Minh à! Thôi đi!- Lệ quay sang nhìn Minh, ái ngại nói.

Tuy Lệ ngồi cạnh Minh nhưng không có nghĩa là ngồi cùng bàn với cậu, nhỏ ngồi cùng bàn với tui. Cô nhìn Lệ, lạnh lùng nói:

- Ở đây không có chỗ cho em lên tiếng. Em im đi!

Minh cáu, cậu ta gằn giọng:

- Cô mới là người nên im đi mới đúng! Em thật không hiểu tại sao loại người như cô lại có thể làm giáo viên được nhỉ? Lẽ ra cô nên bị sa thải ngay từ đầu mới đúng.

Cô khựng người lại, im lặng một lúc rồi nhìn cả lớp và nói:

- Được rồi! Cả lớp! Nghỉ!

Rồi cô nhanh chóng bỏ ra ngoài mà quên mang theo cặp. Thấy vậy, tui chạy lên bàn giáo viên cầm lấy chiếc cặp và đuổi theo cô. Cô đi rất nhanh, lúc mới đây thôi tui còn thấy cô vậy mà giờ chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Đột nhiên, tui có linh cảm cô đang ở một nơi. Đó là … sân thượng.

Tiếng nấc vang lên từng hồi, cô đang khóc? "Tử thần" cũng biết khóc ư? Thật khó tin! Tui tiến lại gần cô, dường như nghe thấy tiếng bước chân, cô vội lau đi những giọt nước mắt, dù chỉ là đang ở sau lưng cô nhưng tui dám chắc điều đó.

- Thưa cô, cô quên mang cặp ạ!

Cô xoay người lại và nhận lấy chiếc cặp từ tay tui rồi quay lưng đi, tay cô bám vào thanh lan can, đôi mắt mông lung nhìn vào khoảng không vô định, cô cất giọng:

- Chắc các em… ghét cô lắm đúng không?

Tui khá ngạc nhiên trước câu hỏi của cô. Nên trả lời sao đây? Im lặng giây lát, tui khẽ đáp:

- Cô nói gì thế ạ? Bọn em làm sao mà ghét cô cơ chứ.

Cô ngước mặt lên trời, hai giọt nước mắt khẽ rơi xuống.

- Em đừng gạt cô! 

Người cô mà tui biết là Đỗ Uyên, là "tử thần" trong lòng học sinh trường này, cô lạnh lùng, quyết đoán, cương nghị. Người cô mạnh mẽ ấy sao bây giờ lại có thể dễ dàng vì những câu nói miệt thị của một nam sinh mà ở đây khóc nức nở.

Cô khẽ cười và nói:

- Cô chợt muốn kể chuyện này cho em, không biết em có chịu đứng đây lắng nghe cô nói không?

Tui gật đầu, đáp:

- Cô kể đi ạ!

Hít một hơi thật sâu, cô mông lung nhìn vào khoảng không trước mặt mà kể. Mọi chuyện cụ thể là, trước kia, khoảng 5 năm về trước, cô từng là giáo viên chủ nhiệm của một lớp học, khi ấy, cô mới 20 tuổi. Vào một tiết học vẽ tranh ngoài trời, có hai em học sinh ở lại trong lớp, một nam và một nữ. Hai đứa bé ấy gây gổ với nhau và bạn nữ đã vứt di vật của bà bạn nam để lại xuống sông, bạn nam vì muốn tìm lại nó mà đã suýt bị chết đuối. Lúc đó, cô vẫn không hề biết gì cả, cô chỉ biết vui đùa với các em khác mà không hề nghiêm khắc trong truyện cúp tiết. Từ đó, cô quyết định phải trở nên thật nghiêm khắc bởi cô không muốn chuyện đó tiếp tục xảy ra. Đó là toàn bộ câu chuyện xảy ra trong quá khứ của cô. Một câu chuyện mà tui dám chắc rằng, tui biết hai đứa trẻ đó là ai. Có đôi lúc tui quả thực rất ngốc nghếch nhưng có đôi lúc lại vô cùng thông minh một cách ngô nghê, tui nghĩ đó chính là con người thật của tui.

Kết thúc câu chuyện, cô quay sang nhìn tui cười nhẹ:

- Cô không biết tại sao lại kể cho em nghe chuyện này nữa! Em đừng kể cho ai nghe nhé! Từ lúc em và Minh lần lượt nhập học, không hiểu sao, cô rất sợ hai đứa lặp lại điều mà hai đứa trẻ kia ngày trước đã làm lắm.

Tui đặt tay lên chiếc lan can nhìn cô và nói:

- Bởi em và Minh chính là hai đứa trẻ đó!

Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên. Tui cười và nói tiếp:

- Nhưng cô yên tâm, tụi em bây giờ thân nhau lắm nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!

Nói ra từ "thân" mà tui thấy ngượng hết cả miệng. Nhưng trước tiên phải trấn tĩnh cô cái đã. Nói dối đôi lúc không phải là sai, mà nó chính là sự lựa chọn duy nhất không thể thay đổi.

- Tiết sau là tiết lí đấy cô!- tui nhìn cô, nói.

Cô không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Tui nói tiếp:

- Đi thôi cô! Các bạn khác đang chờ cô đấy!

Dứt lời, tui kéo tay cô đi. Cô cười và nói:

- Cảm ơn em!

Tui ngây người ra, hỏi lại:

- Vì chuyện gì ạ?

- Vì tất cả!

Tui im lặng không nói gì, cô cũng vì thế mà chẳng buồn nói gì thêm.

Trên đường trở về lớp, nói chính xác hơn là tại hành lang…

- Em chào cô!

Tui giật hết cả mình, quay đầu lại về phía sau thì thấy hotboy, hờ hờ, chính là cái tên hôm qua đi cùng với cool boy Hải Nam, Lý Bảo Quân chình là tên của cậu ta. Khẽ buông tay cô ra. Cô nhìn Bảo Quân đôi lông mày khẽ nhíu lại, hỏi:

- Đang trong giờ học của tôi mà em đi đâu về vậy hả?

Ôi trời, giờ đã biết rõ nguyên do cô phải trở nên nghiêm khắc và lạnh lùng rồi nhưng hình như cái "bản chất" dịu dàng, hiền ành cũng vì thế mà tan biến luôn rồi thì phải. Bảo Quân đáp:

- Tại thấy cô đi lâu quá nên các bạn cử em xuống phòng đội kí tiết trống ạ!

Cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy em về lớp trước đi! Cô còn chuyện muốn nói với Băng Tâm!

- Dạ! Vậy chào cô!- Bảo Quân khẽ cúi đầu rồi "biến" luôn.

Ủa giữa tui với cô còn chuyện để nói sao? Lạ nhỉ? Sao hồi nãy cô không nói mà bây giờ mới nói chứ? Why? Why not?

Cô xòe tay ra, trong bàn tay cô chình là một sợi dây chuyền, phải, chính là sợi dây chuyền mà tui đã ném xuống sông. Nhưng… rõ ràng là nó đã bị nước nhấn chìm rồi mà.

- Cô nghĩ… em nên giữ sợi dây chuyền này!

- Rõ ràng sợi dây này đã bị… bị…- Tui lắp bắp nói.

Cô cười hiền, đáp: 

- Cô cũng không biết nữa chỉ là cô thấy thấy sợi dây chuyền này mắc phải cành cây cạnh bờ sông, ngay dưới cái cửa sổ lớp đấy!

- Nhưng lúc đó chính tai em nghe thấy tiếng "tõm" mà.

- Ừ! Đúng rồi! Mặt sợi dây chuyền ở trong nước mà, chỉ có dây là vướng trên mặt thôi!

Ra là như vậy. Tui nghĩ, mọi chuyện nên châm dứt tại đây là được rồi. Cô giáo trở lại là một cô gái hiền lành, yêu thương học sinh, thù hằn giữa tui và Khải Minh sẽ kết thúc.

Nhận lấy sợi dây chuyền từ tay cô, tui khẽ cúi chào cô để về lớp, còn cô, dù sao lớp cũng đăng kí tiết trống rồi nên cô sẽ lên văn phòng.

Cảm ơn cô!

Tui nợ cậu- Khải Minh một lời xin lỗi, một lời cảm ơn. Vì thế, có lẽ, tui nên chúc phúc cho cậu và Lệ. Phải quên ư? Tui không làm được. Nên đây sẽ là một bí mật nên chôn vùi, không để cho ai biết.

- HÔN ĐI! HÔN ĐI!

Tui khựng người lại! Chuyện quái quỷ gì thế này? Hôn? Mấy đứa lớp 10A3 đang làm cái trò gì mà la oang oang lên vậy? Chưa tới cửa lớp đã nghe thấy rồi. Vội chạy vào lớp coi có gì hot thì…

- Cậu bảo nó là người yêu cậu thì hãy hôn để chứng minh đi chứ!- Trương Ly nhanh nhảu nói.

Bảo Quân cũng hùa theo:

- Phải đấy! Nam nhi đại trượng phu, hôn một cái khẳng định chủ quyền thì chết ai?

Tui tiền lại gần chỗ Ly, khẽ hỏi:

- Lớp mình có chuyện gì vui thế?

Nhỏ hí hửng kể:

- Chả là, lúc nãy có một bạn nam lớp bên cạnh tỏ tình Ngọc Lệ và thế là bị Minh tống cổ ra khỏi lớp mình rồi sau đó cậu ta dõng dạc tuyên bố Lệ là người yêu của cậu ta. Cả lớp không tin nên bắt cậu ta chứng minh bằng cách "hun".

Kết thúc câu nói là một điệu cười gian không tả nổi. 

- Vậy à?- Tui thờ ơ đáp. 

Buồn ư? Đau ư? Tất nhiên rồi, vì tui yêu cậu!

Chà, vậy tui cũng nên theo phong trào thôi. Dù biết rằng sẽ bị tổn thương nhưng… đã diễn thì phải diễn hết phim, diễn làm sao để người ta coi giống thật ấy. Tui đập vai Khải Minh, cười toe:

- "Hun" đi Minh! Ngại à? "Hun" Lệ ba lần rồi còn ngại gì nữa.

Đột nhiên cả lớp im lặng, tụi nó nhìn tui như người ngoài hành tinh. Lệ đỏ ửng mặt, trợn tròn mắt nhìn tui. Minh cũng ngạc nhiên chẳng hề kém. Uả tui nói gì sai sao?

- Làm sao Tâm biết tụi nó "hun" nhau ba lần vậy?

- Ê, kể chi tiết cho nghe đi!

- Con này, mày ghê nha~

Ặc, thôi chết! Cái miệng hại cái thân rồi. Tụi nó cứ nhao nhao lên mà hỏi làm sao tui chả biết phải trả lời làm sao cho vừa lòng nữa.

Đang trong cái tình huống dở khóc dở cười này thì… một phân cảnh lãng mạn đã được hình thành, Khải Minh hơi cúi người xuống, hai tay đặt lên gáy của Lệ và trao cho Lệ một nụ hôn. Tim tui… nhói nhưng vẫn gượng cười, hùa theo tiếng "Ồ" của các huynh muội lớp 10A3.

Khải Minh buông Lệ ra, nhìn tui, ánh mắt đầy giận dữ:

- Mày vừa lòng rồi chứ!

Tui ngạc nhiên, cậu ta bị điên à.

- Tao… tao...- Tui ấp úng. 

Minh không nói không rằng kéo tui đi nhưng vừa đặt chân tới cửa lớp thì…

- Chờ đã! Minh!

Khải Minh ngoái đầu lại, hỏi:

- Chuyện gì vậy Lệ?

- Cho tớ đi cùng với!

- Tớ có chuyện riêng cần nói với Tâm và không muốn cho cậu nghe và biết.

- Cái gì?

Nhỏ tức giận, đôi lông mày khẽ nhíu lại, lườm lườm nhìn tui. Thật là trớ trêu mà. Tui vội vàng phản bác:

- Không phải giống như cậu nghĩ đâu, tớ...

- Đi đi! Tớ tin cậu!- Nhỏ cười, hơ hơ thay đổi 180 độ luôn.

Tui khẽ gật đầu. Minh lại kéo tui đi.

Chết tiệt, lại là sân thượng, bộ mấy người này không còn chỗ nào để đi nữa hả. Sáng giờ tui phải vác cái thân này lên sân thượng hai lần rồi đấy!!! Bộ mấy người bị rảnh… chân à? Thiếu gì chỗ riêng tư. Tui là tui hơi bị mỏi chân với mấy chế rôi đấy nha.

Hất tay Minh ra, giọng bất cần đời:

- Buông ra! Mày làm vậy dễ gây hiểu lầm lắm đấy, mày biết không?

À dạ vâng, tui đã bị câu ta bơ đẹp sấp mặt luôn mấy bạn ạ, ánh mắt cậu ta ờ… ừm nói sao bây giờ nhỉ? Thôi dẹp luôn đi.

- Làm sao mày biết chuyện đó chứ? Nhìn ánh mắt của Lệ là đủ biết cậu ấy không kể, tao lại càng không? Nói! Mày giải thích sao đây hả?

- Chuyện đó là chuyện gì?- tui ngơ ngác hỏi lại, ơ, người ta không biết thiệt mà.

- Thì là cái chuyện... đó đó.- Khải Minh hơi đỏ mặt. Ôi, dễ thương quá hà.

- Ơ cái thằng này, mày nói thế papa tao cũng méo hiểu!

Minh ôm đầu cười khổ. Ý gì đây?

- Thì cái chuyện tao hôn Lệ 3 lần ấy.

Tui "a" to lên như hiểu rồi, cất giọng nói:

- Thì sao?

- Hôm nay mày đi học để quên não ở nhà à? Tao hỏi làm sao mày biết chuyện đó!

Ơ phải nói sao nhỉ? Chả nhẽ nói tui mơ được những chuyện xảy ra trong quá khứ, nghe hoang đường quá, ai mà tin nổi cơ chứ?

- Thì… thì… thì… ờ … vô tình! Đúng rồi chỉ là vô tình nhìn thấy thôi. Hi hi…- tui cười vô số tội.

Cậu ta nhìn tôi ánh mắt đầy sự nghi ngờ và nói:

- Mày đừng có xạo, thế lần thứ ba thì sao? Chả nhẽ cũng là vô tình. Rõ ràng lúc đó mày đi rồi, cắt đứt liên lạc rồi. Chả nhẽ… mày có đó nhưng không vô thăm tao?

Tui khẽ cười khan hai tiếng, ha ha, đầu óc của Khải Minh chứa cái gì vậy. Chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra sao? Không vô thăm ư? Buồn cười thật! Nếu lúc đó tui biết cậu bị tai nạn thì đã đáp máy bay từ Hà Nội về Khánh Hòa rồi. Cậu nghĩ sao mà lại nói như vậy chứ?

À, chờ chút! Thăm? Từ đầu đến cuối chưa ai nói cho tui biết là Khải Minh bị tai nạn. Nếu tui trả lời một cách bình thường thì sẽ bị nghi hơn. Tui giả vờ nhướn mày khó hiếu hỏi:

- Mày nói gì vậy? Thăm là sao?

- Một năm trước, Lệ nói, hôm tao bị tai nạn, mày có nói gì đó với tao ở sau trường, rồi mày chạy ra đường, tao chạy theo. Mày lúc đó suýt bị xe đâm nhưng…

- Mày đã cứu tao suy ra, mày bị tai nạn?- tui cắt ngang lời cậu.

Minh gật đầu khẽ đáp:

- Ừ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play