- Tuyết Linh! Ra chợ mua hộ mẹ chai nước mắm về kho thịt cái! - mẹ tôi từ dưới bếp nói vọng lên nhà.
- Dạ! - tôi uể oải đáp.
Hôm nay là ngày 23 tháng 12 âm lịch, hình như là ngày ông công ông táo gì á, tôi cũng không nhớ rõ lắm.
Vậy là đã hơn 4 tháng kể từ sau cái ngày tôi bị tai nạn mất trí nhớ. Bốn tháng trôi qua quả là những ngày khó khăn với tôi bởi bị mất trí nhớ nên mọi thứ xung quanh tôi cái gì cũng lạ lẫm hết á nên phải mất khá là nhiều thời gian để có thể hiểu và biết hết.
Thời tiết hôm nay nắng thấy bà cố nội luôn.
Mẹ tôi nói tôi tên Dương Tuyết Linh, 14 tuổi, đang là học sinh lớp 8 nhưng tạm thời do sự cố lên không đi học.
E hèm, tôi còn là một Snow (tên fanclub của SPB) chân chính ấy nhá. À, SPB (hay còn gọi là Super Boys) là một nhóm nhạc mới debut (ra mắt) cách đây khoảng 3 tháng. Nổi tiếng nhờ ngoại hình và tài năng, còn nhờ Nhật Long nữa.
Nói về Nhật Long, Nhật Long trước kia là một ca sĩ hoạt động solo có khá là nhiều fan với nghệ danh Long Nhật Vũ. Hiện tại anh là một mẩu của SPB, nghệ danh hiện tại của anh là L-Dream, fan của anh bây giờ cũng là Snow hết rồi.
Tôi là tôi mê tít mấy anh ấy lắm, đặc biệt là anh W, tên thật của ảnh là Trần Khải Minh. W là từ viết tắt còn đảo ngược của tên Minh. Ý nghĩa chả có nhưng nghĩ cũng hay. Good! Có sáng tạo.
Thành viên cuối cùng của nhóm là Nguyễn Hải Nam, cùng tuổi với L-Dream và W, cũng học chung trường luôn. Hải Nam là nhóm trưởng luôn cơ đấy. Anh ấy lạnh lùng lắm, chẳng mấy khi thấy ảnh cười bao giờ cả.
Vì là tân binh nên SPB rất bận rộn với các đợt quảng bát tên tuổi, đóng MV mới, các buổi concert thường xuyên được tổ chức rải rác khắp nước. À, còn phải thường xuyên chôn chân trong phòng tập mỗi khi được nghỉ học nữa. Nói chung là bận vô cùng, nghĩ mà thấy thương. Cuộc sống của một idol còn đi học cực lắm chứ chả chơi.
Tám vậy đủ rồi. Đi chợ mua mắm thôi không mắc công xíu má la. Nhức đầu lắm.
- Cô ơi! Để cháu chai nước mắm!
Cái gì thế này? Tôi và tên nào đó đồng thanh nói. Ngớ người, tôi quay sang nhìn tên đó, nhưng... mẹ kiếp, đeo khẩu trang nữa cơ đấy. Cơ mà ánh mắt ấy... thật sắc bén làm sao.
Nhận ra sự bất thường ấy, hắn cũng quay sang nhìn tôi. Cả hai im lặng vài giây rồi lại ngoảnh mặt đi vu vơ nhìn xung quanh như chưa có chuyện gì.
- Tiếc quá! Còn có một chai thôi! - cô bán hàng nhìn chúng tôi, nói với giọng tiếc rẻ.
Tôi liếc nhìn hắn ta, không cảm xúc mà mở lời:
- Tiếc quá, còn có một chai thôi! Tôi sẽ lấy, cậu đi chỗ khác mua nhé!
Hắn nhìn tôi, lạnh nhạt đáp:
- Vậy sao cậu không đi chỗ khác mà mua?
Tên này... không phải thuộc dạng đàn ông con trai ga lăng trong truyền thuyết rồi.
- Cậu có đúng là con trai không vậy? - tôi nửa cười nửa không.
- Phải! - hắn không do dự liền đáp chắc nịch.
- Tốt! Vậy đi chỗ khác mua đi cha nội! - tôi xua tay xua đuổi.
- Tôi không biết đường!
Má ôi, nghe giọng của hắn cũng đủ biết hắn đang bình thản đến cỡ nào, hoàn toàn khiến người ta mang cảm giác đầy nghi ngờ. Đúng là trơ trẽn mà, chẳng có tài năng diễn xuất gì cả. Khẽ "hừ" nhẹ một tiếng, tôi nói:
- Bộ cậu là người thành phố mới xuống hả?
- Ừ! - hắn gật đầu như đúng rồi ấy.
Thánh thần ơi, ngài ra đây mà xem hôm nay con đã gặp cái thể loại gì vậy này. Thật là sa mạc lời a.
- Được rồi! Tôi đi chỗ khác! - tôi nghiến răng.
Xoay người toan bỏ đi thì bị hắn gọi lại:
- Khoan đã!
Tôi dừng bước, ngoảnh đầu lại, siết chặt lòng bàn tay. Cái đậu phụng trôi gì thế, có gì thì nói mẹ đi, còn bày đặt. Nở một nụ cười nhẹ, tôi khách sáo hỏi:
- Đằng ấy còn gì muốn nói nữa à?
- Tôi còn biết một quán khác nữa. Cậu cứ lấy chai nước mắm ấy đi, tôi mua chỗ khác!
What the f... flower? Cái tên này, mi cậy mi là người thành phố mà ăn hiếp con gái nhà nông hiền lành như ta à? Sống phải có lương tâm chút chứ. May cho mi là người lạ, nếu mà là người quen thì ta đã đánh sấp mặt rồi con.
Tui hít một hơi thật sâu. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh tạo nên sự quý tộc. Bình tĩnh, đừng nên chấp trẻ trâu thành phố.
Xong xuôi đâu đó, tôi lê cái thân xác sắp bốc cháy này về nhà. Chạy ào vô bếp, tôi kêu lên:
- Mẹ! Mắm này mẹ ơi!
Mẹ tôi đang nói chuyện với cô nào ấy. Hai người họ đồng loạt nhìn tôi, cô kia cười nói với mẹ tôi:
- Con cậu à?
- Ừ! - mẹ tôi đáp.
- Lại đây nào cháu! - cô đó vẫy vẫy tay gọi tôi.
Tôi ngơ ngác tiến lại gần. Cô đó xoa đầu tôi, nói:
- Cháu mấy tuổi rồi?
- Dạ, 14 tuổi ạ!
- Vậy là bằng tuổi con cô rồi!
Tôi im lặng không đáp. Mẹ tôi lên tiếng:
- Cũng mấy chục năm rồi còn gì.
Cô kia cười.
Tôi tiến lại gần mẹ, thì thầm hỏi:
- Ai vậy mẹ?
- Bạn học của mẹ. Lần này cô ấy về quê ăn tết với ông bà nội của cô ấy, tiện đường ghé qua nhà mình chơi.
Tôi gật gù như hiểu rồi.
- Mẹ ơi! - từ đằng xa, một cậu con trai đang tiến lại gần nhà tôi. Nhìn tên này cứ quen quen thế éo nào ấy.
Cô kia thấy cậu ta liền nói vọng ra:
- Khải Thiên hả? Vào đây đi con. Trời đang nắng lắm đấy.
Khải Thiên? Tên đẹp nhỉ.
Khải Thiên tiến vào bếp. Càng nhìn càng quen à nha. Cậu ta đưa ánh mắt nhìn tôi, hỏi:
- Nhìn cái gì?
Tôi nghi hoặc hỏi lại:
- Chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?
Khải Thiên nhếch môi cười, bình thản đáp:
- Rồi! Mới đây thôi!
- À! RA LÀ CẬU, THẰNG TRẺ TRÂU THÀNH PHỐ CHẢNH CHỌE! - tôi vỗ tay bốp một cái như đúng rồi ấy, chỉ thẳng vào mặt cậu ta mà hét lớn.
Cô kia nhướn mày khó hiểu nhìn tôi:
- Thằng trẻ trâu thành phố chảnh chọe?
Chết rồi, quên mất ở đây còn có người lớn. Tôi cười trừ đáp:
- Dạ, không có gì đâu ạ!
Khải Thiên mặt xám xịt nhìn tôi. Phải chăng câu nói của tôi làm cậu ta cảm thấy mình bị xúc phạm?
Đó là lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau. Tuy ấn tượng về nhau lúc đó không tốt cho lắm nhưng ít nhất cậu ta cũng có điểm cộng trong mắt tôi, đó là được mỗi cái đẹp trai. Sau đó, bọn tôi cũng thỉnh thoảng gặp nhau vài lần. Khi đi chợ tết tôi gặp cậu ấy, khi đi chúc tết, khi đi mua đồ, khi đi chơi và cả thậm chí là đi... bắt rắn với câu cá,..
Vào một buổi tối nọ, trong lúc ăn cơm, mẹ tôi chợt nói:
- Hết tết này bố mẹ định cho con lên thành phố học!
- Dạ? - tôi ngơ ngác hỏi lại.
Đùa nhau à? Đi học á? Cho xin đi, ở nhà sướng hơn nhiều. Cơ mà, không biết cảm giác thế nào nhỉ?
- Mẹ tính cho con học chung trường với Khải Thiên. - mẹ tôi nói tiếp.
- Cậu ta học ở đâu ạ? - tôi vừa nhai nhóp nhép cơm vừa nói.
- Hà Nội!
Sặc. Cái quái gì thế? Học xa nhà ư? Ơ nhưng nghe có vẻ vui.
- Dạ, con biết rồi ạ.
Hết rằm tháng giêng, tôi cuốn gói lên thành phố học hành. Thực ra mà nói, tôi cũng muốn lên Hà Nội lắm luôn á, tại W cũng học và sinh sống ở đấy. Biết đâu trong lúc ra đường vô tình gặp anh ấy thì sao? Hí hí, nghĩ thôi đã thấy thích rồi. W à, chờ em nha! I love you, pặc pặc.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi học. Cũng chẳng có gì đặc biệt. Cũng đứng trước lớp giới thiệu, cũng được cô ưu ái sắp chỗ, cũng được các bạn bè làm quen nhiệt tình như bao người. Nhưng... cái tình tiết cẩu huyết gì thế này? Tôi học cùng lớp với Khải Thiên đã đành, vậy mà còn phải ngồi chung bàn với cậu ta nữa chứ. Ok, I"m fine. Cực kì fine.
- Thích tôi đến thế cơ à? - Khải Thiên nhìn tôi cười gian tà.
Cưng à! Cưng biết ảo tưởng sức mạnh chứ? Bớt bớt đi nhé!
Tôi nhếch môi, giọng mỉa mai, đáp:
- Không dám!
Cậu ta hơi nghiêng đầu, hỏi:
- Còn chối! Rõ ràng thích tôi nên mới chuyển đến trường này, chắc cậu xin xỏ cái gì để họ cho cậu vô chung lớp với tôi, à, còn ngồi cạnh tôi chứ gì?
- Này! Nói thật cho tôi biết đi! Bệnh viện tâm thần bỏ sót cậu đúng không? - tôi giả bộ quan tâm.
- Là sao? - Khải Thiên nhíu mày.
Tôi gằn mạnh từng chữ:
- Cậu-bị-điên-à?
Khải Thiên mặt xám ngoét, giận dỗi quay đầu đi hướng khác. Ha ha, tôi thích chọc giận cậu lắm đấy, Khải Thiên à. Ai bảo mỗi lần cậu giận dỗi là lại đáng yêu như con nít chứ.
Cô bạn trên bàn tôi quay xuống, nở một nụ cười xã giao, bắt chuyện trước:
- Chào cậu! Tớ là Ngọc Tố Thanh!
Tôi khẽ cười, đáp lời:
- Rất vui được làm quen!
Tố Thanh tò mò hỏi tôi:
- Cậu biết SPB chứ?
Tôi hỉnh mũi, vỗ ngực tự mãn:
- Tất nhiên! Tớ còn là một Snow chân chính luôn ấy chứ!
Tố Thanh cưới tít mắt:
- Woa! Vậy là cùng động rồi!
- Mà Tố Thanh bias ai thế? - tôi hí hửng hỏi.
- Thanh hả? Thanh là Thanh thích oppa Hải Nam nhất luôn đấy!
- Còn Linh là Linh thích anh W cơ!
Có vẻ hai đứa nói chuyện rất hợp a. Toàn ngồi tám đủ chuyện trên trời dưới đất, toàn nói về SPB thôi.
- À mà này! Cậu có vé xem concert của SPB chưa? - Tố Thanh chớp chớp mắt hỏi.
- À, chưa.
Tố Thanh quay lên, lấy ra từ túi bút một tờ giấy nhỏ nhỏ gì ấy rồi lại quay xuống đưa cho tôi:
- Nè! Cho cậu đấy! Tại nghe nói lớp này hôm nay có học sinh mới nên lớp mới xí thêm một vé đấy. Tại sợ học sinh mới không có vé ấy mà.
Tôi nhướn mày, hỏi:
- Nếu lỡ học sinh mới có vé rồi hoặc không phải Snow thì sao?
Tố Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Nếu học sinh mới có vé rồi thì bán vé cho người khác, còn nếu không phải Snow thì bằng mọi thủ đoạn phải biến cậu ta thành Snow.
- Bộ lớp này toàn Snow hả? - tôi nghi hoặc hỏi lại.
- Ừm! - Tố Thanh bình thản đáp.
Ôi trời ơi, sa mạc lời luôn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT