! Từ 6 tuổi Âu Dương Chí đã phải làm việc, bao năm như thế, cậu ấy hẳn đã cung phụng bà cũng không ít tiền? Thế nhưng cậu ấy vừa vào viện bà liền muốn lấy sạch tiền trong tài khoản! ĐM nhà nó! Tiền đấy là để cứu mạng! Nếu không phải tôi liệu trước, bà có tin là giờ Âu Dương Chí đã chết rồi không?!”
Người đàn bà có chút chột dạ nhưng vẫn gồng lên: “Thế… thế thì liên quan gì đến tôi! Nó bị thương trong lúc làm việc, các người phải bỏ tiền mà chữa chứ!”
Em gái Âu Dương Chí là Âu Dương Hiểu Yến cũng nhảy xổ ra: “Chuyện riêng nhà chúng tôi, ông là ai mà dám quan tâm? Bệnh à!” Cái bộ mặt xảo quyệt đó như đúc ra từ mẹ ả!
Người đại diện nóng máu quá, hằm hằm lao về phòng bệnh, đóng sầm cửa lại, đợi bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên thì thấy…
Một người thanh niên rất sang trọng ngồi bên ghế dựa, trên tay ôm bó hoa bách hợp.
“Xin hỏi cậu là?” Anh ta hỏi.
Người thanh niên quay đầu lại, cười rộ lên: “Tôi là Vương Kiệt, bạn của Âu Dương Chí.”
320.
Trịnh Hòa đã dành lịch bốn tháng để quay Oan gia ngõ hẹp, nào ngờ lúc quay chính thức lại thuận lợi hơn dự kiến. Sau khoảng thời gian một tuần đầu tiên để quen nhân vật, năng lực của cậu liền bộc lộ ra, rất nhiều cảnh chỉ cần một lần là qua, hơn nữa nam chính hay đối diễn với cậu từng có hai vai chính đạt được ratings khá cao, chất lượng quay đương nhiên đảm bảo.
Kịch bản cứ thế mà lật, đã quay được hơn một tháng, Trịnh Hòa chỉ còn lại 3 cảnh mưa, lời kịch chỉ hơn 50 câu, nhưng đó lại là điểm gút của cả câu chuyện, cũng là lúc mọi âm mưu bắt đầu. Lần đầu tiên nhìn kịch bản Trịnh Hòa đã biết cảnh này có chút khó, đợi đến ngày chạy sô, cậu liền nói với Bạch tiên sinh: “Hôm nay ông đưa em đến trường quay thôi, không cần vào đâu, em tự gọi xe về.”
“Sao thế?”
Trịnh Hòa định nói cậu sợ ông thấy mình sẽ phải chịu rét cóng ở trường quay sẽ đau lòng, nhưng với tính cách của Bạch tiên sinh thì chưa chắc đã thế. Nếu nói ra lại bị ông cười nhạo thì sao? Nghĩ một hồi, cậu nói: “Không vì gì cả, ông đừng hỏi, chỉ cần đưa em tới trường quay rồi về là được.”
Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa đầy nghi hoặc, ông ăn xong phần của mình, xuống lầu lấy xe.
Vào trường quay, Trịnh Hòa nhìn xe Bạch tiên sinh đi khuất mới xoay người đi vào phòng hóa trang. Đầu bên kia, Bạch tiên sinh chạy xe một vòng rồi lại quành lại, đỗ xe ở một góc khuất rồi lẩn vào tổ đạo cụ và diễn viên quần chúng.
8h50, nhân viên công tác dùng guồng nước để tưới ướt vùng sẽ quay phim, đạo diễn Hà giơ loa, nói bắt đầu, mọi người chuẩn bị!
Trịnh Hòa mặc một chiếc áo blouse trắng mỏng manh, lảo đảo chạy tới. Quần áo bị mưa tát vào, ướt nhẹp, dính sát vào người cậu. Tại một ngày 7 độ C như hôm nay, mặc đồ nhưng thế sẽ lạnh đến mức nào, chúng ta có thể tưởng tượng được.
Trịnh Hòa đột nhiên vấp té, nước bùn bắn lên khắp người cậu, gương mặt lấm lem bùn đất ngơ ngẩn nhìn bốn phía, đột nhiên, gào lên đau đớn: “Hoa Thiên! Hoa Thiên!”
Mưa vẫn rơi xối xả.
Bạch tiên sinh thấy quay phim kéo máy lại gần mặt Trịnh Hòa, mấy diễn viên xung quanh ông bàn tán khe khẽ: “Trịnh Hòa khóc phải không?”
Người bên cạnh gật đầu: “Chắc thế, nếu không sẽ không quay cận cảnh.”
Bạch tiên sinh vừa nghe Trịnh Hòa khóc, bỗng dưng liền choáng váng, ông vẫn chưa hiểu ra sao thì đạo diễn hô: “Đạt !”
Trịnh Hòa bị mấy trợ lý bọc khăn lông, cho ngồi lên ghế.
Cậu run lập cập lau khô đám nước trên người, hỏi: “Còn mấy cảnh nữa?”
Thành thiếu đưa cho cậu ly nước nóng: “Hai, để mai quay đi, hôm nay đến đây là xong.”
“Hôm nay tôi còn việc nào nữa không?”
“Chút chụp ảnh tuyên tuyền, có thể còn có phóng viên phỏng vấn, cậu chỉ cần trả lời vài câu cho có là được.”
Trịnh Hòa nói: “Mấy việc đó lúc nào làm cũng được, tôi nghỉ một chút rồi quay luôn hai cảnh còn lại đi.”
Thành thiếu nhíu mày: “Cậu không nghĩ cho sức khỏe của mình sao? Cứ thế ốm thì sao giờ?”
Trịnh Hòa lắc đầu: “Anh không hiểu, tôi chỉ có hôm nay thôi, mai lại quay cảnh thế này sẽ bị phát hiện, quay sớm xong sớm.”
Thành thiếu hỏi: “Bị ai phát hiện?”
Trịnh Hòa không đáp, uống ực ly nước nóng, cảm thấy toàn thân ấm lên mới hô với đạo diễn Hà: “Đạo diễn! 30 phút sau tôi quay tiếp có được không? Bên đạo cụ không phiền chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT