Âu Dương Hạo Nhiên đẩy một lóng tay vào, cảm giác Vương Miêu vì khó chịu mà run rẩy cơ thể, anh xoa xoa tấm lưng bóng loáng của cậu, dừng tiến vào, xoay vòng. Một lát sau, cảm giác người dưới thân mình bình tĩnh lại, anh mới đưa ngón tay thứ hai vào.
Vương Miêu không ngờ là muốn cưỡi lên người người ta phải trả một giá lớn tới vậy, hôm đó cậu nấp ngoài phòng thấy dường như Thái Noãn thoải mái lắm nha... Trong lúc cậu phân tâm, Âu Dương Hạo Nhiên đã nhét ngón tay thứ ba vào. Vương Miêu cảm thấy phía sau mình trướng lên, cúi đầu rên khẽ.
Âu Dương Hạo Nhiên quay đầu hôn lên đôi mắt vì khó chịu mà nhắm chặt lại, vừa thì thầm an ủi, vừa cố gắng khuếch trương.
Qua một hồi sau, hậu huyệt màu trắng nhạt vì ngón tay ra vào mà đỏ dần lên. Do ngậm lấy ba ngón tay của Âu Dương Hạo Nhiên, chất lỏng trong suốt từ bên trong theo khe hở chảy ra ngoài, dính trên cánh mông Vương Miêu.
Rút ngón tay bị cắn chặt ra, để người trong lòng ghé vào đầu vai mình. Thấy cậu nhắm mắt, thoải mái đến sắp ngủ luôn, Âu Dương Hạo Nhiên cười khổ, lau khô người cả hai rồi ôm Vương Miêu lên giường.
Đêm xuân ngắn ngủi, vất vả lắm mới hiểu được ẩn ý này, sao anh có thể để cậu ngủ trước một mình được? ()
Lúc Vương Miêu mở to mắt ra, đã thấy gương mặt phóng đại của Âu Dương Hạo Nhiên, nơi đi tiểu tê tê dại dại, rõ ràng là đang được bàn tay đầy kỹ xảo xoa nắn.
"Ưm... ưm..." Vừa rên lên mấy tiếng, Vương Miêu giật mình, phát hiện có ngọn lửa đang chạy khắp người mình, bụng dưới co giật, đùi bị nâng lên, vật giấu giữa đùi và nơi vừa bị khuếch trương cùng nhau lộ ra ngoài, như đang mời gọi.
Thân mình thuần mỹ không tì vết như vậy, Âu Dương Hạo Nhiên vốn sợ Vương Miêu thẹn thùng nên định tắt đèn đi, nhưng giờ phút này anh lại thấy luyến tiếc vô cùng.
Quỳ giữa hai chân cậu, Âu Dương Hạo Nhiên lo lắng, lấy gối lót lên lưng Vương Miêu, vì để bảo đảm chắc chắn là cậu không bị thương, Âu Dương Hạo Nhiên lại dùng ngón tay khuếch trương thêm một lần, khi chạm vào điểm khiến Vương Miêu thần hồn điên đảo, anh vẫn thản nhiên trêu đùa.
"Mới đầu sẽ hơi đau một chút, Vương Miêu ngoan nha..." Âu Dương Hạo Nhiên đưa tới bên cửa huyệt, định bóp cò tiến vào, nào ngờ Vương Miêu ban nãy còn nằm yên mặc người chém giết giờ lại nhào lên người anh. Cũng may là giường khá lớn, bằng không thế nào cũng rơi xuống đất và nơi tiến vào không phải là cúc huyệt mất hồn mà là bàn mổ đầy mùi thuốc khử trùng.
Giọng nói thanh thúy của Vương Miêu rơi vào tai Âu Dương Hạo Nhiên, "Không đúng!"
Không đúng... có cái gì không đúng chứ? Đừng nói là tới giờ cậu mới biết hai người đàn ông là không thể được?Ngay khi tâm của Âu Dương Hạo Nhiên như chìm xuống đáy hồ thì Vương Miêu đã làm ra một chuyện khiến anh khó lòng quên được. Chỉ thấy cậu từ từ ngồi lên người anh, đến khi chạm tới vật nọ của anh lại tự động nhỏm lên trên.
Ngồi xuống nâng lên, ngồi xuống nâng lên.
Nhìn dáng vẻ của Vương Miêu, Âu Dương Hạo Nhiên đã hiểu rõ ý tứ của cậu. Bất kể là làm thế nào mà Vương Miêu học được chiêu này, nhưng nửa sợi dây lý trí cuối cùng của Âu Dương Hạo Nhiên cũng đã bị chặt đứt... Anh giữ chặt eo Vương Miêu, theo tư thế của cậu đẩy thứ đã cứng rắn của mình vào. Nội bích nóng bỏng, Âu Dương Hạo Nhiên bị kẹp tới thiếu chút nữa đã không giữ được mình.
Vương Miêu ngơ ngác ngồi trên bụng Âu Dương Hạo Nhiên, nguyên cây phía sau đều đã vùi thật sâu vào trong cơ thể cậu.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, hai giây sau bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết --------
"Ngao -----" Vương Miêu dùng hết tay chân, muốn trốn khỏi người Âu Dương Hạo Nhiên, nhưng cậu càng giãy giụa thì thứ nóng rực trong cơ thể cậu lại càng xâm nhập sâu hơn, giống như muốn vùi hết vào tận sâu trong ruột cậu.
Bụng Âu Dương Hạo Nhiên căng thẳng, pháo đã bắn ra ngoài.
Kỷ lục nhanh nhất lịch sử đã được ghi lại.
Vương Miêu bị bỏng đến toàn thân chấn động, rồi lại cảm giác được có một thứ nhơ nhớp gì đó đang di chuyển trong cơ thể mình, Vương Miêu không dám nhúc nhích nữa, cậu rúc vào lòng Âu Dương Hạo Nhiên, sợ tới cúi đầu kêu ô ô.
"Đừng sợ! Đừng sợ!"
Lần này, đúng là khác xa so với những gì anh tưởng tượng! Âu Dương Hạo Nhiên tỉnh táo hơn một chút, tranh thủ ôm chặt Vương Miêu, nửa thân dưới của cả hai cũng dính chặt. Anh không dám cử động, sợ thứ bên trong sẽ tràn ra ngoài.
Ôm vật nhỏ đã rúc trên ngực mình thật lâu, chẳng ai dám cử động, cuối cùng, Âu Dương Hạo Nhiên tắt đèn bàn.
Trong bóng tối, Vương Miêu bình tĩnh hơn một chút.
Thật ra thì cũng không có đau như vậy, chỉ là lúc cây gậy thật to đó tiến vào cậu cảm thấy đau đớn như bị xé rách, rõ ràng khi đó cậu thấy Thái Noãn và Âu Dương Quản ở cùng nhau vui vẻ lắm nha...
Vương Miêu mở to mắt, trống ngực Âu Dương Hạo Nhiên đập nhanh thật, thình thịch thình thịch, vừa mạnh vừa có lực, Vương Miêu thấy chột dạ, cậu không phối hợp như vậy, có khi nào Âu Dương Hạo Nhiên không muốn giao phối với cậu nữa không.
Không thể cùng nhau giao phối, chính là không thích, là một chuyện vô cùng đáng sợ. Vương Miêu ngẩng đầu lên, thử hôn lên cằm Âu Dương một chút, sau đó hơi nhích mông lên, rồi lại hạ xuống. ()
Tức thì, trong bóng tối vang lên một tiếng rên trầm thấp.
Đây là khiêu khích sao... Âu Dương Hạo Nhiên cảm giác như mình đang giãy giụa trước ngưỡng cửa tử thần, chưa từng có người nào khiến anh có cảm giác mãnh liệt như vậy, thế mà người nọ lại dục cự còn nghênh...
Vương Miêu lại thử nhúc nhích một chút nữa.
"Đau không?" Âu Dương Hạo Nhiên quyết định trước khi làm ra chuyện mất hết lý trí anh phải hỏi suy nghĩ của người trong cuộc một chút.
Vương Miêu gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Âu Dương Hạo Nhiên lại hỏi tiếp, "Có thể tiếp tục không?"
Bấy giờ Vương Miêu kiên định gật đầu.
Âu Dương Hạo Nhiên ôm cậu lên, hiện giờ trở thành Vương Miêu đang ngồi trên bụng anh.
"Có thể cử động nhè nhẹ như lúc nãy..." Âu Dương Hạo Nhiên nâng mông Vương Miêu lên, kiên nhẫn chỉ dẫn cậu.
Quả nhiên Vương Miêu ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận nâng lên, sau đó ngồi xuống, chất nhầy từ nơi hai người tương liên nhiễu xuống, ra vào cũng thuận lợi hơn khi nãy rất nhiều. Âu Dương Hạo Nhiên phát hiện Vương Miêu đang tiến dần vào trạng thái say mê, thậm chí còn cố tình đẩy thật sâu vào trong, vì thế anh quyết định phối hợp với động tác của cậu, giữ eo cậu, đẩy mạnh lên.
"Nha nha..." Vương Miêu đung đưa mông, hét thật to.
Tiếng va chạm, tiếng đánh da thịt, tiếng nước ngày càng lớn, Âu Dương Hạo Nhiên đỡ người Vương Miêu, một tay đưa tới phía trước cậu, an ủi tiểu tử vừa mới ngẩng đầu lần nữa. Trên lòng bàn tay Âu Dương Hạo Nhiên có một vết chai nho nhỏ, lúc cọ vào phía trước khiến Vương Miêu không chịu nổi phải kêu to lên.
Ước muốn hai người có thể cùng nhau lên đỉnh đã khiến Âu Dương Hạo Nhiên đẩy thật mạnh vào trong, đồng thời ngừng xoa nắn vật phía trước, khiến Vương Miêu như rơi vào địa ngục. Vương Miêu cúi người cắn lên ngực Âu Dương Hạo Nhiên một cái, hung hăng mút một chút, biểu đạt bất mãn trong lòng mình.
Giường bắt đầu đung đưa dữ dội, cảm giác như cả sàn nhà cũng đang bắt đầu đung đưa theo. Trên giường, tiếng hít thở cùng tiếng rên rỉ hòa lẫn vào nhau, dù có bật điều hòa nhưng trong phòng giờ cũng nóng đến không chịu nổi.
Âu Dương Hạo Nhiên ôm chặt Vương Miêu vào lòng, nhanh chóng xoa xoa phía trước cậu mấy cái, cả hai người cùng bắn ra một lượt.
Cơn kích tình qua đi, thân thể trở nên lười biếng vô cùng.
Hai người nằm trên chiếc giường hỗn độn, nửa thân dưới vẫn dính chặt với nhau, nhưng hiện giờ cả hai đều đã mệt lừ.
Âu Dương Hạo Nhiên bật đèn lên, thấy trước ngực mình có một dấu răng lớn như hình cái cup, thế là anh quyết định cắn lên tai Vương Miêu một cái. Giờ Vương Miêu mệt tới nỗi thở không ra hơi, cho dù Âu Dương có muốn mang cậu đi hầm ăn thì cậu cũng không có ý kiến.
Ôm người trong lòng vào phòng tắm, Âu Dương Hạo Nhiên chỉ rút ra một chút, thứ nọ trong hậu huyệt của Vương Miêu lập tức ùa ra ngoài. Anh đặt cậu lên bồn cầu rồi xoay người xả nước ấm vào bồn.
Lau sạch mồ hôi, rửa sạch hậu huyệt, những chuyện này anh rất rành, nhưng trước nay chưa từng có ai khiến anh phải thật lòng làm như vậy. ()
Phía sau hơi sưng lên, ứa một chút tơ máu, Âu Dương Hạo Nhiên cố dằn xuống xúc động muốn tới thêm một lần, thoa thuốc giảm sưng lên cửa huyệt cậu, rồi lại dùng tay quệt thuốc mỡ, từ từ nhét vào bên trong.