Mùa xuân tuyệt đẹp, vạn vật tỉnh giấc, đây cũng chính là thời kỳ động dục sau thời gian nghỉ đông kéo dài của những động vật nhỏ. Mà lúc này, đám mèo hoang ở khu Thủy Lam cũng bắt đầu rục rịch.
"Ngao ô --- Ngao ô ----"
Nghe được tiếng mèo từ đâu vọng tới, Vương Miêu đang nằm trên salon vội nghiêng người, chạy nhanh tới thư phòng, do cậu chạy quá nhanh, Âu Dương Hạo Nhiên không chuẩn bị kịp, ngã từ trên salon xuống đất.
"Vương Miêu!"
Đồ xấu xa!Mặt đau rát, Âu Dương ôm mũi, nhưng giọng điệu của anh lại không thể đổi được một chút đồng tình của Vương Miêu --- Cậu đã chạy vào thư phòng rồi, không đáp lại tiếng nào.
Âu Dương ôm mũi, cố ý đi mạnh chân. Đối diện với cánh cửa sổ trong phòng là một đường mòn nở đầy hoa dại, Vương Miêu nhìn ra đó không chớp mắt, giống như không nghe được tiếng bước chân của Âu Dương. (Miêu Tâm Nan Trắc)
Âu Dương đi nhanh tới, kéo cái đuôi cậu ra, vỗ lên mông cậu một cái. Ai dè cậu nhóc kia chẳng những không ra vẻ đáng thương rồi nhận lỗi với anh như trước đây, ngược lại như là hoảng sợ, trừng to mắt, mặt đỏ bừng nhìn anh.
"Nhìn này!" Âu Dương Hạo Nhiên chỉ chỉ cái mũi đỏ bừng của mình, "Vừa rồi em chạy nhanh quá, làm tôi ngã đây này!"
Vương Miêu đứng thẳng dậy, câu cổ Âu Dương, kiễng ngón chân, hôn nhẹ lên chóp mũi anh một cái.
Âu Dương từng bảo, hôn một cái, vết thương sẽ không còn đau nữa.
Được hôn, tâm trạng Âu Dương tốt hơn hẳn, anh ôm người tình, nhìn ra cửa sổ, "Miêu Miêu, em nhìn gì mà chăm chú quá vậy?"
Vương Miêu vội vàng lấy tay che mắt Âu Dương lại, kêu lên, "Đừng nhìn, đừng nhìn!"
Cậu càng như vậy, Âu Dương Hạo Nhiên càng thấy hứng thú, anh nắm hai tay cậu kéo xuống trước ngực, ngưỡng đầu nhìn xuống.
Dưới đường mòn là một con mèo hoang đang kêu thê thiết, nó có chút giống tiếng của một đứa nhỏ, lại có một con mèo khác hơi lớn hơn một chút đi tới, có lẽ là bị âm thanh đó hấp dẫn. Nó cũng bắt đầu kêu to, hai con mèo cách nhau ngày càng gần... Ngày càng gần...
Tiếng kêu vừa rồi, chính là tiếng mèo hoang động dục vang vọng.
"Âu Âu..." Vương Miêu củng củng đầu mình vào ngực Âu Dương, xấu hổ đến nỗi tai cậu đều đỏ bừng. Cậu càng ngày càng giống con người, tự nhiên cũng có suy nghĩ và tâm trạng như một con người. Giờ nhìn thấy hai con mèo đang "dã hợp" giữa ban ngày ban mặt như thế, Vương Miêu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nhưng mà... Mấy ngày nay...
Trong tộc mèo, Vương Miêu đã bước vào độ tuổi trưởng thành. Lúc nhỏ, cậu đã từng trông thấy hai con mèo ở cùng nhau. Nhưng khi biến thành người, Vương Miêu ngây thơ vốn không biết động dục là thế nào, cho nên với những biến hóa trong cơ thể mình, cậu vừa nghi hoặc, vừa sợ hãi, lại vừa thẹn thùng.
Mấy hôm rồi Âu Dương bận việc, hôm nay mới có thời gian rảnh ở nhà với cậu, Vương Miêu vặn vẹo cơ thể mình, phía dưới cậu đang nóng lên, giống như bị tiếng kêu của hai con mèo ban nãy thiêu đốt, muốn điều gì đó.
Thật là khó chịu...
"Âu Âu..." Vương Miêu cọ cọ vào quần Âu Dương, lấy hết dũng khí, chỉ chỉ chính mình, "Rất nóng..."
Âu Dương nhìn hai con mèo đang vận động kịch liệt bên dưới, lại nhìn Vương Miêu, nở nụ cười như hiểu rõ tất cả.
"Ây dà... Miêu Miêu nhà ta đã trưởng thành... biết tư xuân rồi nha..." Anh vừa nói, vừa thò tay vào trong chiếc quần rộng rinh của cậu, từ từ trêu chọc.
Bấy giờ, Vương Miêu đâu chịu nổi những động tác ấy, thân thể cậu lập tức mềm nhũn trong lòng anh. Ban đầu, anh chỉ định đùa với cậu thôi, nhưng hiện tại thì đúng thật là quá cấp bách rồi. Nguyện vọng của người yêu, đương nhiên là anh phải giúp cậu hoàn thành!
Thế là Âu Dương bắt đầu "làm việc", ban đầu chỉ khẽ trêu đùa, theo thời gian, bắt đầu chuyển sang kịch liệt. Trong bất giác, quần của Vương Miêu cũng đã bị kéo tới mắt cá chân, trong phòng đầy tiếng hít thở dồn dập của hai người.
Lúc ngón tay Âu Dương chạm vào đỉnh vật nọ, Vương Miêu cắn nhẹ lên tay anh một cái, rên khẽ, phun trào. (Miêu Tâm Nan Trắc)
Vừa phóng thích xong, Vương Miêu cũng không mềm nhũn như trước đây, cậu mê loạn, hai chân câu chặt hông Âu Dương, cọ cọ nửa thân dưới lên người anh.
"Miêu Miêu, em muốn tôi sao?" Mắt Âu Dương rực lên chữ "đói", anh ôm cậu, cười xấu xa đi tới phòng ngủ, lại còn cọ cọ chiếc cằm chưa cạo râu của mình lên cái trán non mềm của cậu, "Dám cắn tôi, lát nữa phạt em không xuống giường được!"
Kết quả, mấy ngày sau, thật sự không xuống giường được chính là Âu Dương Hạo Nhiên.
Lúc Âu Dương Quản tới nhà làm khách, Âu Dương Hạo Nhiên hai ngày qua không đi làm lại vác cặp mắt thâm quầng ra gặp y. Vừa nhìn, y đã dán lên người anh cái bảng túng dục quá độ, còn Vương Miêu thì lại càng rạng rỡ, da dẻ mềm mịn, đầy sức sống hơn trước nhiều.
Âu Dương Quản có một khu chuyên thu dưỡng những con vật lưu lạc, cho nên vào mùa động dục này y rất rõ. Thậm chí trước khi đi, y còn vỗ vỗ bả vai Âu Dương Hạo Nhiên, bảo cậu em mình tiếp tục cố gắng, đừng để bị ép khô.
Âu Dương Quản vừa đi, Vương Miêu lại nhào tới, dùng thân thể cọ cọ nơi riêng tư của Âu Dương, dịu dàng nói khẽ một câu khiến Âu Dương Hạo Nhiên khóc không ra nước mắt.
"Âu Âu, chúng ta lại thêm một lần nữa nha!"
Mùa xuân, đang tiếp tục.
Hạnh phúc, cũng đang kéo dài.
Toàn Văn Hoàn