Từ lúc hai người ở chung tới giờ, Tiểu Trư đã đảm trách công việc quản gia trong nhà, từ chuyện mua thức ăn, nấu nướng tới dọn dẹp nhà cửa, mà không ngại vất vả chút nào. Lý do là: Biết chờ tới khi nào Đại Đế mới làm được việc nhà.



Nhận di vật quý giá do mẹ Nhâm Lẫm để lại làm nhẫn đính hôn, Tiết Mặc đã bị Đại Đế bắt tới một khu nhà mới ở ngoại thành.

Một căn biệt thự nho nhỏ nằm đơn độc, duyên dáng bên bờ hồ, xung quanh là những cây phong lá đỏ. Tiết thu, mưa bụi phủ đầy cây, cảnh đẹp say lòng người.

Đứng trên ban công, hít thở không khí trong lành. Dẫu có nhìn cảnh đẹp thư thái trước mặt mình, nhưng Tiết Mặc cũng chẳng thấy vui.

Không phải khu nhà cao cấp trong nội thành cũng được rồi sao? Sao phải dời ra ở một chỗ xa xôi nơi ngoại thành? Đi lại bất tiện không nói, đến cả tìm cửa hàng mua đồ cũng chẳng có, cho dù nhà cửa rộng rãi thì có thể tìm quản gia, người hầu...Nhưng trong một thế giới êm đẹp chỉ có hai người, không thể chấp nhận có ai bước vào phá hư không khí, aizz.

Hiếm khi được nghỉ, mới sáng sớm Tiết  Mặc đã giãy khỏi vòng tay Nhâm Lẫm, chui ra khỏi ổ chăn thay quần áo, khiến Đại Đế bất mãn hết sức.

"Hôm qua tôi có nói với quản gia là cho mọi người nghỉ ngơi hết rồi, giờ ở nhà chỉ có hai chúng ta thôi. Cho nên phải đi mua đồ ăn, không thì anh chờ mà ăn không khí đi!" Tiểu Trư vừa chạy vào phòng tắm vừa giải thích. Đêm qua cậu đã tính xong rồi, cuối tuần này cậu phải dẫn Nhâm Lẫm đi làm quen với cuộc sống đời thường, để sau này khi cậu bận quá thì có thể sai Đại Đế đi mua đồ đạc.

Nhâm Lẫm suy nghĩ nửa ngày trời, mới hỏi: "Mua đồ ăn là thế nào?"

"Rốt cuộc thì anh có một chút thường thức về cuộc sống hằng ngày không vậy?" Tiết Mặc nổi điên, cậu thật không biết y làm sao mà lớn, trời ạ, quả không hổ danh là người sao hỏa, "Mua đồ ăn, tên như nghĩa, là mua những thứ ăn được, là thứ dùng để nấu ăn, anh hiểu chưa?"

"Ờ..." Đại Đế gật đầu. Chuyện này cũng không thể trách y được, từ nhỏ, y toàn ăn cơm ở nhà ăn, đừng nói là bước vào bếp nhìn nguyên liệu nấu nướng, e là đến cả cái bếp nhà họ trông thế nào, Nhâm Lẫm cũng chưa từng thấy.

Nói đi là phải đi, Tiết Mặc làm bữa sáng đơn giản, hai người ăn xong, chuẩn bị khởi hành.

"Anh định ăn mặc thế này đi siêu thị?" Tiết Mặc đổi áo thun, quần bò, mang giày vải, đội mũ lưỡi trai nhìn Nhâm Lẫm, bắt đầu đấm vào tường.

Chỉnh chỉnh bộ âu phục trên cả cao cấp, hôm nay Đại Đế quyết định phối với chiếc áo sơ mi, "Không mặc vậy được sao? Phải đi mua đồ mà?"

"Không phải là không được..." Tiết Mặc thở dài, ngẫm, nếu Đại Đế mà mặc như vầy đi siêu thị, sợ là bị người ta xúm lại xem như người mẫu mất, "Thật ra, đi mua vài vật dụng, vài nguyên liệu nấu nướng, chẳng phải là chuyện to tác gì. Anh chỉ cần giữ tâm trạng đi dạo phố, xả hơi là được rồi, không cần phải ăn mặc nghiêm chỉnh vậy đâu!"

Nghe Tiểu Trư khuyên, Đại Đế quyết định không chọn tông đồ tao nhã, mà thay bằng một bộ vét bình thường, hơn nữa cũng mang kính vào.

Ôm ngực, Tiết Mặc thấy may mắn, cuối cùng thì cậu cũng tránh khỏi kiếp nạn vừa bước vào siêu thị đã bị người ta xúm lại nhìn.

Xe Limousine cũng bị Tiểu Trư từ chối, Đại Đế nhìn người yêu lấy chiếc xe mini phân khối thấp ra, nở nụ cười hạnh phúc, ngồi lên.

Hai người đi tới siêu thị gần nhất mua sắm, Tiết Mặc nắm tay Nhâm Lẫm, vui vẻ đẩy xe vào trong.

Biểu hiện của Đại Đế rất trấn định, dĩ nhiên là chuyện cuối tuần người đi siêu thị đông đúc cũng mang tới cho y áp lực không nhỏ. Tuy nhiên, khi nhìn thấy đủ loại hàng hóa bày biện trước mặt mình, y đã bị hấp dẫn. Tò mò, y đi quanh quầy sữa hộp một vòng, cảm thán: "Thì ra siêu thị là nơi có thể chơi trò xếp gỗ!"

Tiết Mặc trợn trắng, giải thích: "Đây là cách đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, họ làm vậy là để trưng bày đấy!"

"Vậy phải cần bao nhiêu sữa?" Nhâm Lẫm tiếp tục ngâm cứu, tư thế cứ như đang nghiên cứu chuyện gì huyền bí lắm.

"Đi nhanh lên, lát nữa lạc nhau thì khổ!" Tiết Mặc kéo y, hai người lại đi tiếp.

"Anh ơi, anh có muốn nếm thử sản phẩm mới của chúng tôi không? Hương vị của loại cà phê mới đưa ra thị trường này thuần lắm!" Một cô gái bán hàng nhìn quanh rồi đi tới cạnh Đại Đế, quảng cáo sản phẩm.

Nhâm Lẫm nhìn chiếc ly nhỏ chứa đầy cà phê trên tay cô nàng, do dự một hồi, mới quay đầu qua nhìn Tiết Mặc.

Trong thoáng chốc, Tiểu Trư có cảm giác như dẫn trẻ nhỏ đi dạo phố, cảm giác bị con nhỏ hỏi ý, đúng thật là quỷ dị.

"Nếm thử đi, không mua cũng không sao cả!" Cô gái thấy thế, tiếp tục quảng cáo.

Thấy Đại Đế cầm ly cà phê lên nếm thử, bỗng dưng Tiết Mặc lại có một dự cảm không ổn. Với trình độ độc mồm độc miệng của y và cái vị giác được nuông chiều từ nhỏ...

"Cô nói đây là cà phê?" Nhâm Lẫm nếm một chút, trả ly lại, cau mày, nói: "Là công ty nào vậy? Sao tới giờ còn chưa phá sản? Tôi thật không hiểu, mùi vị tệ thế này, sao có thể..."

A! Quả nhiên là như thế! Tiết Mặc trừng to mắt, nhìn mặt cô gái nọ ngày một tái xanh, thế là cậu vội vàng kéo Đại Đế lùi về sau, cười gượng: "Ngại quá, ngại quá!" Dứt lời, nhanh chân bỏ chạy.

Nhâm Lẫm không hiểu đầu đuôi, y còn chưa nói xong đã bị túm đi rồi. Y nhìn Tiết Mặc bằng ánh mắt khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

"Xin anh đó!" Ôm đầu, Tiểu Trư ai oán: "Anh yêu, đây là phạm vi đời thường, đừng lấy những tiêu chuẩn, nhận thức của anh ra đánh đồng có được không?" Trời ạ, Tiết Mặc thấy hối hận khi rủ Đại Đế đi siêu thị. Cậu đã quên mất một chuyện quan trọng, đó là y chưa từng sống cuộc sống bình dân! Ôi, Chúa ơi, mong là trước lúc mua sắm xong xuôi, tất cả đều bình an.

"Tôi cũng chỉ là một người bình thường!" Nhâm Lẫm vừa phản bác, vừa bị gian bày đồ ăn vặt hấp dẫn. Y chỉ vào nơi đám trẻ đang đứng, dò hỏi: "Đó chính là quà vặt trong truyền thuyết?"

Cái gì mà gọi là quà vặt trong truyền thuyết? Tiết Mặc lại muốn đập đầu chết quách cho xong. Cậu cẩn thận gật đầu, rồi bắt đầu phòng bị hành động kế tiếp của đối phương.

Nghe được đáp án, Nhâm Lẫm như tỉnh hẳn, y giật chiếc xe đẩy trong tay Tiết Mặc, vọt tới, từ trái sang phải, từ dưới lên trên, ném hết toàn bộ vào trong xe.

"Á!" Tiết Mặc hô xong, như sực nhớ, cậu vội che miệng mình lại. Nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đang gom lại xem, thế là cậu nở nụ cười, đi tới cạnh Đại Đế. Trong ánh mắt đáng thương của đám nhỏ, cậu đã kịp thời nắm lại bàn tay đang chìa tới hộp sô-cô-la cuối cùng của Nhâm Lẫm, cậu giật lấy nó, đưa sang cho một đứa nhỏ đang hoảng sợ đứng một bên, dịu dàng nói: "Em cầm đi!"

Cậu bé ấy thỏa mãn, ôm hộp sô-cô-la chạy một hơi. Tiết Mặt điên lên, quay qua trừng Đại Đế, quát: "Ngay cả quà vặt của tụi nhỏ mà anh cũng giành, anh có biết xấu hổ không vậy?"

"Hả?" Nhâm Lẫm ngơ ra, nhìn cả gian hàng trống rỗng, thật vô tội giải thích: "Chẳng lẽ không phải mình thích gì thì lấy đó sao?"

"Thì đúng là...Không phải vấn đề này! Anh đừng có nói láy sang chuyện khác, anh mua nhiều quà vặt vậy làm gì?" Nhìn cả xe đẩy đầy ắp đồ, Tiết Mặc lại thấy đau đầu.

Tháo kính đen xuống, Đại Đế nhìn Tiết Mặc đang nổi giận đùng đùng bằng ánh mắt đáng thương, "Đó giờ tôi chưa được ăn lần nào, cho nên muốn nếm thử một chút!"

"Đó giờ chưa từng ăn lần nào?" Tiết Mặc kinh ngạc, cậu vẫn cho là với hoàn cảnh của Nhâm Lẫm, thì nhất định là trước đây quà vặt chất đầy nhà, đồ chơi chất cả núi, sao lại thê thảm vậy chứ, "Thứ gì cũng chưa?"

Lắc đầu, Nhâm Lẫm cười khổ: "Ngoài bữa chính, hoa quả, trà chiều, điểm tâm ra, những thứ khác, ba không chọn bọn tôi đụng tới!"

Thật là đáng thương nha! Tiết Mặc thấy tội nghiệp cho y ghê gớm, dù cậu là cô nhi, nhưng đến Tết, khi có nhà từ thiện tới thăm, cậu sẽ được một ít, ha ha, không ngờ là...Nhìn quà vặt chất đầy cả xe đẩy, cậu thật không có sức trả chúng lại gian hàng.

"Còn nhiều lắm, hai người chúng ta đâu mua hết nổi, đúng không nào?" Ngẫm ngẫm, Tiết Mặc định thuyết phục Đại Đế để lần sau mua tiếp, giờ mua một ít trước thôi.

"Chuyện này thì dễ rồi!" Hiểu ý, Nhâm Lẫm gật đầu, lấy điện thoại ra, ấn một số: "Thư ký Ngu à? Giờ chúng tôi đang ở siêu thị XXX, vị trí cụ thể là...Cô lập tức điều hai trợ lý tới đây!"

Nè! Giật điện thoại, Tiết Mặc nhìn điện thoại đã gác máy mà không nói được câu nào. Đây là thế giới gì vậy, cậu chỉ muốn một cuộc sống bình thường thôi, sao lại thành ra thế này, oa oa.

Được rồi, nhân lúc chờ đợi cô thư ký, Đại Đế cho hết đống quà vặt vào trong xe. Tiết Mặc im lặng đứng một bên, cố kéo mũ xuống thấp, hôm nay cậu không mang kính, quả là thất bại!

Ngu Mỹ Nhân làm việc rất có hiệu quả, còn chưa đầy 20 phút, cô đã dẫn hai trợ lý tới, ba người cùng đẩy xe đồ, ở đằng xa nhìn ông chủ nhà mình đang tiếp tục cuộc hành trình đi siêu thị.

Mua quà vặt xong, rõ ràng là tâm trạng của Nhâm Lẫm rất tốt. Bất kể là nhìn thấy món nào, y cũng phải nghiên cứu một phen, tỷ như vật dụng nấu nướng...

"Chiếc muỗng to đùng có nhiều lỗ đó dùng để làm gì?" Y chỉ vào một món vô cùng kỳ diệu, hỏi ý Tiết Mặc.

"Nó dùng để vớt thức ăn, giống như sủi cảo chẳng hạn!" Tiết Mặc kiên nhẫn chỉ dạy cho Đại Đế, suốt đọc đường, cậu không ngại vất vả, chỉ cách sử dụng từng món cho y.

"Vậy dùng gì để nấu sủi cảo? Là dùng nước hay là dùng mỡ?"

"Dùng nước..."

"Vậy còn thứ gọi là xà phòng thì sao?"

"Để giặt quần áo! Anh đừng nói là dùng nước có thể giặt sạch nha?"

"Đương nhiên rồi, có nói thế nào thì tôi cũng biết muốn giặt quần áo thì phải dùng máy giặt mới sạch được!"

"...Bỏ đi, xem như tôi chưa nói!"

Đi tới đâu, người ta nhìn theo tới đó, cuối cùng, hai người cũng đã đi tới khu vật dụng vệ sinh trong truyền thuyết.

Tiết Mặc nghiêm túc xem giấy vệ sinh, cẩn thận so giá cả và chất lượng sản phẩm. Không ngờ là do quá tập trung, cậu đã quên mất một việc quan trọng là phải trông chừng Nhâm Lẫm. Đến lúc cậu ngẩng đầu lên, thì đã không thấy người yêu mình đâu cả. Cậu hốt hoảng, vừa đẩy xe, vừa nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Đại Đế.

"Ai da! Đẹp trai lắm, nhưng mà hình như bị biến thái..."

"Nhìn cũng được, tớ phải coi kỹ một chút. Nè, có muốn bắt chuyện với anh ta không?"

"Cậu thấy có phải anh ta dẫn bạn gái tới mua đồ không? Có nhìn thế nào thì anh ta cũng không giống như người thần kinh có vấn đề, tớ cũng muốn có bạn trai như vậy lắm!"

Cuộc trò chuyện của mấy cô gái nọ khiến Tiết Mặc chú ý, cậu nhìn vào trong đám đông, thấy nhiều cô gái đang tò mò, kinh diễm, xúm lại xem. Còn Nhâm Lẫm thì đang đứng giữa quầy giành cho phụ nữ, chống cằm, mặt mày nghiêm túc, cẩn thận xem một hộp băng vệ sinh năm màu trên kệ.

Tiểu Trư choáng váng, giờ cậu không cho là nếu mình đi tới, kéo Đại Đế đi dưới ánh mắt soi mói như tia X quang của đám mê trai đó là một quyết định sáng suốt. Tính sao đây? Ôm đầu, cậu thật sự không hiểu, sao đang yên đang lành mà Đại Đế lại chạy tới gian hàng dành cho phụ nữ? Rốt cuộc thì trong đầu anh ta có cấu tạo thế nào...

Trong lúc Tiết Mặc còn đang do dự, không biết nên làm thế nào thì Nhâm Lẫm ngừng suy nghĩ, y cầm một gói băng vệ sinh, quay qua nhìn cậu, nói to: "Em yêu, em xem, thứ này hay lắm, nó hút nước rất tốt, em dùng nó lau phòng tắm trong nhà sẽ tốt hơn, đỡ tốn nhiều thời gian!"

Người xem lập tức dời lực chú ý từ người Đại Đế sang người Tiết Mặc, Tiểu Trư đỏ mặt, cố kéo mũ xuống thật thấp, đi nhanh tới cạnh người yêu, nghiến răng nghiến lợi, "Buông nó xuống, đi ngay theo tôi!"

"Sao vậy? Chẳng lẽ là không được? Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian cho em hơn mà..." Đại Đế thấy khó hiểu, rõ ràng là y đã phát hiện ra một sáng tạo kinh người như thế, y hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt buồn nôn của những người xung quanh.

Thật hối hận, hối hận quá, hối hận quá đi mất! Tiết Mặc thật muốn bắt trói Nhâm Lẫm, quẳng lên xe đẩy hết sức. Oa oa, thật là mất mặt, cậu lại tiếp tục hối hận chuyện ra ngoài mà không mang theo kính.

Lúc đi ngang qua quầy trang điểm, Nhâm Lẫm lại bị nữ tính tấn công, "Anh ơi, anh có muốn dùng thử sản phẩm mới nhất của chúng tôi không..."

"Đây là thứ gì?" Chẳng để ý tới chuyện bị Tiết Mặc kéo đi, Đại Đế dừng bước, tò mò nhìn bình dung dịch trong tay nhân viên bán hàng.

"Đây là kem dưỡng da cao cấp, rất thích hợp cho làn da của anh, bảo đảm sau khi sử dụng, da anh sẽ hồng hào, bóng loáng!" Cẩn thận quan sát Nhâm Lẫm xong, cô nàng nọ lại tiếp tục thao thao bất tuyệt.

Đại Đế nghiêng đầu, cẩn thận lia kĩ cô gái, cuối cùng ra vẻ khó hiểu, hỏi: "Công ty của cô không bán sản phẩm cho người của mình à?"

"Đâu có, sao vậy?" Nhân viên bán hàng cảm thấy câu này quá khó hiểu.

"Ờ, vậy sao cô không dùng thứ này cho gương mặt khô như cỏ cháy của cô vậy?" Tránh khỏi Tiết Mặc, Nhâm Lẫm lại tiếp tục khó hiểu.

Tôi là đang thoa phấn! Nhân viên bán hàng mặt mày dữ tợn nhìn người đàn ông làm như vô tội bị kéo đi, thầm khinh bỉ, đẹp trai thì có ích gì, không có phong độ, hừ, cả đời cũng không tìm được vợ!

Rốt cuộc thì hôm nay y phải gieo bao nhiêu thù hận mới hết chuyện đây! Tiết Mặc véo tay Nhâm Lẫm một cái, quát: "Trừ tôi ra, từ giờ trở đi, trong siêu thị, cấm anh nói chuyện với bất kỳ người nào!"

Nhìn trời, vẻ mặt thật vô tội, Đại Đế cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì. Nhìn người yêu quẳng đống thức ăn vào trong xe đẩy, Nhâm Lẫm mới hiểu là công việc quản gia của Tiểu Trư rất vất vả.

"Em xác định thứ mềm mềm đo đỏ này là thịt bò?" Đại Đế thấy tò mò với mỗi một món chưa qua công đoạn nấu nướng. Trước đây y vốn không phân biệt được khoai tây và khoai lang, gà và vịt có gì khác nhau. Nhưng với tinh thần ham học hỏi, y vẫn khiến Tiết Mặc thấy...vui cực kỳ.

"Đúng vậy, trước lúc nấu chín thì nó là như thế!" Kiểm tra lại mớ thức ăn trong xe, Tiểu Trư thấy cũng đủ rồi. Dù sao thì qua vụ này, cậu đã biết là nếu phân công đại đế đi mua sắm, thì đúng là tự tát vào mặt mình. Thở dài, Tiết Mặc cam chịu, thôi mai cứ để quản gia, đầu bếp, người giúp việc trở về đi, aizz...

Đã tới lúc tính tiền rồi! Tiết Mặc thở phào một hơi, đẩy xe ra. Nhìn mặt Đại Đế vẫn còn bình thường, không có vẻ gì là khó chịu, cậu cũng thấy vui.

"Hử?" Nhìn gian hàng khuyến mãi ở gần khu tính tiền, mắt Nhâm Lẫm sáng rực lên, y lấy ra một món, nghiên cứu một hồi, mới bảo cô thư ký phía sau mình tới, hỏi khẽ: "Là thứ này à?"

Ngu Mỹ Nhân đơ người, gật đầu. Thế là một anh chàng đẹp trai và một cô gái xinh đẹp cầm hộp BCS đứng ở quầy tính tiền bị người ta bàn tán xôn xao...Cảnh tượng lần này, quả là, quả là quá xấu hổ! Cô còn đang chờ gả đi mà, oa oa!

Dĩ nhiên là Nhâm Lẫm không phát hiện tâm trạng phức tạp của cô thư ký, được khẳng định, y vội vàng kéo xe đẩy qua, trong đôi mắt quỷ dị của các cô các bác, nhanh chóng dọn sạch đống đồ khuyến mãi.

Tiết Mặc thấy thế, hét to, ngăn lại, kết quả chỉ càng khiến cả đám xúm lại nhìn. Giờ có làm thế nào, có phải hi sinh tính mạng của bản thân và gia đình, cậu cũng không cho phép Đại Đế mua nhiều BCS vậy nữa. Lần trước, cái đống mà Ngu Mỹ Nhân đưa tới đã khiến cậu bị dày vò bán sống bán chết, lượng vận động buổi tối tăng suốt nửa năm, nếu lại mua nữa..."Dừng tay, mau dừng tay!" Tiểu Trư kích động, giật mấy hộp trong tay Đại Đế qua, nhét trở về chỗ cũ.

"Có sao đâu chứ!" Nhâm Lẫm kéo cậu vào lòng, ôm chặt, hôn lên má cậu một cái: "Đây chỉ là chút chuẩn bị cho cuộc sống vợ chồng của chúng ta thôi mà, em đừng có thẹn thùng như vậy!"

"Tôi không có để ý chuyện mua thứ này, tôi chỉ để ý số lượng thôi, là số lượng đó!" Tiết Mặc vội vàng giải thích, mua là nhất định rồi, nhưng cũng phải có hạn độ với chứ.

"Bảo đảm chất lượng cuộc sống không phải là cần cả một thời gian dài hay sao?" Nhâm Lẫm hỏi, có thể dùng dần mà, y thật không hiểu sao Tiểu Trư lại cực lực ngăn cản.

Quan trọng là vừa phải đảm bảo chất lượng cuộc sống, vừa phải dùng đúng kỳ hạn nha! Tiết Mặc thầm rơi lệ trong lòng, mỗi lần Đại Đế mở một hộp, y đều phải dùng trong thời gian ngắn nhất.

Dùng xong một cái, y lại bảo khui rồi thì phải xài cho lẹ, nếu không sẽ không còn tươi nữa, oa oa, tươi cái đầu anh á, làm như thức ăn chẳng bằng!

Dù có kháng nghị, nhưng cậu cũng không thể ngăn cản thú vui mua sắm của Đại Đế. Tiết Mặc đen đầu, nhìn đống BCS chất cao trên quầy thu ngân. Cậu che mặt, dưới ánh mắt kinh ngạc, xem thường của những người xung quanh, lấy ví ra.

"Sau không dùng thẻ của tôi ấy?" Thấy Tiết Mặc lấy tiền ra, Nhâm Lẫm khó hiểu: "Lần trước không phải đã đưa thẻ cho em rồi sao? Em chưa dùng lần nào à?"

"Hả? Có gì đâu, sống chung với nhau, tôi cũng đâu muốn trở thành gánh nặng của anh!" Tiết Mặc mỉm cười, cậu là đàn ông, không nhất thiết phải câu nệ về mặt kinh tế như vậy, huống chi đồ đạc trong nhà đều là của Nhâm Lẫm, cậu chỉ ra có chút tiền này thôi.

"Ờ, cũng vì em phải phụ trách chuyện nhà cửa, cho nên tôi mới đưa thẻ lương cho em, em đừng nghĩ nhiều!" Nhâm Lẫm biết Tiết Mặc đang nghĩ gì, vội vàng giải thích.

Ở một mặt nào đó, Nhâm gia vẫn theo tư tưởng truyền thống, làm việc trong gia tộc đều tính tiền công, sống trong nhà cũng phải chi trả tiền, dù không thiếu thốn thứ gì, nhưng tiền giữ trong người cũng bị giảm đi rất lớn. Khoản tiền duy nhất họ có thể tiêu xài theo ý mình, chính là tiền lương mỗi tháng lĩnh một lần, với người bình thường mà nói là rất cao, nhưng quẳng tới mấy tay nhà giàu thì nó chỉ duy trì được vài ngày. Gia quy như vậy, vốn là để khắc chế tính tiêu xài phun phí của con cháu trong nhà, giúp gia tộc duy trì hưng thịnh.

"Đó là thẻ lương của anh?" Tiết Mặc kinh ngạc, cậu cứ nghĩ là Đại Đế không cần lãnh tiền lương...Thì ra ngay từ đầu y đã xem cậu như người một nhà rồi! Tiểu Trư thấy lòng ấm áp, ánh mắt nhìn người yêu cũng tình cảm hơn mấy phần.

Về tới nhà, Tiết Mặc mang thức ăn vào trong bếp, Nhâm Lẫm thì ngồi trong phòng khách, nghiên cứu đống quà vặt mình mới mua về. Một hồi sau, Tiểu Trư đang chặt sườn heo thì thấy Đại Đế cẩn thận đẩy cửa ra, ló đầu vào nhìn mình, "Sao vậy?" Có chút kích động, bình thường cái kẻ không đi vào nhà bếp một bước giờ lại vô duyên vô cớ xuất hiện, chẳng lẽ là có chuyện gấp gì sao?

"Tiết Mặc," Nhâm Lẫm nuốt miếng khoai tây chiên xuống, vui vẻ nói: "Khi nào thì mình mới đi tới cái nơi có thể tùy ý lấy đồ đó nữa?"

Rầm! Tiểu Trư nghe vậy, chặt mạnh một cái, giật giật khóe miệng, quát to: "Chờ kiếp sau đi!" Lần này về được tới nhà, cậu đã thề là không bao giờ đi siêu thị với y nữa. Cho dù tinh thần của cậu có bị rèn luyện vô cùng cường hãn đi chăng nữa, thì cậu cũng không muốn lâu lâu lại đi đề cao khả năng chịu đựng của mình.

"Kiếp sau em vẫn muốn làm người của tôi à?" Nghe vậy, Đại Đế lại càng vui vẻ, mắt sáng rỡ, nhìn chằm chằm Tiểu Trư.

"Ừ, không thành vấn đề, chỉ cần không đi siêu thị nữa là được!" Tiểu Trư gật đầu không chút do dự, khẳng định. Cậu nguyện mãi mãi làm vợ chồng với Đại Đế, nhưng cậu quyết không đi siêu thị với y.

Toàn Văn Hoàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play