"Muốn đi uống chút gì không?" Tiết Mặc cười cười, cậu biết là ánh mắt của Trương Dương nhìn cậu chứa đầy xấu hổ, áy náy, "Mừng tôi đã ký xong hợp đồng!" Dứt lời, cậu đi tới, kéo cánh tay đối phương.



"Chúc mừng à...Chi bằng chúc mừng tôi từ chức!" Phản ứng đầu tiên của Trương Dương khi nhìn thấy Tiết Mặc là tự trách mình miệng rộng, chuyện vốn đã ngã ngũ rồi, nào ngờ cuối cùng Nhâm Lẫm lại thay đổi. Dù trong lòng anh đang rất lo lắng, nhưng anh vẫn đinh ninh là Tiết Mặc vẫn chưa biết chuyện này, tốt nhất là nên nói cho cậu ấy biết trước một tiếng, sau này đỡ phải đau khổ một chút, "Xin lỗi, Tiết Mặc, danh sách đó..."

"Vì chút chuyện đấy mà đã muốn từ chức rồi sao? Trương Dương, sức chịu đựng của anh đúng là quá kém!" Còn không đợi đối phương nói hết câu, Tiết Mặc đã làm như nói đùa, chen ngang. Trong lòng mọi người đều tự hiểu là được rồi, huống hồ, chuyện này cũng không thể trách Trương Dương được, nếu muốn tìm nguyên nhân, thì chỉ có thể trách thực lực của mình quá kém.

Rõ ràng Trương Dương hơi do dự một chút, nhưng nhìn vẻ mặt thoải mái tiếp nhận mọi chuyện của Tiết Mặc, anh cũng không nói thêm gì. Tuy nhiên, trong lòng anh luôn có cảm giác như để đối phương chịu thiệt, rất khó chịu: "Đi thôi, phải uống một trận cho đã mới được!" Nói xong, hai người kề vai sát cánh, cười to đi khỏi văn phòng.

Tiết Mặc không ngờ là năng lực tiêu xài của Trương Dương lại cao tới vậy, ban đầu cậu cũng biết anh ta là giám đốc bộ phận âm thanh, tiền bạc không ít, nào ngờ ngay cả chuyện uống chút rượu cũng đặc biệt chạy tới nhà hàng đặt trước, đúng là quá xa xỉ. Như vậy xem ra, chiếc xe thể thao bảnh tỏn nọ cũng không phải là hàng thông thường.

"Đừng khẩn trương, bánh bao nhỏ, tôi có đặc quyền mà!" Trương Dương kê sát vào tai Tiết Mặc, nói khẽ mờ ám, nói xong còn thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, liếm nhẹ vành tai cậu một cái.

Tiết Mặc giật mình, cả người run lên. Cậu đẩy mạnh Trương Dương, lùi về sau một bước dài, mắt như chuông đồng trừng anh ta, "Làm gì vậy? Điên à?"

"Ha ha," Thấy Tiết Mặc như con mèo dựng lông, Trương Dương lập tức quên hết những chuyện khó chịu trong lòng, "Bánh bao nhỏ, thật là đáng yêu quá nha!"

Người này...Tiết Mặc vuốt vuốt tai, bất mãn trừng anh ta một cái. Còn chưa uống rượu đã vậy rồi, lát nữa say chắc là càng khác người, khủng bố hơn nữa. Nhưng oán hận thì oán hận, cậu vẫn ngồi vào bàn ăn, hưởng thụ sự phục vụ tao nhã và thức ăn đẹp mắt.

Từ lúc lọt lòng tới giờ, đây là lần đầu tiên tới một nơi xa hoa thế này dùng cơm, Tiết Mặc thấy có chút khẩn trương, tốt nhất là đừng làm sai mấy nghi thức khi dùng cơm Tây nha, bằng không sẽ rất mất mặt. Từ lúc Trương Dương giở trò trêu chọc xong, anh ta cứ như đám nhóc nghịch ngợm trong nhà trẻ, hưng phấn không thôi, anh ta cứ rót hết ly rượu này tới ly rượu khác, ngay cả Tiết Mặc cũng không khỏi thay anh ta toát mồ hôi.

"Tửu lượng của anh đúng là rất khá!" Tiết Mặc cảm khái, sau một lần say rượu làm ra chuyện buồn cười, vừa thấy rượu cậu sẽ cố gắng tránh ngay, huống hồ ở trước mặt người này mà uống nhiều quá, thì đúng là không an toàn, chỉ cần nghĩ thôi, Tiết Mặc đã thấy lạnh sống lưng rồi.

Cho cả miếng thịt bò vào miệng, Trương Dương vừa nhai vừa nói, "Cũng còn được, dù sao thì cũng đã uống quen từ nhỏ rồi, giờ có uống nhiều một chút cũng không sao. Mà cậu đấy, từ lúc vào cửa tới giờ luôn trong trạng thái khẩn trương, sao vậy? Ăn không vô à?"

T ô i v ừ a g ặ p anh l à  nu ố t kh ô ng n ổ i a! Tiết Mặc thầm lau mồ hôi trong lòng, "Cũng ổn, nhưng mà nói thật, tôi xuất thân là con nhà nghèo, tới nơi này, đúng là hơi khó thích ứng!"

"Ha ha! Từ từ cũng quen thôi, bánh bao nhỏ. Sau này, những trường hợp như vậy sẽ rất nhiều, nếu cậu thành công quyến rũ được Nhâm Lẫm, muốn không quen cũng khó. Tên đấy là một kẻ soi mói chính hiệu, bất kể là về chất lượng công việc hay chất lượng cuộc sống!" Trương Dương vừa trêu ghẹo Tiết Mặc, vừa cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương. Bấy giờ, Tiết Mặc vẫn rất bình tĩnh nuốt thức ăn, không hề bị những lời của Trương Dương làm nghẹn họng. Thật ngạc nhiên là cậu đã tiếp thu một cách bình tĩnh, ngay cả một cọng lông mi cũng chưa nhúc nhích, quả là anh đã quá xem thường đối phương rồi.

"Hôm nay, anh vì chuyện đề cử mà cãi nhau với anh ta à?" Tiết Mặc thản nhiên quay đầu, nói sang chuyện khác.

Trương Dương nhún nhún vai, đáp: "Đúng vậy, anh ta đã lợi dùng đặc quyền giám khảo của mình đẩy tên của cậu ra, tôi không phục, nên đã cãi với anh ta một trận!"

"Cám ơn anh, Trương Dương. Từ lúc vào đây làm việc tới giờ, anh vẫn luôn chiếu cố tôi!" Nói tới đó, Tiết Mặc nâng ly, chủ động chạm vào ly rượu của đối phương, "Tôi cũng hiểu, có lẽ tổng giám có lo nghĩ của mình. Huống hồ, khi đó tôi vẫn chưa ký hợp đồng với Nhâm thị!"

"Oa ô ô, hai người đó nha, nói không có JQ, đánh chết tôi cũng không tin đâu!" Trương Dương buông ly xuống, vẻ mặt cười nhạo xấu xa, "Lúc tôi tới tranh luận với Nhâm Lẫm, anh ta cũng nói như vậy đấy!"

"Anh ta nói gì?" Rõ ràng là Tiết Mặc rất để ý, cậu đặt miếng thịt bò đã đưa tới bên miệng trở vào trong đĩa.

"Thật ra cũng không có gì, cậu cũng biết tính anh ta rồi đấy, anh ta tin chắc rằng cậu sẽ hiểu, xem đi, hai người đúng là tâm hữu linh tê nha!" Trương Dương vừa cười vừa uống nốt ly rượu, rồi ra hiệu bảo bồi bàn khui thêm một lọ.

Nh â m L ẫ m  đã  n ó i nh ư  v ậ y? Tiết Mặc cảm thấy bất ngờ, lòng thầm giật mình. Nhưng khi cậu nhìn thấy chai rượu mới được đưa lên, đầu cậu lại bắt đầu đau ê ẩm. Ơ, quái thật, sao người nọ cứ luôn nhìn sang bên này thế?

Thần kinh linh mẫn của Tiết Mặc đã tiếp thu được tầm mắt khả nghi, cậu lập tức cẩn thận quan sát đối phương. Gã đàn ông cao lớn từ lúc đi vào tới giờ đã lặng lẽ ngồi trong một góc rẽ, khuôn mặt văn nhân nho nhã nhưng không khiến người ta cảm thấy yếu thế tí nào, có lẽ đó là do chiếc áo khoác ngoài màu xám bạc đã góp phần tô điểm thêm. Quan sát một hồi, Tiết Mặc bắt đầu lật danh sách những người mình từng giao tiếp ra.

Gã nọ cứ nhìn sang bên này chằm chằm, vậy mà dây thần kinh thô Trương Dương vẫn cứ nói líu ríu như cũ, không hề cảm thấy khó chịu gì, chỉ khổ cho đứa nhỏ có dây thần kinh mẫn cảm như Tiết Mặc. Thấy thế nào cũng là đối phương đang nhìn mình, cứ luôn bị người ta dùng ánh mắt lạnh lùng giám sát, đừng nói tới chuyện khó chịu, cho dù có cố gắng coi như không có gì, Tiết Mặc cũng thấy vô tác dụng. Cậu cúi đầu, nói khẽ với Trương Dương, "Có người nhìn sang đây mãi!"

"A!" Trương Dương đang nói chuyện hăng say, vốn không xem đây là gì, "Có gì phải ngạc nhiên chứ, từ nhỏ tôi đã là tiêu điểm của mọi người rồi, từ từ cũng quen thôi. Ăn, ăn mau đi!" Nói xong, còn thật tốt bụng lấy miếng salad cho vào đĩa Tiết Mặc.

"..." Đã biết nói với anh ta là vô ích mà! Tiết Mặc không nói gì, lẳng lặng ăn salad. Xong, cậu ngẩng đầu nhìn qua, thấy chỗ ngồi nọ đã trống không, đúng thật là quái lạ.

Cơm nước xong, Trương Dương uống tới hai chân như nhũn ra, nhưng đầu óc của anh ta cũng coi như còn khá tỉnh. Tiết Mặc đỡ anh ta, đang ngẫm xem nên đưa "đồ vật hình người" này về nhà thế nào? Lái xe thì không được rồi, hay là tìm người đưa về nhỉ? Ngay khi hai người đang lung lung lay lay đi khỏi nhà hàng, thì một vị khách không mời đã tới chắn ngay trước mặt họ.

L à  c á i g ã  r ấ t c ó  kh í  ch ấ t nh ì n b ọ n h ọ  g ầ n h ế t c ả  b ữ a  ă n! Tiết Mặc trừng to mắt, nhưng cậu cũng rất nhanh ý thức được là, gã ấy đến vì cái tên say khướt bên này. Bởi vì từ lúc gã ta xuất hiện, Trương Dương đã trở về với cái vẻ không để gì vào mắt như ngày thường. Mới đó, chân anh đã không còn mềm nhũn, thắt lưng dựng, người đứng thẳng lên, lại còn nhanh chóng giãy khỏi tay cậu, vẻ mặt cứng ngắc, nhìn người tới bằng ánh mắt oán hận.

"Tân hoan mới của cậu đấy à?" Đối phương lia qua Tiết Mặc bằng ánh mắt soi xét, rồi thản nhiên nói: "Tôi nhớ là cậu đâu có thích loại hình thế này, mấy năm không gặp, không ngờ khẩu vị của cậu lại xuống cấp tới vậy!"

"Mẹ nó, liên quan gì anh chứ!" Trương Dương không chút khách khí, mở miệng, anh ta hoàn toàn không lo tới vấn đề hình tượng của mình, "Chúng ta đi thôi!" Giống như là khẳng định lời nói của đối phương, Trương Dương đưa tay ôm eo Tiết Mặc, nổi giận đùng đùng, đẩy gã nọ ra, đi một mạch.

Đâ y... Đâ y l à  t í nh hu ố ng th ế  n à o? Tiết Mặc đau khổ, cứng người, lê chân theo Trương Dương. Người phía sau cười lạnh một tiếng, rồi dùng ánh mắt lạnh lùng, nhìn hai người thân mật dắt nhau đi.

"Người đó là..." Hai người ngồi trên xe, Tiết Mặc mới ôm trán, hỏi. Vừa rồi đối phương ở phía sau cứ như rắn hổ mang có độc, thè lưỡi, làm cậu sợ muốn đứng tim.

"Cặn bã, lừa đảo, khốn nạn!" Trương Dương vừa mở miệng đã mắng liên tục, khiến Tiết Mặc lại càng kinh sợ, có thể khiến Trương Dương mắng ra ba từ này...Ừm, nhất định là vô cùng dũng mãnh. Nghĩ tới đó, cậu đã cảm thấy nổi da gà, tên đó, đừng nói là sẽ mang mình ra làm vật hi sinh nha. Giờ mang ra phân tích lại, cái gã khí chất đó và Trương Dương rất mờ ám, rất JQ, trời ạ, sao mỗi lần ra ngoài dùng cơm với bạn, cậu đều bị người thứ ba tới "bắt gian" hết vậy? Tại sao vậy chứ?

Sau lại, trên đường về nhà, Trương Dương vẫn luôn im lặng. Như vậy, Tiết Mặc lại cảm thấy có chút là lạ, một tên bình thường miệng cứ oang oác, không ngớt lời trêu chọc, giờ đột nhiên lại không nói gì, khiến cậu cảm thấy thế giới này thật bình tĩnh, đời không còn thú vui gì nữa. Sắp đi, Tiết Mặc lo lắng, nhìn vẻ mặt nặng nề của Trương Dương, cậu hỏi lại: "Anh xác định là không sao?"

Hiển nhiên đối phương đang miên man suy nghĩ gì đó, anh ta giật mình, ngây ra một hồi, mới chợt gật đầu, nói khẽ: "Không có gì, cậu đừng lo!"

Sao c ó  th ể  kh ô ng lo c ơ  ch ứ! Tiết Mặc nhìn vẻ mặt ngơ ra của Trương Dương, cau mày. Cậu vừa định nói gì đó, chợt thấy đối phương quay lưng lại, xua tay, cậu đành thở dài, bảo lái xe đưa anh ta về nhà.

Thân thể mệt quá, nhưng trong đầu lại không thấy buồn ngủ chút nào. Tiết Mặc nằm trên giường, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, thở dài. Những chuyện đã xảy ra hôm nay thật khiến người ta nhụt chí, bất kể là về giải thưởng diễn viên lồng tiếng, hay là về Trương Dương. Nhất là Trương Dương, cậu biết anh ta đang rất phiền não, vậy mà lại vờ như thoải mái, aizz, chỉ trách cậu không có khả năng chia buồn với anh, thế giới của những người giàu có, muốn gia nhập đâu phải dễ dàng gì, chỉ mong là Trương Dương đừng xảy ra chuyện gì.

Có khi suy nghĩ của con người quá hoàn mỹ, nhưng những chuyện không vừa ý trên thế gian này lại chiếm hết tám chín phần mười, những người gặp chuyện không may luôn chiếm tỷ lệ cao hơn những người may mắn. Một tuần sau đó, Tiết Mặc vào công ty nhưng không nhìn thấy Trương Dương, cậu gọi mấy cú điện thoại cũng đều là không liên lạc được, bảo cậu không lo cũng khó.

Để điện thoại xuống, cậu thu đi vẻ bất an trên mặt mình, mỉm cười nhận lấy kịch bản từ tay nhân viên công tác. Từ lúc ký hợp đồng tới giờ, công việc của cậu bận bịu hơn nhiều so với lúc còn là người tự do. Đó đa số là những vai linh tinh trong phim truyền hình hay một tác phẩm nào đó, nói cách khác, đây cũng là vì đảm bảo cho đời sống vật chất của diễn viên lồng tiếng, Tiết Mặc cũng không cần phải mỗi ngày làm hai công việc để nuôi sống chính mình.

Người chế tác, đạo diễn và giám đốc bộ phận âm thanh luôn ở cùng các diễn viên lồng tiếng, Tiết Mặc vừa hiếu học lại vừa hiểu chuyện, thực lực cũng khá. Chi phí thuê người mới không cao, có thể tiết kiệm được phí tổn, bởi vậy trừ lúc đầu còn chưa quen biết, dần dà, người đến tìm cậu cũng ngày một nhiều thêm. Th ậ t mu ố n c ó  m ộ t ng à y c ó  th ể  nh ậ n  đượ c m ộ t vai l ớ n! Tiết Mặc cúi đầu nhìn kịch bản, lòng thầm cầu nguyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play