Hoàng đế khép lại tay áo, ngũ quan anh xuất mang thêm vài phần dữ tợn: “Bằng lời ngươi nói, ngươi cho rằng Ngô Tang sẽ tin?”
“Ngô Tang đã nói với ta, trong thư phòng bệ hạ có một bức họa giống y như đúc, được bệ hạ coi như trân bảo cất dấu nhiều năm, cũng vì chuyện đó mà y ảo não một khoảng thời gian dài. Đoạn thời gian trước, Ngô Tang còn nói y đã làm trò cười trước mặt bệ hạ, nói ngoài phòng Đông Noãn Các vốn có một hồ hoa sen. Nhưng sau đó thần lại nghe nói, trước kia Tề Điềm từng chịu Thủy Hình bên ngoài hồ Đông Noãn Các, y còn la hét rất thảm thiết……..” Tống Thư lắc đầu, khẽ cau mày ức chế tức giận dâng lên trong lòng, nói thẳng: “Bệ hạ, ta là vị huynh trưởng y vô cùng tin cậy, ngài lại thường xuyên giấu giếm y nhiều thứ, ngài nói xem y tin ngài hay tin ta?”
Hoàng đế híp lại đôi mắt lóe ánh sáng nguy hiểm: “Tống Thư, ngươi biết thật không ít.”
“Chỉ tiếc mấy hộ vệ biết rõ chuyện năm xưa bỗng nhiên bị bệ hạ trục xuất khỏi kinh thành, bằng không thần có lẽ biết nhiều hơn.” Tống Thư ngừng lại, nén đi tức giận lại không nhịn được quát to: “Huống chi ngài có tư cách gì, có mặt mũi gì mà đòi giữ lại y! Người nhà của y đều bị ngài giết hầu như không còn mấy ai, ngay cả người nhị ca duy nhất còn sống sót cũng bị ngài ban xuống thủ dụ cắt lưỡi rạch mặt.”
Dứt lời, Tống Thư lại tiến lên một bước, hạ thấp giọng uy hiếp: “Nếu thần nói những việc này cho Ngô Tang, y sẽ phản ứng thế nào?”
Hoàng đế mím môi, trong mắt không hề che giấu đi sát ý mãnh liệt, đột nhiên đưa tay phải nâng trán, ngón giữa khẽ nhếch lên.
“Đừng nha, bệ hạ. Ngài kêu ảnh vệ đến bắt thần cũng vô dụng.” Tống Thư cười nhắc nhở: “Trước khi đến đây thần đã nói cùng Ngô Tang, lần này thần đến đây là muốn góp ý về việc phòng vệ trong hoàng cung, lỡ như vô ý nói lời không hay còn muốn nhờ Ngô Tang giúp đỡ quay về.”
Hoàng đế nhìn nam tử trước mắt, bộ dáng thảnh thơi như thể nắm chắc phần thắng.
Lần đầu nhìn thấy hắn là lúc vào điện phong thưởng, lần thứ hai nhìn thấy hắn, hoàng đế lén ăn không ít dấm nhưng hắn thủy chung cho rằng đối thủ của mình chỉ là một gấu ngựa cậy mạnh, không nghĩ tới lại là một Tiểu Báo rất mạnh mẽ.
Hắn ẩn nhẫn nhìn hoàng đế cùng Ngô Tang ngày càng thân mật cũng không lộ ra ý kiến ngăn cản. Đợi đến khi hoàng đế buông lỏng cảnh giác với hắn thì lập tức nhảy dựng lên, xé mở ngực của ngươi, không chút lưu tình đoạt đi thứ mà ngươi trân quý nhất.
“Tống Thư, ngươi muốn làm giao dịch với trẫm ư.” Hoàng đế đứng dậy, đi thẳng xuống đại điện, dung nhan lãnh đạm vô tình lại như nhuộm một tầng tuyết đọng, nói: “Muốn phong hầu hay hưởng vinh hoa phú quý cả đời, ngươi cứ chọn một thứ đi.”
“Ta chỉ muốn Ngô Tang, bệ hạ.” Ánh mắt Tống Thư lóe lên sự kiên định không gì dịch chuyển nổi, lặp lại lần nửa: “Thần chỉ muốn Ngô Tang đi theo thần.”
“Cái gì cũng không muốn, thần chỉ muốn có được tiểu ngốc này.” Tống Thư bỗng nhiên hạ giọng, sự tính toán trong mắt bị nuông chiều thay thế “Y muốn thi tiến sĩ ta liền theo y thi, y muốn lưu lạc thiên nhai ta cũng nguyện ý theo hầu, sớm muộn gì cũng có một ngày y sẽ hiểu trên đời ngày người không xa không rời, đáng giá để y dựa vào chỉ có mỗi mình ta.”
Hoàng đế biểu tình lạnh nhạt, hận không thể lăng trì người trước mắt, cắn răng nói: “Đừng mơ tưởng! Trẫm sẽ không buông tay!”
“Bệ hạ, ngài cũng không dám làm Ngô Tang hận ngài.” Nam tử thông minh xảo trá đứng dậy phất tay áo, ngôn ngữ nhắm thẳng vào lòng người: “Bệ hạ đã làm những gì cho Ngô Tang, y đều nói với ta.”
Một lúc sau, Tống Thư đã rời đi, hoàng đế vẫn như cũ ngã ngồi trên ghế không động đậy. Làm đế vương nhiều năm để hoàng đế tuyệt không để sự sợ hãi của mình xuất hiện trước mặt người khác, thế nhưng hoàng đế cũng hiểu rõ, khi Tống Thư nhắc tới cái tên Tề Điềm này, trong lòng đã cuộn trào cơn sóng sợ hãi, vết sẹo hắn cẩn thận che giấu nay lại bị hung hăng vạch trần, vết thương bao nhiêu năm cũng không thể khép lại lần nửa tách ra.
Hoàng đế biết trước mặt Ngô Tang tuyệt đối không có phần thắng dành cho hắn. Chuyện bức họa còn nghẹn trong lòng, mặc dù tình cảm giữa hai người đã tạm xem hòa hoãn, nhưng hắn biết Ngô Tang không còn hoàn toàn tin cậy hắn như trước kia.
Như lúc cả hai ân ái, bất kể hoàng đế dùng đủ cách để lấy lòng Ngô Tang vẫn thủy chung cắn chặt răng, huyết mạch căng phồng cũng không tràn ra một tiếng rên rĩ khiến lòng say mê. Khi hắn muốn hôn lên đôi mắt trong suốt khiến hắn mê luyến, Ngô Tang luôn nhẹ nhàng nghiêng đầu không để lại dấu vết cũng rất kiên quyết né tránh. Mặc dù trong lòng hoàng đế rất muốn, rốt cuộc lại không dám mạnh mẻ ép buộc y.
Thật ra Tống Thư nói sai rồi, hắn nói hoàng đế không dám Ngô Tang hận mình, thật ra ngay cả Ngô Tang chỉ cảm thấy có chút phiền chán, hắn đã cảm thấy như lâm đại địch. Nếu như những chuyện cũ năm xưa trải qua miệng Tống Thư nói cho Ngô Tang, hậu quả tuyệt không thể tưởng tượng.
Khuôn mặt hài hòa, nụ cười ấm áp, mọi thứ thuộc về Ngô Tang đều khiến hắn không nỡ dời mắt. Như ảo ảnh trong sa mạc, dù biết đó chỉ là hư ảo cũng kìm lòng không đậu đuổi theo cùng mê luyến.
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, nếu như nói trước kia Tề Điềm khiến hắn yêu thích không nở buông tay, vậy Ngô Tang hiện tại tuyệt đối khiến hắn thực tủy biết vị không muốn rời xa.
Làm sao buông tay, bảo hắn sao có thể buông tay, nó đã như máu thịt trong người hắn, thấm tận vào tủy xương của hắn, bảo hắn làm sao nỡ gỡ bỏ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT