Ngày 12/12/2017, bộ fic này đã ra đời. Tôi biết nó chẳng hay ho gì, nếu không muốn nói là nó nhạt nhẽo và nhảm nhí. Nhớ ngày ấy đầu óc bị nhiễm teenfic nặng nề, văn phong dở tệ nhưng vẫn muốn viết một câu chuyện riêng.

Bộ truyện đầu tay sao tránh khỏi sai sót, mong mọi người lượng thứ cho.

Một năm trôi qua rồi, để kỉ niệm bộ truyện này tròn một tuổi. Hôm nay, ngày 12/12/2018, tôi - tác giả của bộ truyện này xin gửi lời cảm ơn tới các bạn độc giả vì đã theo dõi bộ truyện trong suốt thời gian qua, vì vậy tôi đã viết nên phần ngoại truyện này.

Cảm ơn mọi người và hi vọng mọi người hãy ủng hộ những bộ truyện khác của tôi ạ.

***

Khải Minh là tên của tôi. Để tôi kể cho các bạn nghe về chuyện của tôi nhé.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào năm còn học cấp I, ừ cái hồi đấy, khi nhìn cô ta, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy chán ghét cô ta. Trong lúc gây ẩu đả với cô ta ở trong lớp, chính cô ta đã ném sợi dây chuyền quý giá của tôi xuống con sông, lúc đó, tôi thật sự rất hận cô ta. Tôi nhảy xuống sông với hi vọng có thể tìm thấy sợi dây đó, nhưng chẳng may, cũng vì hành động ngu ngốc đó mà tôi suýt chết đuối. Tôi chẳng biết lúc đó là ai đã cứu tôi, là ai đã đưa tôi về nhà. Tôi hôn mê suốt nửa ngày. Khi tỉnh lại, khoảng kí ức của tôi về cô ta không hiểu sao lại khá mờ nhạt, chỉ nhớ, cô ta có một cái móc khóa hình con thỏ và lúc nào cũng giữ khư khư bên người như bảo bối.

Khi lên cấp II, tôi vô tình học chung lớp với cô ta và bạn thân của cô ta, tức Ngọc Lệ. Ngọc Lệ cũng có một cái móc khóa hình con thỏ, lúc đó, tôi không biết, móc khóa đó thực ra có một cặp, Ngọc Lệ giữ một cái, Băng Tâm giữ một cái. Lúc đó tôi cũng không biết, thực ra Băng Tâm đã vô tình làm mất cái móc khóa đó vào mấy ngày trước, nên khi thấy cô ta đi cùng với Ngọc Lệ, tôi chỉ thấy có Ngọc Lệ là vẫn còn giữ cái móc đó, vậy là cái khẳng định chính Ngọc Lệ là hung thủ ném dây chuyền năm đó hiện lên trong đầu tôi. Sau đó, tôi thấy Ngọc Lệ không hiểu sao lại không mang theo cái móc khóa theo bên người nữa. Tôi không biết, bởi vì Ngọc Lệ biết Băng Tâm vô tình làm mất móc khóa, nên sau đó, Ngọc Lệ liền cất chiếc móc khóa đó đi. Thế là cái kế hoạch báo thù bắt đầu.

Tôi bắt đầu tiếp cận Ngọc Lệ, cơ mà Ngọc Lệ lại hay đi cùng với Băng Tâm, nhiều lúc muốn thả thính Ngọc Lệ thì đùng một cái, Băng Tâm từ đâu chui ra phá hoại chuyện tốt của tôi. Aizzz, ghét con nhỏ Băng Tâm đó kinh khủng. Thế là tôi và cô ta dù chuyện bé cũng có thể xé ra to mà ngồi cãi nhau suốt buổi được. Cơ mà cô ta lạ lắm, cô ta suốt ngày ca tụng hết mấy soái ca ngôn tình rồi lại bàn luận về đam mỹ, bách hợp, tùm lum tà la luôn, cái gì cũng có thể đem ra mà nói, sau này còn lôi chuyện ngôi sao ra mà bàn tán từ thời tổ tiên nhà người ta như thế nào đến cách ăn mặc, ăn uống, hẹn hò với ai,... Thế đã là gì, cô ta nhiều khi kể về mấy tình tiết thuộc thể loại kinh dị như móc mắt, moi ruột mà cũng có thể hưng phấn. Rồi tôi rủ Ngọc Lệ đi xem phim, cô ta thế quái nào cũng đòi đi theo. Ấy, xin thưa, chúng tôi xem phim lãng mạn ngược tâm kinh khủng vậy mà cô ta cứ cái đoạn cao trào Ngọc Lệ sắp gục đầu vào người tôi để khóc thì cô ta ngồi cạnh cứ cười khúc khích, đấy, cái điệu cười của cô ta làm Ngọc Lệ cũng phải phì cười, rồi cái cơ hội vỗ về cho Ngọc Lệ nín khóc của tôi cũng tan theo cái điệu cười mất nết đấy. Đúng là cái thứ mất dạy mà. Cái hòn đá cản đường trong chuyện trả thù của tôi - Trần Băng Tâm, cô cứ đợi đấy.

Nhiều lúc Băng Tâm cô ta rất ngốc nghếch khờ khạo đến mức đáng yêu cơ, chính bản thân tôi còn cảm thấy giật mình khi nghĩ về điều đó cơ mà, tại sao tôi lại thấy cô ta đáng yêu cơ chứ? Cô ta lại rất dễ thay đổi cảm xúc, giây trước cô ta có thể bực bội khó chịu, giây sau liền có thể cười như một con điên mới trốn trại. Có lần, tôi và cô ta cãi nhau, trong lúc tức giận, tôi đã vô tình nói những lời rất khó nghe, lúc đấy, khi nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng vừa giận dữ vừa suýt bật khóc kia, không hiểu sao tôi lại rất giận bản thân mình, hận không thể vả một cái bạt tai vào mặt mình, vậy mà chưa đầy ba phút sau, chỉ vì nhìn thấy bà cô chúng tôi cùng ghét vô tình bị ngã, cô ta lại quay sang cười ngoác miệng, bàn luận về bà cô đó với tôi. 

Cô ta là cái thể loại mười bữa thì chín bữa đi học muộn, thân làm tổ trưởng, tôi lại là đứa phải đi bao che không ghi lỗi của cô ta vào sổ tổ trưởng vì cô ta van nài, vờ khóc lóc thảm thiết cầu xin, cô ta chẳng muốn bị giáo viên chủ nhiệm phạt đi dọn nhà vệ sinh. Thế vẫn chưa là gì đâu, học cứ năm tiết thì bốn tiết gục đầu xuống bàn mà ngủ ngon lành, đã thế còn nhờ tôi canh thầy cô, lỡ mà thầy cô có xuống thì gọi cô ta dậy, tôi với cô ta vốn ngồi chung một bàn mà. Còn tiết cô ta thức thì làm gì? Học bài chăm chú nghe giảng? Không hề. Nếu không phải lén lút ăn vụng thì chính là đọc truyện. Ấy vậy mà cái thành tích... cũng thật đáng khâm phục. Điểm của cô ta cực kì cao, là học bá của khối luôn rồi ấy chứ.

Tôi dần để ý cô ta nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn, bao che nhiều hơn, thậm chí còn hùa cùng cô ta nghịch ngợm trong lớp, tôi từ một đứa học sinh giỏi ngoan ngoãn liền trở thành một đứa học sinh cá biệt suốt ngày cùng cô ta chịu phạt chung, bị đứng góc lớp rồi lại góc bảng, thường xuyên bị chạy xung quanh sân trường rồi lại đi lao động, số lần cúp tiết nhiều không đếm xuể. Cứ thế, tôi thích cô ta từ lúc nào không hay. Đến tận bây giờ tôi cũng chả hiểu tại sao lại thích cô ta nữa, rõ ràng lùn có một khúc, còn hơi mập mập, lại chả xinh xắn gì, tính cách lại quái dị, chỉ được cái học giỏi. Có lẽ vì thế mà cô ta trở thành một người đặc biệt trong mắt tôi. Dù có thích cô ta như thế nào, tôi vẫn luôn tỏ ra chán ghét cô ta. 

Từ cái ngày thành công tán đổ Ngọc Lệ, tôi để ý thấy cô ta càng ngày càng trầm tính, ít nói, ít cười, dù có cười, cũng chỉ là một nụ cười ngượng gạo, không tự nhiên. Tôi đã rất giận dữ khi cô ta chúc mừng cho tôi và Ngọc Lệ. Tôi đã rất giận dữ khi cô ta xin giáo viên chuyển đi chỗ khác, cô ta đi thì đi luôn đi, còn xin giáo viên cho Ngọc Lệ thế chỗ ngồi của cô ta. Thế là tôi và Ngọc Lệ ngồi bàn thứ tư, cô ta ngồi một mình bàn thứ năm - cũng chính là bàn cuối, ngồi ngay sau tôi luôn.

Thật không ngờ, sẽ có một ngày, cô ta lại tỏ tình với tôi. Cái khoảnh khắc cô ta khóc mà bỏ đi, trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt, đau lắm.

Rất lâu về sau, khi tôi gặp lại cô ta trên con đường của thủ đô Hà Nội, khoảnh khắc nhìn thấy dáng người nhỏ bé thân quen ấy, tôi đã nhớ lại giây phút cô ấy tỏ tình với tôi ra sao nhưng bản thân tôi lại vờ như đã thật sự quên rồi.

Vào cái ngày Trung Thu năm đó, cô ấy đột nhiên biến mất, cô ấy có biết tôi đã lo lắng cho cô ấy như thế nào không. Mấy ngày sau, khi cô ấy trở về, hơn ai hết, tôi biết rõ, người trở về đó không phải là cô ấy. Cô ấy rút cuộc đang ở đâu?

Thời gian không chờ đợi một ai cả, cũng giống như trái tim đầy tổn thương của cô ấy do tôi mà nên cũng chẳng thể nào chờ nổi tôi, sân bay hôm ấy, cô ấy lạnh nhạt với tôi ra sao, mong mỏi em trai Khải Thiên của tôi ra sao, tôi đã hiểu rõ, trái tim của cô ấy chẳng còn chỗ để chứa hình bóng của tôi nữa. Sau tất cả, tất cả là do tôi. Thanh xuân năm ấy, tôi đã bỏ lỡ cậu. Nhưng giờ thì ổn rồi, bên tôi giờ đã có Ngọc Lệ - một nửa của đời tôi, bên cậu cũng đã có Khải Thiên rồi. Tất cả chúng ta đều đã được giải thoát khỏi mớ rắc rối tình cảm.

Khải Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play