“Bệ hạ, ngài sao không cho người thắp đèn?” Mới vừa đặt chân vào điện, Ngô Tang nhìn chung quanh một mảnh mờ mịt, cảm thấy kỳ quái hỏi.
Hoàng đế nghe được thanh âm, chậm rãi ngẩng đầu, đến khi thấy người đi tới ánh mắt liền rực sáng giống như trong đêm tối bắt được một luồng ánh sáng, vội vàng đứng dậy nhào về phía y.
Ngô Tang đầu tiên kinh ngạc, sau đó phản ứng bản năng vùng vẩy muốn nhắc nhở hoàng đế, Lăng Diễm còn đang ở sau lưng y. Nhưng rất nhanh thân thể Ngô Tang thả lỏng không còn căn cứng, tay cũng tự giác vòng qua eo hoàng đế, vỗ nhẹ lên lưng muốn trấn an hắn. Bởi vì thân thể hoàng đế đang run lẩy bẩy, tiếp theo đôi môi hoàng đế vội vàng mò xuống, vừa chạm vào môi Ngô Tang liền tham lam mút vào, hận không thể hòa cả người y vào trong thân thể mình. Một lúc sau mới chấm dứt nụ hôn mãnh liệt, kéo Ngô Tang đi vào trong nội thất, mặc Lăng Diễm ở phía sau kêu gọi rất nhanh bị người khác bịt kín. Vào trong phòng, hoàng đế hấp tấp lật tung cả lên, động tác cũng không còn ôn nhu cùng tỉ mỉ.
Ngô Tang bị đau ngẩng đầu nhìn hoàng đế lại thấy khuôn mặt mang theo tuyệt vọng cùng trong mắt chỉ có điên cuồng đoạt lấy, hoàng đế thế này, Ngô Tang chưa từng gặp.
Ngô Tang nhẫn nại chịu đựng động tác thô lỗ của hoàng đế, vừa hỏi: “Bệ hạ...... Bệ hạ ngài sao vậy?”
Hoàng đế không mở miệng, đem Ngô Tang vững vàng khống chế dưới thân. Mỗi lần Ngô Tang muốn kháng cự đều bị hoàng đế thô bạo ngăn lại. Bất kể muốn chống đối, hay đón ý nói hùa đều không được phép. Rõ ràng tuyên bố đoạt lấy quyền chủ đạo.
Như phong quyển tàn vân, như mặt đất run chuyển, Ngô Tang nhịn nửa ngày, cuối cùng không thể chịu được nửa, mở miệng cầu xin: “Bệ hạ, bệ hạ...... Chậm một chút, chậm...... Đau......”
Hoàng đế nghe Ngô Tang mở miệng gọi hắn vẫn giữ vững động tác làm người ta điên cuồng nhưng khi nghe được Ngô Tang hô đau liền ngừng lại, thả chậm tốc độ, hôn từng chút một trên cơ thể Ngô Tang ấn ra từng đóa từng đóa hoa anh đào tươi đẹp.
Sau khi kết thúc cuộc ân ái, hoàng đế ôm Ngô Tang gần như kiệt sức đi thanh tẩy. Nội thị đã sớm đem tất cả dụng cụ chuẩn bị trước đó đưa đến. Hoàng đế giúp Ngô Tang lau sạch sẻ lại ôm trở về trên giường, mắt Ngô Tang vẫn không mở, hiển nhiên đã quá mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này, hắn bày mưu tính kế sắp xếp cho đại thần tăng lượng bài tập cho Lăng Diễm, đồng thời bảo Ngô Tang giúp hắn ghi chép công văn, chạy đến chạy lui nhất định hành hạ y mệt chết rồi, dưới mắt còn hằn một quần thâm.
Hoàng đế tuy rất đau lòng nhưng lại lo lắng y rãnh rỗi sẽ nghĩ đến chuyện đêm đó, nên phải làm bộ như không nhìn thấy. Giờ phút này, trên làn da trơn mịn như bạch ngọc của Ngô Tang bị phủ đầy vết bầm xanh tím, để ý phần eo sẽ thấy nơi đó bị thâm tím một mảng lớn, hoàng đế ảo não biết bản thân vừa rồi đã thất khống, nên đứng dậy đi lấy rượu thuốc, xoa tan máu bầm cho y.
Ngô Tang chỉ mới chợp mắt, bị hoàng đế xoa xoa ấn ấn liền nghĩ rằng bệ hạ muốn thêm lần nửa, đợi một lát không thấy có bước kế tiếp, lại nghĩ hắn sợ y mệt, nên mơ mơ màng màng ngồi dậy, nói: “Bệ hạ, thần không có chuyện gì, ngài muốn một lần nửa thì cứ......”
Hốc mắt hoàng đế nóng như bị lửa đốt, đem Ngô Tang ôm siết vào ngực, lẩm bẩm: “Không, trẫm chỉ muốn bôi chút rượu thuốc cho ngươi, ngày mai sẽ..sẽ..không đau.”
Ngô Tang ngẩng đầu nhìn lướt qua hoàng đế, giọng mang theo vài phần mệt mỏi: “Vậy được rồi, thần ngủ trước một lát.” Được hoàng đế xoa bóp thoải mái, cộng thêm mới vừa rồi vận động quá độ, Ngô Tang rất nhanh dưới ánh nhìn quan tâm của hoàng đế chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, Ngô Tang hoàn toàn không thể đảm nhiệm chức đốc học. Chỉ vì hết thảy thời gian của y đều bị hoàng đế bệ hạ chiếm lấy, chỉ cần y vừa rời đi không bao lâu, bảo đảm không tới hai khắc chuông sẽ có thái giám vừa lau mồ hôi lạnh vừa chạy đến cầu y trở về.
Ngô Tang mơ hồ biết mấy ngày gần đây trong lòng hoàng đế dường như có khúc mắt, trên giường đòi hỏi so với ngày thường còn lợi hại hơn, nguyên nhân hẳn liên quan đến chánh sự, y cũng không tiện hỏi chỉ ngoan ngoãn phụng bồi, hoàng đế không đề cập tới, y sẽ không tò mò hỏi.
Một buổi sáng nọ, Ngô Tang mơ mơ màng xoay người, phát hiện bệ hạ ngày thường vẫn nằm bên phải y đã rời giường. Nhưng mấy ngày qua, hoàng đế luôn ngủ cùng y, chỉ cần y mở mắt liền có thể nhìn thấy.
Ngô Tang vén màn lên, hỏi nội thị bên ngoài: “Bệ hạ đi đâu rồi?”
Nội thị vòng tay đứng bên ngoài, vội vàng nói: “Bệ hạ đã tỉnh, ngài phân phó nô tài nếu Ngô đại nhân tỉnh lại thì hầu hạ ngày rửa mặt dùng bữa, bệ hạ đang ở ngự thư phòng chờ ngài.”
Ngô Tang rời giường rửa mặt, cảm thấy hôm nay đặc biệt nhức đầu hơn thường ngày, lại dùng nước nóng đắp lên một hồi. Những này qua, đầu của y thường xuyên nhói đau, nhiều khi có một đoạn hình ảnh ngắn xẹt qua chưa kịp nhìn thấy đã biến mất.
Khi Ngô Tang tiến vào ngự thư phòng, hoàng đế đang cầm lấy một trang giấy nhìn chăm chú, ánh mắt nhu hòa đối mặt người giống y đúc Ngô Tang.
Khuôn mặt Ngô Tang mang theo nụ cười đi lên trước, nói: “Bệ hạ tỉnh rồi, tại sao không gọi thần?”
Hoàng đế im lặng không nói giống như lần đầu bọn họ gặp mặt, tinh tế quan sát từng chi tiết khuôn mặt Ngô Tang. Trong lòng Ngô Tang không khỏi căng thẳng, đi về phía trước nhìn vào trang giấy.
Vẫn là bức họa đó, lần trước hoàng đế làm trò xé bỏ trước mặt y, hôm nay lại được dán lại hoàn chỉnh. Nhìn thấy bức họa, sắt mặt Ngô Tang liền chuyển sang tái mét, biểu tình bi phẫn cảm giác bị người khác xúc phạm lừa gạt, không nhìn hoàng đế thêm lần nào mà quay đầu bỏ đi. Bỗng nhiên vòng eo bị lực mạnh giữ chặt, hoàng đế cuối xuống ôm ngang y lên.
Ngô Tang lạnh lùng nói: “Bệ hạ đang nhìn bức họa còn bảo thần tới đây làm gì!”
Khóe miệng hoàng đế tách ra một nụ cười vô cùng khổ sở: “Ngô Tang!Đừng suy nghĩ quá nhiều. Ngươi nhìn kỹ đi, ngươi cùng người trong bức họa này không phải rất giống nhau?”
Ngô Tang không nhìn, mím chặt môi, không muốn mở lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT