Editor: Tiểu Tam

Trong bệnh viện người đến người đi, không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng, Lục Phi rất bất mãn với mùi hương này, nó từ các phòng bệnh, nhà xác tràn ra, xộc vào mũi làm hắn liên tưởng đến bệnh nhân và người chết, còn có đau đớn và bệnh tật,hết thảy đều khiến người khác không thoải mái, tựa như nấm mốc bao phủ.

Lúc đưa Luigi tới bệnh viện, Lục Phi  câu được câu không nói chuyện với y. Thì ra Luigi vốn tên là Hạ Chí Anh, Lục Phi thấy tên này nghe thật quen tai, hắn cố gắng lục lọi từng xó xỉnh trong trí nhớ vốn hữu hạn của mình, nhưng rồi lại không nhớ nổi từng gặp ở nơi nào, đành bỏ cuộc.

Cùng Hạ Chí Anh bận rộn tại bệnh viện khoảng nửa ngày, vất vả nộp phí mua thuốc, rốt cục cũng đi ra khỏi cửa bệnh viện, Lục Phi  như được đại xá, cố gắng hô hào khẩu khí, quay đầu hỏi y: “Này, tiếp theo đi đâu? Có muốn tôi đưa cậu về cửa hàng? Hay là … về nhà?”

Hạ Chí Anh dừng chân, bây giờ y chỉ có thể đi từng bước, từng bước một, nhìn qua thực tức cười. Y lắc đầu nói: “ Không thể trở về cửa hàng được, lấy bút ra mà tính thì cũng ít nhiều hơn 200, tôi lần đầu tiên đi làm, không bể cái nọ cũng là vỡ cái kia, chắc chắn ông chủ sẽ không nhận tôi vào làm nữa …”

“Vậy thì về nhà đi, nhà cậu ở đâu?”

“ Tại thành Đông”

“Xa dữ vậy?”

“ Không  còn cách nào khác” Hạ Chí Anh cười khổ một chút “ Sinh viên vừa mới tốt nghiệp, không có việc làm ổn định, phòng trọ trong thành phố không có chỗ nào thích hợp”

Lục Phi  nhìn tới làn mi dày đậm cong cong của y run rẩy, đột nhiên cũng nhớ tới hồi mình tốt nghiệp cũng một thời như ruồi loạn chuyển, không khỏi có chút đồng bệnh tương lân, hỏi: “ Ha, … vậy ngày đó cậu tới hội chợ viêc làm cũng là đi tìm công tác hả?”

“ Ừ”

Lục Phi cười gượng: “ Ngày đó tôi thấy cậu ăn mặc cầu kì như vậy cứ tưởng cậu là lãnh đạo của đơn vị tuyển dụng nào đó chứ!”

“Bộ quần áo kia là tôi tốn nửa năm tiền lương mới mua được đó” Y nói rất đau khổ “ Trước khi tới hội chợ việc làm, tôi còn đi khuân gạch ở công trường, vì vậy ngón tay bị thương”

Y nói, hướng Lục Phi giơ giơ cái tay bọc băng gạc mà hắn đã thấy qua.

“Cậu cũng đi khuân gạch?” Lục Phi  hỏi, thấy Hạ Chí Anh nghi hoặc mà nhướng đôi mày, có chút xấu hổ mà bồi thêm một câu: “ Khụ, kì thực hồi còn trẻ tôi cũng đã từng đi khuân gạch, rồi sau chủ thầu ngâm tiền lương hổng chịu trả, xém tí nữa tôi đánh nhau với hắn”

“ Hả? Hồi anh còn trẻ?” Hạ Chí Anh sửng sốt nhìn Lục Phi  từ trên xuống dưới: “ Nhưng anh nhìn qua bất quá cũng hơn ba mươi?”

Lục Phi  vẫy vẫy điếu thuốc, dửng dưng cười mà khóe miệng đắng ngắt: “Cảm ơn nhé, có điều tôi đã ba tám rồi “

“Ồ” Hạ Chí Anh nhấp hé đôi môi, không biết nên nói cái gì, chả biết làm gì khác bèn kéo chân đứng tựa vào cây cột trước cửa bệnh viện.

Lục Phi  hung hăng rít một ngụm thuốc, sau đó trong làn khói mù mịt nhìn về phía Hạ Chí Anh,híp mắt nói: “ Này… ngày ấy ở quán bar, đều là do bạn tôi chuốc thuốc, cậu biết chứ?”

“Ừm”

Dù sao cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì, hai người nhắc tới đều ít nhiều xấu hổ, bọn họ đều không nói gì thêm, yên lặng rất lâu, mới theo khói thuốc lá trốn tránh mà phun ra một câu: “ Xin lỗi!”

Hai người đồng thời xin lỗi, lúc xin lỗi xong lại bởi vì sự ăn ý bất ngờ mà sửng sốt, thật ra thì Lục Phi da dày thịt béo, chả có cảm giác gì, nhưng Hạ Chí Anh lại buông hạ rèm mi, mấp máy môi, có chút xấu hổ.

Y thẹn thùng, Lục Phi lại phóng túng, thẳng thắng vỗ vai Hạ Chí Anh, cười nói: “Quên đi, dù sao cũng không có việc gì, chỉ có điều nơi ấy không an toàn, nếu cậu không phải người trong giới thì cũng đừng tới chỗ đó làm công.

“ Thế nhưng chỗ đó tiền lương rất cao, nhà của tôi lại không có tiền, cho nên cũng chỉ có thể tới quán bar là tiếp viên thôi” Hạ Chí Anh vừa nói vừa dùng cái tay quấn băng gạc xoa xoa mấy sợi tóc đen mềm mại trên đầu, đôi ngươi màu cà phê hiện ra vài phần bất đắc dĩ  “Hơn nữa cũng vừa kí hợp đồng với lão bản bên đó… Vi phạm hợp đồng  … Trả không nổi tiền bồi thường ….”

Lục Phi  nhìn bóng lưng tang thương của Hạ Chí Anh, trong tâm rỉ lệ ngang dọc. Xã hội bây giờ cạnh tranh khốc liệt, sinh viên mới tốt nghiệp chính là rất khó tìm được việc làm, Hạ Chí Anh tướng mạo tuấn tú trước mắt này vì sinh tồn chắn hẳn phải gánh rất nhiều áp lực lớn lao.

Nghĩ tới đây, Lục Phi cảm khái thở dài một tiếng, rất xúc động mà mắng thầm một câu: “ Thực con mẹ nó cũng chỉ vì tiền”

Lục Phi thương xuân bi thu (1) cảm khái muôn vàn, xa xa chuông đồng hồ ngân hàng điểm mười một giờ (trưa), mắt thấy đã tới giờ ăn trưa, Lục Phi  nhìn vị bên cạnh: tay chân bị thương, cần cù tiết kiệm, gian khổ phấn đấu, không ngừng vươn lên, thẳng thắn vỗ vỗ lưng y một chút, hắn giọng hỏi: “Này, nhà của tôi gần đây, nếu cậu không ngại thì tới nhà của nhà tôi ăn cơm đi? Tuy là nhà tôi cũng chả có gì để ăn nhưng dù sao thì tủ lạnh cũng còn chút ít canh gà, có kèm thêm chút mì, xem như là nhận lỗi với cậu”

Đôi mắt hẹp dài của Hạ Chí Anh bởi vì ngạc nhiên mà trợn to.

Lục Phi  không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Nếu cậu không thích ăn mì thì tôi cũng không còn cách nào khác, tôi cũng đang thất nghiệp, không có khả năng đi nhà hàng”

Hạ Chí Anh vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, tôi không có ý tứ này.”

Kế tiếp, Hạ Chí Anh dùng cái loại biểu tình khiến cho Lục Phi  không có biện pháp chống đối, thực hiền lành, thực dè dặt,  thâm chí còn mang theo giọng điệu xấu hổ hỏi “… Có thịt gà ăn sao?”

Giờ khắc này, một người dân tị nạn nghe nói tới thịt gà liền nuốt nước bọt đang đứng rành rành trước mặt hắn, Lục Phi đột nhiên cảm thấy vân khai vụ tán(2).

Hắn phát giác chính mình rốt cuộc cũng là người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, nguyên cuộc sống vốn ảm đảm thoáng cái tràn ngập hy vọng tươi sáng.

Về tới nhà, Lục Phi  đem gian phòng như khu ổ chuột của mình thu thập một chút, rồi dẹp đống sách báo, tất vớ, giấy, dép, đĩa hoa quả trên sô pha sang một bên,  để Hạ Chí Anh ngồi xuống rồi tiến vào nhà bếp tập thể.

Trong tủ lạnh còn nửa nồi canh gà, được đựng trong cái tô lớn có màng bọc thực phẩm bao lại, Trong túi ni lông có hai quả trứng, bên cạnh còn có một ít hành lá cùng xúc xích chủ nhà mới mua, Lục Phi  sẵn tay nẫng hai cây hành với một cây xúc xích, sau đó bắt đầu bật lửa luộc mì.

Từ nhỏ đến lớn Lục Phi  không có người săn sóc, cho nên đối với hắn, cái khái niệm “ Quân tử xa nhà bếp” chính là vô nghĩa. Lúc nhỏ không mẹ, lớn lên không vợ, bảo tôi làm sao xa nhà bếp? Đứng chửi thì không đau (thắt) lưng (3), thật là đàn áp phụ nữ, không đói chết là may lắm rồi.

Hai cái chén đầy mì được nhanh chóng bưng tới bàn, nói là cái “bàn” kì thực chính là hai cái thùng xốp lớn được ghép thành một, bên trên trải một miếng vải rách dính đầy dầu mỡ, coi như là bàn ăn.

Lục Phi  không cảm thấy có gì xấu hổ, dù sao thì đối phương cũng nghèo như hắn, không cần phải ra vẻ xa xỉ. Vì vậy cầm hai đôi đũa, một đôi đưa cho Hạ Chí Anh, một đôi cầm trên tay, rất sảng khoái mà nói: “ Ăn đi, nhạt quá thì cho thêm tí muối, lọ muối ở trong phòng bếp ấy.”

Hạ Chí Anh nhìn mì trong bát, mềm dai óng ánh, nước dùng tỏa ra hương thịt gà, xúc xích bị cắt nhỏ thoáng ẩn thoáng hiện, trên mặt chén mì còn có miếng trứng được chiên vàng sém, điểm thêm chút ít hành thái.

Lục Phi  ăn mà chả giữ hình tượng, xì xụp xì xụp nuốt mì, thấy Hạ Chí Anh còn chưa động đũa, đã nói: “ Hở? Sao còn chưa ăn? Không lấy tiền của cậu đâu! Thừa lúc còn nóng mà ăn đi, canh gà nguội thì tanh liền đó.”

Lúc này Hạ Chí Anh mới do do dự dự nhấc đôi đũa lên, y ăn mì không giống như Lục Phi, tư thái nhã nhặn, chiếc đũa chưa từng đụng vào môi.

(1) Thương xuân bi thu: ưu tư, bi thương. Vì sự biến hóa của mùa, cảnh vật mà bi thương. Hình dung sự đa sầu đa cảm.

(2) Vân khai vụ tán: ý chỉ khí trời từ âm u chuyển sang trong sáng. Thường dùng nói tới về sự oán giận, nghi ngờ bị tiêu trừ,thắc mắc được giải tỏa.

(3) Đứng chửi không đau lưng: (站着说话不腰痛: Trạm trứ thuyết thoại bất yêu thống): Thường chỉ trích người không đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ mà lại ba hoa khoác lác. Cũng có thể nói về loại người cơ hội mà khoe mẽ, tỏ vẻ thông minh,sáng suốt.

Editor: Tiểu Tam

Beta: Ocean

Lục Phi  khá lười biếng, hai người ăn xong rồi, hắn cũng chả buồn đứng dậy thu thập đồ ăn chén đũa ở trên bàn, chỉ mở chiếc TV đầy mè, cùng Hạ Chí Anh ngồi trên sô pha xem TV. TV nhà Lục Phi thu sóng được rất ít kênh, nhấn tới nhấn lui đều là tin tức, quảng cáo các loại, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dừng lại một kênh đang chiếu phim phóng sự giới thiệu cố cung Bắc Kinh (1), Lục Phi cảm thấy rất buồn ngủ, đến cuối cùng Lục Phi dứt khoát không xem TV nữa mà chuyển sang xem Hạ Chí Anh.

Nhà Lục Phi núp dưới bóng râm, cửa sổ quanh năm chưa lau qua một lần, bụi bám một lớp dày nặng, cho nên dù đang ban ngày, trong phòng cũng rất âm u. Ánh sáng u ám từ màn hình chiếu trên làn da nhẵn mịn tinh tế của Hạ Chí Anh, vẫn đều rất ý vị, giống như ở quán bar.

Có thể nói là so với bức phối đồ của Từ Hi lão thái bà đang được giới thiệu trên TV còn đẹp hơn.

Một cuộn phim buồn chán như thế mà Hạ Chí Anh lại thấy hứng thú, đôi ngươi sáng sủa sâu thẳm.

Mắt không nháy mà nhìn chằm chằm màn hình TV nho nhỏ, tập trung tư tưởng, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nghiền ngẫm của Lục Phi bên cạnh.

Thật ra mà nói, Hạ Chí Anh lớn lên hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Lục Phi

Y có dung mạo sắc sảo, đôi ngươi màu nhạt, lông mi nồng đậm cong cong, Lục Phi còn nhớ kĩ hình dáng đôi mắt mê mị bị dục vọng khống chế của y, thanh sắc khuyển mã (2), có khát cầu, thâm tình, nồng nàn một bộ dạng không tệ.

Khuyết điểm duy nhất chính là y không thích nam nhân

Thế nhưng chỉ cần điểm này là đủ rồi. Đây là quân cờ đầu tiên đổ xuống trong dàn domino, lốp bốp một chuỗi âm thanh dồn dập vang vọng, mọi thứ trở về con số 0.

Ngày nay, một số chàng trai táo bạo thích đem thẳng nam không phải trong giới bẻ cong, loại quá trình này đối với họ mà nói chính là một loại kích thích mới mẻ

Thế nhưng Lục Phi  chỉ thấy, đó, chỉ bất quá là biểu hiện ấu trĩ.

Hoặc là nói, cách ăn ở của hắn “lão” rồi.

Không đủ khả năng đùa giỡn, cũng không còn gì để mất. Chỉ thấy giống như con sư tử già, lười biếng nằm sấp dưới tàng cây, nhìn những con bê chạy nhảy không kiêng nể gì cả, trên vùng đất tình yêu tản ra đầy vui vẻ thích ý, thế mà chính mình lại cự tuyệt, không chịu tiến ra một bước.

Dường như chỉ cần  trốn tránh, không nhìn thấy tuổi xanh của người khác, hắn sẽ lại giả mù sa mưa mà nghĩ, mình cũng chưa tới mức già cả như trong tưởng tượng.

Vận khí của Lục Phi thường không tốt, hắn đáng nhẽ vẫn có thể như vậy đăm đăm mà đắm đuối nhìn  thiếu niên bên cạnh, hèn mọn mơ màng tới cái áo len ôm chặt thắt lưng của y, đôi chân lưu loát thon dài, thậm chí còn tiến triển đến vài cảnh tượng tư mật, khó nói.

Đương nhiên chủ động là hắn, còn bị áp chính là Hạ Chí Anh.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, TV cứ xôn xao, nhấp nhoáng hạt mè, rồi lại nhảy nhót lập lòe, cuối cùng trở thành một sắc lam đơn điệu.

Lục Phi: “…”

Hạ Chí Anh đang ngồi thiền mà thấy TV bỗng nhiên đứt sóng, sửng sốt một hồi rồi nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”

“Không biết, không chừng là do tín hiệu…” Lục Phi  đi tới, xoay xoay nắm tay đập đập hai bên TV, chép miệng:“ Thực con mẹ nó cái thứ đồ vô liêm sỉ”

Không có TV, hai người may ra chỉ có thể ngồi trong cái phòng hai mươi mét vuông mà mắt to trừng mắt nhỏ. Lục Phi  tìm kiếm điếu thuốc lá rẻ tiền của mình, rồi tại trong phòng nhả khói bay lên. Hạ Chí Anh an vị trên sô pha tiện tay lật lật cuốn tạp chí.

Một lát sau, Lục Phi  ngậm khói úp úp mở mở hỏi: “ Này, biết đánh bài không?”

“Không”

“Cờ vua?”

“Cũng không”

“Kháo, cờ năm quân cậu cũng không biết chơi chứ?”

Hạ Chí Anh lắc đầu: “Không biết chơi”

Lục Phi  để cánh tay trượt trên bệ cửa sổ một chút: “Cậu là người thời kì đồ đá xuyên tới?”

Hạ Chí Anh mấp máy đôi môi mỏng không nói lời nào, làn mi nhu hòa khép mở hai phiến dày đậm.

Lục Phi  trước tình huống này không có biện pháp, không thể làm tốt hơn là gãi loạn mái tóc như ổ gà của mình, xoay người đi tới tủ lạnh cầm hai lon bia, đưa một lon cho Hạ Chí Anh, nhạt nhẽo nói: “Chúng ta uống tí bia chứ? Dù sao cậu cũng biết chơi oẳn tù tì đi?”

“ … việc này không thể, tôi không uống bia…”

Lục Phi trừng mắt nhìn y: “Nói đùa, uống bia cũng như làm tình, đều là thiên phú của đàn ông, làm gì có lý do “không uống”, tôi là đưa bia cho cậu, cũng không phải rượu đế, rượu đế chúng ta mà uống là không dậy nổi, cầm, không thể không uống!”

Cuối cùng Hạ Chí Anh vẫn là thành thành thật thật bồi Lục Phi  uống bia. Lục Phi nghĩ chính mình thực giống Hoa cô nương thanh lâu đùa giỡn lôi kéo khách làng chơi, ngoại trừ hèn mọn thì không còn tìm ra từ nào khác nữa để hình dung.

Thế nhưng Lục Phi  không để tâm, người sợ nghèo, da mặt sẽ khá dày.

Da mặt dày đôi khi cũng rất có lợi.

Bia vào chừng ba lượt, Lục Phi thích ý mà híp mắt, hỏi Hạ Chí Anh: “Này, lát nữa cậu làm sao đi về, thành đông xa như vậy, chắc ít gì cũng tốn khoảng ba bốn mươi tệ, ngồi xe buýt lại đi đứng bất tiện. Nếu không thì để tôi cưỡi xe mang cậu về?”

“ Không cần đâu” Hạ Chí Anh nói: “ Tôi rất nặng, vẫn là điện thoại để bạn tôi tới đón được rồi!”

“Không sao, khi tôi còn là nhân việc đưa nước, nhiều khi phải chở đến bốn thùng nước  khoáng cưỡi đi gần nửa thành phố, so với cậu chúng nó còn nặng kí hơn đấy” Lục Phi  nói, xuôi ngược quan sát Hạ Chí Anh anh một lượt, không có hảo ý cười: “Bất quá nhìn cậu cũng rất cao, hơn 1m80 chứ? Bao nhiêu kg?”

“65”

“Ha” Lục Phi  cười cười “Tôi cũng thường chở một ít nam hài đi chơi, bất quá bọn họ đều là 0, không có ai cao to như cậu, nhẹ lắm thì cũng bốn năm mươi kg trở lại, giống như nữ hài tử”

Hạ Chí Anh nâng lon bia bia một chút, ngẩng đầu nhìn Lục Phi. Ở đây ánh sáng hôn ám, Lục Phi  khó nhìn thấy rõ vẻ mặt của y, nhưng phỏng chừng rất xấu hổ, liền khoát tay áo: “Được rồi, cậu là thẳng nam, nói với cậu mấy thứ này…cậu cũng không hiểu. Quên đi, coi như tôi chưa từng nói.”

Hạ Chí Anh yên lặng nghe hắn nói xong, sau đó cuối đầu tư thái nhã nhặn húp một ngụm bia. Nhất thời bầu không khí có chút cứng nhắc, Lục Phi thẳng thắn cũng cúi đầu, học dáng vẻ nhã nhặn của Hạ Chí Anh nhấp một ngụm bia. Không học không biết, học sinh Lục Phi liền nhíu mày:  Thao, học Hạ Chí Anh uống theo cách này, đừng nói là bia, cho dù đưa rượu Vodka cho y uống,  cứ noi theo mà làm thì điểu trong miệng cũng có thể tan ra. (3)

Qua một hồi lâu chờ Lục Phi đều đã nhanh quên đi đoạn đối thoại gượng gạo ban nãy, Hạ Chí Anh vì uống bia mà hai má hơi phiếm hồng, đột nhiên không hẹn mà nói một câu: “ Này, thực ra tôi cũng không phải là thẳng nam”

“A?” Lục Phi  lăng lăng nhìn y, tưởng rằng mình không nghe rõ.

Hạ Chí Anh giương mắt nhìn hắn: “ Tôi và các anh cũng như nhau, chỉ bất quá là ở trong quán bar làm tiếp viên nếu không muốn khách nhân dây dưa, cự tuyệt lễ độ nhất chính là chỉ có thể nói mình không phải gay, bằng không rất dễ đắc tội với người ta”

Nhìn Lục Phi  mở con mắt to to tròn tròn, Hạ Chí Anh nhàn nhạt nở nụ cười một chút, sau đó bổ sung: “ Thuận tiện nói thêm một câu, tôi cũng giống anh, chỉ có thể làm TOP”

Lon nước ngọt trong tay Lục Phi  trượt xuống, lách cách một tiếng rơi trên mặt đất.

(1): Cố cung Bắc Kinh: [ Link]

(2): Thanh sắc khuyển mã: Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ khuyển: người giàu có chơi bời lêu lổng, chơi chó, lấy nuôi chó làm thú vui mã: cưỡi ngựa, lấy ngoạn mã làm thú vui. Ám chỉ cách sống thối nát của giai cấp thống trị trước đây…… Nói tóm lại là chỉ lối sống buông thả, hoang *** vô độ….

(3): QT nó trans ra hơi khó hiểu nhưng mà đại ý là bác Phi lên án cái cách uống bia của bạn Hạ Chí Anh 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play