Thời: Đại Đường.

Địa điểm: Trường An.

Lý Bạch nghênh ngang vào quán rượu, vỗ bàn cái bốp: “Tiểu nhị, cho hai bình nữ nhi hồng!”

Một tiểu đạo sĩ mặc trường bào màu xanh và một tiểu hòa thượng đầu trọc lốc ngồi bàn phía trước liếc mắt nhìn nhau, cười híp mắt đi tới ngồi xuống bên cạnh Lý Bạch.

Tiểu hòa thượng nói: “Vị huynh đài này, gặp nhau nghĩa là có duyên phận, không bằng tiệc rượu lần này để tiểu đệ mời huynh đài đi!”

Không đợi Lý Bạch trả lời, tiểu đạo sĩ reo lên: “Đường huynh đường huynh, huynh đồng ý đi!”

Lý Bạch được ăn không phải trả tiền cả kinh: “Đường huynh? Ta có huynh đệ như ngươi từ khi nào?”

Tiểu đạo sĩ cười híp mắt lộ ra hàm răng trắng: “Huynh họ Lý, đệ cũng họ Lý, hai ta cùng dòng họ rồi. Huynh lớn tuổi hơn đệ, cho nên huynh là huynh trưởng. Nếu không gọi là đường huynh thì gọi là cái gì?”

Lý Bạch suy nghĩ một chút, thấy cũng có đạo lý.

Tiểu đạo sĩ hào sảng gọi một bàn rượu và thức ăn, rượu ngon tất nhiên không thể thiếu, vây cá tổ yến cũng bày la liệt rực rỡ đủ loại.

Lý Bạch líu lưỡi: “Tiểu huynh đệ khách khí như vậy?”

Tiểu hòa thượng cười nói: “Lý huynh đã không ghét bỏ mà thưởng thức mỹ tửu cùng bần tăng như này, há phải tiếc tiền bạc? Nếu Lý huynh bằng lòng, vậy viết thơ lên quạt coi như quà đáp lễ, Lý huynh thấy sao?”

Lý Bạch uống một chén rượu lót bụng, nhất thời văn chương lai láng, hào sảng đập bàn: “Được! Chủ quán, xin cho mực bút!”

“Đời người còn dịp nên vui hưởng.. Chớ để chén vàng thẹn nguyệt suông… Ngựa năm sắc, áo vàng thoi..con ơi đổi lấy một vò rượu ngon...” [1]

Bài thơ viết xong, tiểu hòa thượng cười híp mắt nhận lấy cây quạt, gập lại rồi bỏ vào tay áo, chắp tay làm lễ nói: “Đa tạ.. đa tạ..”

Không đợi Lý Bạch khách khí, tiểu đạo sĩ đứng dậy kéo tay tiểu hòa thượng, cũng vái chào: “Thái Bạch huynh cứ từ từ dùng bữa, bọn đệ không quấy rầy nữa.”

Lý Bạch ngẩn ra: “Hở?”

Chớp mắt một cái, lời vừa nói vẫn còn quanh quẩn bên tai, nhưng tiểu đạo sĩ và tiểu hòa thượng hai người sống sờ sờ cứ như vậy mà biến mất trong không khí.

Lý Bạch sợ run một lúc lâu, ngẩn ngơ sờ sờ trán: “Xong rồi xong rồi, mới uống một chén đã say.”

Lại quay đầu, thấy một bàn rượu đắt tiền còn chưa trả, mắt trợn ngược lên, bắt đầu giả say khướt: “A! Món quý nhạc hầu là thứ yếu~~ không mong tỉnh rượu chỉ mong say~~~”

Thời gian: Thế kỷ 21.

Địa điểm: Trong nhà Tô Tiểu Hổ.

Tiểu hòa thượng Tô Tiểu Hổ cầm cây quạt phe phẩy, nước miếng bên miệng chảy ròng: “Ai nha, Lý Thái Bạch tự tay viết, phát tài phát tài rồi!”

Tiểu đạo sĩ Lý Hắc cười híp mắt ngồi bên cạnh, kiểm kê thu hoạch mấy ngày qua: “Hai váy lục la của mỹ nhân trong hậu cung của từ thúc, quạt từ huynh tự tay viết, một ngọc thạch, một hộp son của đường cô…” 

Tô Tiểu Hổ cất cây quạt vào ngực, bế ngang người Lý Hắc lên: “Tiểu Hắc, đi tiếp đi, đi hỏi xin kiếm của mẫu đệ em!”

6.

Có đôi lữ khách xuyên không, ngang dọc vạn năm, chẳng hay bạn có gặp họ?

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play