Đi ra khỏi nhà Lục Phi thì đã là năm giờ chiều. Mùa đông, sắc trời mau u ám, đi ra ngoài đường, có thể thấy ráng chiều ửng đỏ, mỹ lệ tỏa đầy khung trời đang núp sau các tòa nhà cao tầng. Các khu chung cư bắt đầu lên đèn tràn ngập ánh sáng, màu sắc bất đồng, thanh âm máy hút khói vù vù hoạt động nối tiếp cùng tiếng xào rau của từng nhà.
Hạ Chí Anh thập bình bát ổn rảo bước, tay đút vào túi quần, đầu cúi cúi, một bộ dạng thờ ơ
“Tích tích”
Một chiếc Bentley từ phía sau chậm rãi đi tới, hướng bóng lưng y mà bấm bấm còi.
Hạ Chí Anh quay đầu lại, cửa sổ xe Bentley hạ xuống, bên trong lộ ra khuôn mặt anh tuấn với vẻ mặt bất thiện, nam nhân lái xe này lớn lên phi thường thành thục, mái tóc đen được vuốt keo cẩn thận tỉ mỉ, đôi kính đen nằm trên sống mũi cao thẳng.
Hạ Chí Anh thở dài: “Trình Duy, cậu cuối cùng cũng tới, tôi còn tưởng cậu để tôi đi xe buýt chứ “
Thì ra chủ nhân của chiếc Bentley giá trị không ai khác chính là người cự tuyệt phỏng vấn Lục Phi – Giám đốc công ty Hồng Sa – Trình Duy.
Trình Duy không nhịn được bĩu môi, để tay lên tay lái: ” Bớt nói nhảm, nhanh lăn lên xe đi”
Trong xe Trình Duy nồng nặc mùi thuốc lá, không có đồ trang trí gì, thậm chí là mấy cái bùa bình an kiểu như “Thuận buồm xuôi gió” mà xe cộ thường treo cũng chả thấy.
Nhưng ở ghế sau lại có cái bao Durex màu hồng đã được mở ra.
Hạ Chí Anh không biết Trình Duy vô tình hay cố ý vứt chỗ này, nhưng vẫn chính là sau khi dùng xong đã quên thu dọn. Nếu như vậy mà nói, thì mục đích của hắn (Trình Duy) đã đạt được. Mặc dù biểu tình trên mặt Hạ Chí Anh không có chút gợn sóng, nhưng độ cong khoe miệng rõ ràng đã cương lãnh vài phần.
Trình Duy liếc nhìn Hạ Chí Anh qua gương, hỏi: “Vì sao không cho tôi trực tiếp vô tiểu khu tìm cậu?”
“Không có biện pháp. Lục Phi hắn thực sự tưởng rằng chân tôi bị trật, vẫn khăng khăng tiễn tôi đi ra, tôi nhiều lần nói với hắn là có bạn tới đón, hắn mới chịu trở về.” Hạ Chí Anh rầu rĩ nói, một bên đưa tay cởi chiếc áo khoác giá rẻ, gói thành một đống ném sang bên cạnh “Một ngày giả bộ thành kẻ nghèo hèn, còn bị buộc ăn canh gà thặng nấu cùng mì sợi, đi thì bắt chước mấy thằng què, đứa ngốc, nhích từng bước từng bước, mệt muốn chết”
Y nói xong, thở hắt ra thật dài, lưng tựa trên ghế da, xoa xoa bả vai đau nhức
Trình Duy hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Tự mình chuốc lấy khổ”
“Cậu đừng dài dòng. Nói ra thì thật quái gở, nhưng thật giống như có ai đang nợ cậu năm trăm vạn vậy. Thật không biết Chúc Lâm thích nhất điểm nào của cậu, có lẽ mắt cậu ta mù rồi, hay là não cậu ta hồ đồ rồi cũng nên, cứ một mực chết tâm với cậu, như cây liễu roi (1) ấy ”
Trình Duy nắm tay lái, đôi mắt nhìn thẳng con đường phía trước, thản nhiên nói: “Cậu biết cậu ta thích tôi là tốt rồi. Nếu hiểu chuyện thì nhanh hết hi vọng đi, đừng cùng tôi tranh giành. Cậu không thắng được tôi đâu!”
“Cậu không cần người ta!” Hạ Chí Anh cực kì phẫn nộ: “ Tôi lấy đồ ăn thừa của cậu đó, không được sao?”
Phía trước hiện lên đèn đỏ, Trình Duy cấp bách thắng một cái, ngừng lại quay đầu lạnh lùng nhìn Hạ Chí Anh: “Ai nói tôi không cần cần cậu ấy, mấy tiếng trước tôi vẫn còn thượng cậu ta, ngay tại chỗ ngồi của cậu, cậu có muốn hay không hảo hảo suy nghĩ lại một chút? Hửm?”
Những lời này thu được kết quả thực tốt, đúng như dự đoán thân thể Hạ Chí Anh cứng đờ, nét mặt càng ngày càng xấu xí.
“…Coi như là vậy.” Im lặng một lát, Hạ Chí Anh điều chỉnh tâm tình của mình, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cậu sớm muộn gì cũng kết hôn với Lý Lỵ, đến lúc ấy thì cậu đem Chúc Lâm để đâu? Để cậu ta thành tình nhân của cậu? Cậu ta vì cậu mà vứt bỏ tự tôn của mình, cậu còn muốn dằn vặt cậu ta?”
Dừng một chút, Hạ Chí Anh nhìn sắc mặt Trình Duy ngày càng âm trầm, chậm rãi nói: “Trình Duy, cậu chơi đùa người ta đã mười năm rồi, như vậy cũng đủ rồi chứ? Trêu cợt người khác như vậy vui thú lắm sao?”
Trình Duy nhất thời không nói gì, chỉ nghe thấy vang vong một ca khúc tiếng Pháp nhẹ nhàng, bên ngoài đèn nê ông lập lòe nhấp nháy, đỏ cam càng lục lam tím từng lượt đảo qua khuôn mặt của hai người.
Hồi lâu, Trình Duy nheo đôi mắt hẹp dài như độc xà nguy hiểm, nhẹ giọng nói: “Hạ Chí Anh, cậu không có tư cách giáo huấn tôi.”
Đèn xanh phía trước lúc này chuyển sáng.
Trình Duy một chân giẫm lên chân ga. Chiếc Bentley màu đen trong bóng đêm tựa như u linh, lướt nhẹ.
Hạ Chí Anh trở lại khu nhà xa hoa giữa trung tâm thành T. Lúc ở dưới lầu, hắn gắng sức ngẩng đầu lên, tìm kiếm cửa sổ căn hộ ở tầng 20 của mình. Tối đen như mực, cùng mấy cửa sổ khác lộ ra ánh đèn ấm áp, lộ rõ vẻ “tử khí âm trầm”. Đây là cửa sổ của một người nam nhân độc thân.
Khi mở cửa nhà, căn phòng đen kịt một mảnh, đưa tay không thấy rõ năm ngón, Hạ Chí Anh mò mẫm ở lối vào tìm kiếm công tắc đèn.
“Ba” một tiếng.
Ánh sáng lẻ loi sáng hiện ra, thản nhiên rơi trên người y.
Hạ Chí Anh đứng ở cửa, không thay dép lê, lòng bàn chân trực tiếp giẫm lên nền nhà đá cẩm thạch lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Một người ở trong căn nhà hơn 180m2, đúng là rất lớn.
Ngay cả không khí hít vào cũng đều lạnh lẽo.
Hạ Chí Anh ngân châm vào nước nóng sau đó cởi bỏ y phục tắm rửa, lúc chưa ngâm mình vào nước nóng y đột nhiên cảm thấy thấy rất uể oải.
Y hứng một vốc nước rồi vẩy lên mặt mình, tiếp đó làm ướt tóc nhẹp.
“Chúc Lâm …”
Giữa hơi nước mông lung bốc hơi y mơ tới con người tư sắc bình thường kia, dục vọng khó nén nổi lên, Hạ Chí Anh khép hờ đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ánh mắt thỏa mãn theo từng động tác mê ly của chính mình. Lúc phát tiết y hừ nhẹ một tiếng, khàn khàn nói ra tên người kia.
Trong tay một mảnh nhầy nhụa.
Hạ Chí Anh hơi thở gấp, tựa vào bồn tắm, để lý trí quay về trong trí óc.
Chúc Lâm
Chúc Lâm
….Lúc cùng người ta ở chung một chỗ, cho dù sẽ về nhà trễ, căn hộ của y luôn luôn sáng đèn. Ở trong màn đêm tối tăm, những nhà khác đều tắt đèn đi ngủ, nhưng cửa sổ nhà y vẫn lộ ra ánh sáng ấm áp, trong lòng một mảnh mềm mại.
Y không muốn từ bỏ cảm giác này.
Hạ Chí Anh mong muốn vẫn có thể cùng Chúc Lâm như trước kia, tuy rằng trong tâm cậu ta đã có người khác, thế như y không ngại, y bao giờ cũng ấu trĩ nghĩ, chỉ cần đối tốt với người ta, chỉ cần y luôn bên cạnh người ta, như vậy, sớm muộn cũng có một ngày, y có thể xua đuổi nam nhân kia ra khỏi tâm Chúc Lâm.
Thế nhưng ngày nào đó còn chưa tới, Trình Duy lại xuất hiện, hắn chính là người Chúc Lâm yêu hơn mười năm nay, Hạ Chí Anh thế nào cũng không đấu lại người nam nhân kia
Khi Chúc Lâm cúi đầu yên lặng thu thập hành lý, đi ra khỏi căn hộ bọn họ cùng nhau thuê, Hạ Chí Anh đã biết, chỉ cần còn có Trình Duy, chính mình không có khả năng cùng Chúc Lâm một chỗ.
Bất quá may mắn chính là, Trình Duy dường như không yêu Chúc Lâm
Cho nên Hạ Chí Anh nghĩ tới một canh bạc.
Đặt cược lấy tình yêu của Chúc Lâm
Cùng Trình Duy nói ra suy nghĩ của mình, chén rượu trong lòng bàn tay Hạ Chí Anh đều đầy mồ hôi, đôi mắt lại quật cường chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của đối phương, quả thực giống như…. một tiểu thú ngoan cố.
Hạ Chí Anh tưởng chừng sẽ bị Trình Duy cho ăn đấm, cho nên y thật ngạc nhiên khi Trình Duy đáp ứng một cách dứt khoát
“Mấy ngày trước hình như cậu đã gặp phải một người tên Lục Phi ở quán bar Amore?” ngón tay thon dài tái nhợt của Trình Duy ngoắc lên, khẩy khẩy tàn thuốc, thần tình thản nhiên.
Hạ Chí Anh biết Trình Duy có sỡ hữu “một ít” cổ phần ở quán bar Amore, là một cổ đông của quán bar sinh ý náo nhiệt này, ngày đó chuyện kê đơn ở quán bar, cuối cùng cũng do hắn giải quyết.
“Đúng” Hạ Chí Anh gật đầu ” Tôi đã từng gặp qua hắn”
Trình Duy nhẹ nhàng nở nụ cười: ” Tốt, nếu như cậu muốn tôi rời khỏi Chúc Lâm thi cùng tôi chơi đùa một chút đi”
“Chơi cái gì?”
“Theo đuổi Lục Phi “
Thoáng chút im lặng, Hạ Chí Anh mở to đôi mắt nhìn hắn có chút không thể tin tưởng: ” Liền… đơn giản như vậy?”
Đôi môi khá mỏng của Trình Duy mấp máy, đôi mắt hẹp dài có chút khó nắm bắt, hắn nói: ” Đương nhiên không phải. Hắn là 1, cậu phải làm cho hắn cam tâm tình nguyện bị cậu thượng.”
“Còn có?”
“Làm cho hắn yêu cậu “
“Hết chưa?”
“Hết rồi.”
“Được” Hạ Chí Anh đồng ý rất nhanh, dường như e sợ Trình Duy đổi ý “Vậy tôi và cậu cùng đánh cược.”
Trình Duy quan sát y trong chốc lát rồi nói: “Tôi cho cậu thời gian ba tháng”
“Tôi cần một tháng là đủ rồi.”
“Không, chờ lúc cậu theo đuổi hắn rồi sẽ hiểu rõ. Muốn cho một lão nam nhân đà điểu yêu cậu, cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.”
Trong đôi mắt ẩn sau chiếc kính gọng đen của Trình Duy hiện lên một tia thâm thúy, hướng về khuôn mặt trẻ tuổi của Hạ Chí Anh, cuối cùng khẽ nở nụ cười: “Hạ tổng giám, lần đánh cuộc này, cậu thua chắc rồi”
(1): Cây Liễu roi: ( Truyện Harry Potter) là một cây cổ thụ được trồng vào đúng năm thầy Lupin đến nhập học ở trường pháp thuật Hogwarts nhằm mục đích không ai có thể đi vào đường hầm dưới gốc cây đến Lều Hét, là nơi để thầy Lupin biến thành Sói vào mỗi kỳ trăng sáng tránh làm hại đến những người xung quanh. Bất kỳ ai đến gần hay đụng tới đều bị cây Liễu roi quất trả lại.
Editor: Tiểu Tam
Beta: Ocean
Không có việc làm, cuộc sống nhập bất phu xuất (1).
Lục Phi ngồi trên chiếc giường sắt ọp ẹp, nâng quai hàm, ánh mắt dại ra mà nhìn TV, trên màn hình có một quan chức tai to mặt lớn đang mà nước miếng tung bay, lời nói hùng hồn phát biểu y sẽ xây dựng tổ quốc vì dân phục vụ.
Lục Phi nhìn y mà trong tâm lại tơ tưởng đến cậu Hạ Chí Anh mỹ thiếu niên kia.
Nghĩ tới là nước bọt lại chảy xuống.
Thật đúng là một miếng thịt (màu) mỡ … Ưm không, phải là một cậu trai xinh xắn chứ …
Mẹ nó, thế nào mà lại là Top chứ?
Đã được một tuần kể từ lúc Hạ Chí Anh ăn ở nhà hắn, Lục Phi rất muốn gặp lại y, mấy ngày nay hắn thường xuyên đến trước cổng công ty Hồng Sa đi dạo, ý đồ có thể gặp được Hạ Chí Anh, thế nhưng chưa lần nào có vận khí tốt đẹp.
Ai, Nếu lần trước hỏi được số điện thoại của y thì tốt rồi.
Lục Phi ấm ức suy nghĩ.
Lúc này điện thoại vang lên, Lục Phi giật mình một cái tỉnh táo lại, trên màn hình nhảy lên tên người gọi tới “Lão Sa”
Lục Phi miễn cưỡng tiếp điện thoại, dùng giọng điệu lười biếng từ trong cốt tủy chậm chập hỏi: “Này?”
“Lục Phi, tối nay rảnh không?”
“Để làm chi?”
“Tới Amore chơi chứ? Hôm nay có một bé người Ý diễn múa cột đó”
Nghe tới tên quán bar lại nhớ tới việc xém chút nữa bị “cường thượng”, Lục Phi tức thì phát cáu, đảo tròng mắt mắng to: “ Kháo, ông không đem tôi đi ‘bạo cúc’ thì không chịu để yên đúng không? Lại đi tới cái chỗ quỷ quái ấy? Huống chi ba ngày nay tôi chỉ toàn gặm mì tôm, nào có tiền rảnh rỗi đi tới quán bar tiêu khiển chứ?”
Lão Sa bên kia điện thoại cúi đầu khom lưng siểm nịnh: “Không có vấn đề gì đâu mà, lần này không bị kê đơn đâu. Không thể một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng được, Amore nhiều mĩ thiếu niên như vậy, chẳng lẽ cậu không muốn đi giết thời gian sao?
“…” Lục Phi nghiêm mặt, ai mà chả muốn mỹ thiếu niên…ách… lại nói tiếp, có khi là Hạ Chí Anh vẫn còn làm công ở đó …
Lão Sa tức thì củi nhóm thêm lửa, xúi giục: “Đi thôi đi thôi? Tôi trả tiền, thế nào?”
Buổi tối, đứng trong quan bar Amore tràn ngập rượu xanh đèn đỏ, xa hoa đồi trụy. Lục Phi không nhịn được thở dài rồi lại thở dài, mẹ nó, rốt cục không cưỡng lại được mê hoặc, cùng lão Sa tới đây.
Đương nhiên là không có liên quan gì đến Hạ Chí Anh, chỉ là do lão Sa mời khách, cho nên mới tiện thể chiếm tiện nghi.
Đúng, rõ ràng là vì thế thôi.
Lục Phi nghĩ như thật mà hấp hé môi, nhưng khi đảo mắt hết toàn bộ quán bar cũng không thấy thân ảnh người kia thì trong tâm cảm không tránh khỏi có chút mất mát.
Quên đi, không có Hạ Chí Anh, ta cũng có thể hạ thủ với mỹ nhân khác. Lục Phi nghĩ như vậy,ánh mắt tập trung vào thân ảnh cao gầy tóc đuôi ngựa ở quầy bar, tóc cậu trai vàng chóe, chân mang giày da, tai đeo khuyên, thoạt nhìn rất Tây.
Cảm thấy phía sau có ánh nhìn, cậu trai quay đầu, quan sát Lục Phi một chút, rồi nâng cốc rượu trong tay hướng hắn nở một nụ cười thân thiện.
Đây là tín hiệu mời đón.
Lục Phi hướng về phía cậu trai tóc đuôi ngựa đi tới, lại quay đầu về phía lão Sa ý bảo thanh toán, Lục Phi nói với bartender bên cạnh: “ Cho hai ly rượu đắt nhất” =))
Cậu trai tóc đuôi ngựa nhíu đầu mày, đôi môi gợi cảm nở ra một nụ cười xinh đẹp: “Anh tên gì?”
Trước đây, Lục Phi đều xưng tên thật của mình, thế nhưng ngày hôm nay chẳng biết thế nào mà đầu lưỡi lại líu thành: “Luigi”
…Con mẹ nó. Đây chính là ám ảnh Hạ Chí Anh lưu lại….
Cậu trai lại nở nụ cười, xích lại gần Lục Phi một ít: “Em là Mã Nhạc”
“Umh” Lục Phi gật đầu, thầm nghĩ mình có nên đổi tên khác hay không, nói:“Cát Bích”. Hình như rất là tương xứng với cậu trai đi.
“Anh thoạt nhìn không tệ” Mã Nhạc máy móc khen tặng, đưa tay sờ sờ khuôn mặt Lục Phi.
Lục Phi không né ra, mà mỉm cười nói: “Cậu cũng vậy”
Những ý tứ ngầm của lời đối thoại này kỳ thực hai người đều rất rõ ràng, có thể phiên dịch đơn giản hơn thành:
“Cậu một mình sao?”
“Vâng”
“Đêm nay thuê phòng cùng tôi chứ?”
“Được “
Nhìn xem, one night stand cũng đơn giản tựa như ăn, ngủ, ngồi WC vậy
Thế nhưng Lục Phi đã quên, kì thực “ăn, ngủ, ngồi WC” cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, ăn sẽ có lúc mắc nghẹn, ngủ cũng có lúc mất ngủ, ngồi WC cũng có ngày táo bón.
Ngay lúc Mã Nhạc nép lại gần, bắt đầu giở trò tại phần eo với mông của Lục Phi, thì quầy bar đột nhiên truyền tới thanh âm của bartender:
“Này.”
“Rượu pha xong rồi thì để đó đi, tìm Sa tiên sinh ở bàn 18 mà thanh toán.” Lục Phi cũng không quay đầu lại, sốt ruột nói.
Mẹ nó, thật không hiểu quy củ, không thấy người ta đang tiến vào vấn đề trọng yếu sao?
Thế nhưng thằng bartender không hiểu quy củ này không chịu đi mà còn vỗ vai hắn một cái: “Anh phớt lờ tôi sao?”
“Kháo.” Lục Phi căm tưc quay đầu lại, đối diện chính là khuôn mặt anh tuấn của Hạ Chí Anh trẻ tuổi, hắn mặc đồng phục bartender, đầu mày cau lại nhìn hắn.
“…”
“…”
“Cậu… cậu…” Lục Phi gần như ngưng thở, “Hạ Chí Anh? Cậu từ cái xó nào chúi ra vậy? Lúc nãy sao không nhìn thấy cậu?”
Sắc mặt Hạ Chí Anh trở nên hòa hoãn, dừng một chút, thậm chí còn nở ra nụ cười vui sướng: “Hả? Nói như vậy, anh vừa nãy tìm tôi hả?”
“…” Lục Phi á khẩu không trả lời được, trực giác cảm thấy sắc mặt mình nhanh chóng đỏ ửng như cà chua.
Mã Nhạc cảm thấy tình huống ở đây hơi bất thường, có chút buồn bực hỏi: “Các anh quen biết nhau?”
“Ừ. Anh ấy hôm nay tới tìm tôi, chúng tôi có một số chuyện cần nói.” Hạ Chí Anh nói, đối với Mã Nhạc cười tủm tỉm, ý tứ chính là: Cậu mau thức thời mà cút đê.
Mã Nhạc rất thức thời, cho nên y…cút luôn
Hạ Chí Anh nâng quai hàm, khuỷu tay chống trên quầy bar màu đen bóng, cười nói: “Vừa nãy tôi đi tới kho hàng lấy rượu”
“Ừ” Lục Phi cuối đầu không biết nói cái gì.
Thật kì quái, rõ ràng là rất muốn nhìn thấy y.
Thế nhưng lúc gặp mặt y lại chẳng biết nói điều gì.
Hạ Chí Anh hỏi: “Anh uống gì? Tôi pha chế giúp anh, không thu tiền đâu”
“…Sao cũng được”
Nghe vậy, anh chàng bartender bên cạnh liền xen mồm nói:“Anh không phải vừa mới nói cho hai ly đắt nhất sao? Tôi đã làm cho anh rồi nè.”
Lục Phi trừng mắt cậu bartender, nói xàm, lão Sa mời khách thì tất nhiên phải bắt chẹt rồi, thế nhưng Hạ Chí Anh nghèo như vậy, thế nào lại có thể mời ly đắt nhất? Đây không phải rõ ràng là ăn hiếp con nít sao?
Hạ Chí Anh có chút suy nghĩ mà nhìn tới quầy bày rượu, sau đó nói: “ Loại đắt nhất kì thực uống không ngon, rất đắng. Để tôi giúp anh chọn một loại, có thể tương đối thích hợp với khẩu vị của anh.”
Khoảng chừng năm phút đồng hồ sau, Hạ Chí Anh bưng lên một ly cốc-tai màu xanh dương, trên thành ly được gắn lát chanh (vàng) mỏng, xung quanh miệng ly được dính một vòng muối óng ánh, mỗi khi ánh đèn chiếu vào trông vô cùng long lanh. (2)
Lục Phi hớp một ngụm, Hạ Chí Anh nhìn hắn với vể mặt mong chờ, khi hắn buông ly xuống, y liền hỏi: “Thế nào?”
“Ừm.” Lục Phi gật đầu “Rất ngon”
Mấy cái loại rượu này, thực ra mùi vị của nó không phải phụ thuộc vào giá tiền mà phân chia đẳng cấp. Mỗi loại rượu đều có người thích hợp với nó. Cũng như nếu nam nhân ngồi vào mấy quán ngõ hẻm hô hoán bằng hữu thì sẽ thích uống rượu xái (3), mà nếu ngồi tại quán ven đường ăn tôm càng thì đương nhiên sẽ gọi hai ly bia.
Rượu quý mà rơi vào tay người bình thường, thì họ cũng chỉ cảm thấy đắng miệng, bởi vì bọn họ không biết giá trị cao quý của loại rượu này.Này cũng giống như những chiếc xe sang trọng, những tòa biệt thự đắt tiền, rõ ràng không bao giờ thuộc về bọn họ.
Hạ Chí Anh rất hiểu rõ điều này.
Rất nhanh Lục Phi đã uống xong ly rượu được đặc biệt pha chế. Hạ Chí Anh tựa hồ rất vui vẻ, y mỉm cười nhìn Lục Phi, đột ngột nói với hắn: “Này, cho tôi mượn tay anh một chút được không?”
“Hả? Cậu định làm gì?” Lục Phi chớp chớp đôi mi, nhưng tay lại xòe ra đưa cho Hạ Chí Anh “Muốn xem bói cho tôi sao?”
“Không phải. Anh nghĩ tôi muốn làm người mù đi xem bói lắm sao?” Hạ Chí Anh nói với người bạn bên cạnh “Có bút không? Cho mượn một cây đi ”
“Không có bút “
“Vậy cái gì viết được là ok.”
Cho nên người bạn bên cạnh đưa cho y một thỏi son.
Hạ Chí Anh không nói gì mà trừng mắt nhìn thỏi son.
Anh bạn bartender đẹp trai nhún vai: “Tôi muốn đi hát ở buổi biểu diễn tối nay, dù sao dưới ánh đèn sân khấu mà không trang điểm cái gì thì cũng thật khó coi, đúng không?”
Hạ Chí Anh bất đắc dĩ vò vò mái tóc, cầm lấy thỏi son, một tay cầm lấy bàn tay phải của Lục Phi, một tay rồng bay phượng múa viết xuống một chuỗi chữ số.
“Này, cậu làm gì …?
“Đây là số điện thoại của tôi.” Cuối cùng, Hạ Chí Anh viết xong dãy số, mỉm cười buông lỏng tay ra, vài sợi tóc mềm mại ôn hòa rũ nhẹ, y dường như không để ý mà vén tóc lên, hất ngược ra sau, một đôi mắt sâu sắc nhìn Lục Phi như muốn thổ lộ tất cả.
Lục Phi nhìn lại tay hắn, đột nhiên nghĩ tới lúc cậu viết số vào tay mình, chợt cảm thấy trên mặt có chút nóng nóng
(1) Nhập bất phu xuất: Thu nhập không đủ chi tiêu hình dung sự bấn cùng, nghèo nàn
(2) Hình như bên TQ mấy chị tác giả chỉ biết tới loại rượu này hay sao ấy, thấy truyện nào có quán bar là lại thấy loại rượu này xuất hiện (!)
Loại cocktail này có tên là: Blue Margatita rượu nền là Tequila [Hình minh họa: Đầu chương í chỉ lên]
(3) Rượu xái: rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% – 70%)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT