Màn đêm buông xuống, cả khu rừng chìm trong yên tĩnh.

Ở giữa trung tâm khu rừng, ánh trăng len lỏi qua từng tán cây, phản chiếu xuống mặt đất. Lúc này, màn sương trắng đã biến mất, một lâu đài cổ sừng sững hiện ra.

Nhóm người Tạ Linh nhìn tòa lâu đài cũng phải sững sờ. Kiến trúc thời thượng cổ, cách thời nay đã một nghìn năm. Trên tường khắc những hình thù quái dị, có khi là ma cà rồng, có khi là con người với những hình dáng rất kỳ lạ. Hoa văn được khắc trên cả những bậc thềm, ban công...

Xung quanh lâu đài là một mảng trống không, nền đất màu đỏ, không có một bóng cây sinh trưởng. Cạnh chân tường mọc lên một vài đốm hoa nhỏ màu đỏ thẫm, hệt như màu máu.

Tòa lâu đài to lớn, cao đến chọc trời, bình thường bị tầng tầng lớp sương dày đặc bao phủ, nay được ánh trăng chiếu rọi hiện lên vô cùng rõ nét. Trên đỉnh của những tòa tháp treo những quả cầu pha lê sáng lấp lánh, cũng tạo cho người nhìn một cảm giác vô cùng huyền ảo.

Tạ Linh nhìn quang cảnh trước mắt, trái tim "bình bịch" đập một cách bất thường.

Cô quan sát xung quanh một lượt, muốn tìm ra nơi giăng kết giới như lời đồn, nhưng một chút cũng không thấy có gì khác lạ.

Tạ Linh tiếp tục tiến về phía trước, mỗi lúc một gần hơn tòa lâu đài, trái tim cô lại càng đập lên mãnh liệt. Là vampire đang liên kết với cô sao?

Tạ Linh cũng từng đọc qua một số sách cổ, cô biết cảm giác hiện giờ của mình là do sự liên kết giữa người khế ước - và ma cà rồng khế ước, là cảm giác tương hợp giữa hai người.

Thế giới bây giờ cũng có rất nhiều người khế ước với ma cà rồng để tăng cường sức mạnh, nhưng khế ước cổ xưa mãnh liệt như cô đang cảm nhận dường như đã không ai còn có thể thấy được.

Đặt chân đến trước cánh cửa to lớn của tòa lâu đài, Tạ Linh đưa mắt lên nhìn hai chiếc đầu dơi đáng sợ trên cánh cửa, cô có chút hốt hoảng, vội cụp mắt xuống.

Đang lúc ngỡ ngàng, cánh cửa từ từ tự động mở ra. Bên trong một mảng tối đen, càng sâu không thể nhìn rõ bất kể một vật gì. Tạ Linh mỗi lúc lại cảm nhận rõ hơn hơi thở hắc ám đang quanh quẩn trong này.

"Trần Tĩnh, giúp tớ soi sáng một chút." Tạ Linh gấp gáp mở lời.

Đợi một lúc vẫn không thấy người phía sau có động tĩnh, Tạ Linh khó hiểu, "Trần Tĩnh...?"

Tạ Linh xoay mình nhìn về phía sau, không còn một ai đứng ở đó. Cô đưa tay lên che miệng, chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ đều đi đâu rồi?

Tạ Linh tìm kiếm bên ngoài lâu đài một hồi, vẫn không thấy bóng dáng ai cả, xung quanh cô vẫn chỉ là một mảng tối đen mờ mịt.

"Bịch... bịch..." Trái tim vẫn mãnh liệt đạp liên hồi, có một tiếng kêu gọi cô tiến vào. Tạ Linh một lần nữa đứng trước cánh cửa lâu đài, quyết định tiến vào trong.

Đi một lúc lâu, nhờ một ít ánh sáng chiếu xuyên qua khe cửa để tránh không bị va chạm vào các đồ vật xung quanh, Tạ Linh vẫn không thấy có bất kể nguy hiểm nào. Vô thức đi về phía bên phải, bước xuống những bậc cầu thang dài, Tạ Linh nhìn thấy một chút ánh sáng yếu ớt lóe lên. Mặc dù chỉ là thoáng qua rồi sau đó biến mất ngay nhưng cô vẫn cảm nhận được. Tạ Linh cắn cắn môi, chạy nhanh về phía luồng sáng đó.

Một căn phòng xa hoa xuất hiện trong tầm mắt, phía trên được làm bằng chất liệu trong suốt, ánh trăng chiếu thẳng trực tiếp xuống bên dưới, xuyên qua tấm kính phản chiếu ánh sáng thất sắc. Ở giữa căn phòng chỉ đặt một chiếc quan tài. Bên trên mặt có những khe rãnh nhỏ kéo dài xuống phía dưới, chính giữa khắc những ký tự cổ xưa mà Tạ Linh đọc cũng không hiểu.

Cô nhìn chăm chú một lúc, khi chạm nhẹ vào mặt chiếc quan tài, cảm giác trong người lại càng mãnh liệt hơn. Tạ Linh trầm mặc, quyết định mở nắp quan tài ra, nhưng dù cố gắng dùng hết sức lực vẫn không thể nào mở ra được.

Trong lúc vô tình dùng dụng cụ để mở nắp, ngón tay Tạ Linh bị thương một vết nhỏ, máu từ từ chảy xuống, theo khe rãnh chảy vào trong quan tài. Chiếc quan tài khẽ động một chút.

Tạ Linh ngạc nhiên nhìn một màn này, không lẽ cô phải dùng máu mới có thể hóa giải phong ấn trên chiếc quan tài này?

Không do dự, cô cứa một vết trên tay, máu đỏ chảy từng giọt, men theo khe rãnh trên mặt quan tài rồi lại biến mất. Khi Tạ Linh cảm thấy mình như bị rút kiệt máu, cơ thể sắp không chịu nổi, cô thấy một vòng sáng trắng hiện ra, bao phủ lấy cô và chiếc quan tài.

Vòng sáng trắng biến mất, Tạ Linh nghe thấy "cạch" một tiếng, dường như là âm thanh mở khóa. Cô nhìn về phía chiếc quan tài, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra. Trái lại với những lần trước, lần này Tạ Linh mở ra lại vô cùng dễ dàng.

Ánh sáng của trăng đêm chiếu xuống làm nổi bật lên bóng dáng xinh đẹp nằm trong chiếc quan tài. Mái tóc dài màu bạch kim, da thịt trắng bệch không có sức sống, khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mi dài cong cong, đôi môi đỏ như máu. Trên cơ thể nhỏ xinh được che đi bởi một lớp vải đỏ, đôi chân trần để lộ ra ngoài, hai tay ôm lấy đầu gối.

Tạ Linh kinh ngạc: "Búp...bê?"

Tạ Linh khẽ chạm vào cô bé, xúc cảm da thịt mềm mại truyền đến, cô lập tức lắc đầu... đây là da thịt của con người. Tạ Linh bế cô bé ra khỏi chiếc quan tài, cằm cô bé tựa lên vai cô, cả người mềm mại áp sát vào cô. Tạ Linh thoáng rung động.

Có lẽ, cô nên mang cô bé này ra ngoài?

Tạ Linh không hề biết, lúc cô bước đi, ánh mắt cô bé đang yên lặng nằm trong vòng tay cô dần mở ra. Trong đôi mắt tím là một mảng trống rỗng, vô hồn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play