"Hạo Nhiên, cậu bình tĩnh lại một chút." Tiêu Tử Mặc nhìn cái tên bị Trần Tĩnh trói dưới gốc cây, huýt sáo một tiếng.
"Cậu bảo tớ làm sao có thể bình tĩnh được, Linh Nhi đã biến mất gần ba tiếng đồng hồ rồi, nếu chúng ta không tiếp tục tìm kiếm, cô ấy có thể gặp nguy hiểm!!!" Vũ Hạo Nhiên gần như thét lên.
Trần Tĩnh che đi hai tai, cau mày: "Ồn ào!!!"
Tiêu Tử Mặc cười rất không phúc hậu, "Chặn miệng cậu ta lại."
Trần Tĩnh không một lời tiến lên, lấy vải nhét vào miệng Vũ Hạo Nhiên.
Vũ Hạo Nhiên vùng vẫy, "ưm, ưm" hai tiếng tỏ vẻ không phục. Cậu muốn đi cứu Linh Nhi.
"Đừng lo, cô ấy không sao đâu." Tiêu Tử Mặc nhìn bóng dáng Tạ Linh đang tiến dần về phía họ, khoảng cách vẫn còn khá xa nhưng khí tức đã rõ ràng hơn... và bên cạnh cô ấy còn một khí tức cường đại khác.
Khoảng mười phút sau, Tạ Linh đã đến gần phía Tiêu Tử Mặc và Trần Tĩnh. Vũ Hạo Nhiên bị trói đang vùng vẫy, khi nhìn thấy cô liền thở ra một hơi yên tâm.
Tiêu Tử Mặc nhìn cô bé Tạ Linh đang ôm trong lòng, gương mặt thoáng có chút thay đổi, nhưng rất nhanh bình thường trở lại.
"Cậu không sao chứ?"
Tạ Linh gật đầu, "Tớ không sao, chỉ là đi lạc vào lâu đài, sau đó liền tìm thấy cô bé này."
"Cậu vào lâu đài?" Trần Tĩnh khó hiểu nhìn Tạ Linh.
Tiêu Tử Mặc cũng chính là muốn hỏi điều này. Lúc phát hiện Tạ Linh biến mất, họ cũng đã nghĩ đến khả năng cô ấy đi vào trong tòa lâu đài, nhưng khi bọn họ tiến gần đến lại bị kết giới ngăn cản. Họ đều suy đoán Tạ Linh là bị lạc đường xung quanh đây, không nghĩ thực sự cô ấy lại có thể ở trong lâu đài. Cô ấy có thể tiến vào kết giới, trừ khi là bản thân chủ nhân của nơi này cho phép cô ấy vào.
Tạ Linh vẫn ôm chặt lấy cô bé, đưa tay vuốt lọn tóc bạc đang bị gió thổi bay. Tiêu Tử Mặc ánh mắt vẫn chưa hề dời đi thân ảnh kia, cậu nói một câu không rõ, "Đệ nhất..."
"Hả?"
"Không có gì..." Tiêu Tử Mặc khẽ cụp mắt xuống, che đi cảm xúc hỗn loạn nơi đáy mắt.
"Búp bê?" Trần Tĩnh bất chợt nói một câu, đại khái là đang ám chỉ cô bé đang nằm trong lòng Tạ Linh.
Tạ Linh run rẩy khóe miệng, quả thật cô bé rất giống búp bê, nhưng không lẽ tên này lại nghĩ cô xông vào lâu đài chỉ để cứu ra một con búp bê vô tri đấy chứ?
Tiêu Tử Mặc quay lưng về phía hai người, "Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ giúp cậu tiến vào lâu đài, chúng ta cũng nên mau chóng trở về thôi."
"Ây, trở về tớ sẽ khao các cậu một bữa thật thịnh soạn mà." Tạ Linh hào sảng nói.
"Chỉ một bữa thôi hử?"
"Được rồi, Tiêu đại gia, là ba bữa, ba bữa cơm được chưa?"
"Ừm, nghe cũng tạm được, xem như là bọn tớ lỗ vốn vậy." Tiêu Tử Mặc khẽ cười.
"Này, cậu còn tính toán với cả tớ!!!"
Âm thanh nói chuyện của Tiêu Tử Mặc và Tạ Linh dần nhỏ đi, Trần Tĩnh cũng đã thu xếp đồ đạc đi theo sau họ trở về.
Mà, hình như bọn họ vẫn còn quên thứ gì đó thì phải.
Vũ Hạo Nhiên bị trói vào gốc cây trong lòng gào thét, các cậu lại dám quên tôi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT