Anh không chỉ bỏ đói Vương Miêu, còn đi tìm Thi Đông Vũ, đó như một kiểu phản bội, tuy là hiện tại Âu Dương còn chưa muốn thừa nhận điều này.



Năm mới tới thật nhanh, dưới bầu không khí đầy áp lực, cho tới hôm hai mươi tám chỉ còn loe hoe vài người là nhân viên bản địa ủ rũ lê xác tới công ty.

Thư ký Trương là người địa phương, hôm hai mươi chín, cô lưu luyến không đành nấp trước cửa phòng Âu Dương, chờ anh có chuyện đi ra ngoài, mới dám chạy vào sờ sờ mặt Vương Miêu, rồi lại vuốt vuốt cánh tay gầy yếu của cậu, run giọng nói: "Tỷ tỷ thật lo Tết năm nay cưng bị ăn đến ngay cả xương cũng không chừa..."

Vương Miêu cũng sờ sờ đầu thư ký Trương, "Cười cười!"

Tức thì gương mặt đang ủ dột của thư ký Trương lập tức bị nụ cười thay thế: "Tỷ tỷ sẽ nhớ cưng!"

"Tiểu Trương, xe sắp chạy rồi kìa!" Âu Dương tựa cửa, trên mặt nở nụ cười bí hiểm.

Thư ký Trương vội vàng giả vờ đứng đắn, vỗ vỗ vai Vương Miêu, "Nghỉ Tết phải nghe lời Âu Dương quản lý, anh ấy bảo cậu tập đi thì cậu phải đi, cho cậu ăn cải thìa thì phải cậu phải ăn cải thìa, biết chưa..." 

Vương Miêu gật gật đầu, tức thì, thư ký Trương lập tức che nửa mặt, chạy nhanh ra khỏi vùng đất nguy hiểm.

Tan tầm, kỳ nghỉ chính thức bắt đầu. Âu Dương vừa định cho toàn bộ số liệu vào trong cặp da thì đột nhiên điện thoại lại vang lên. Hiện giờ cả tòa nhà không có một ai, thành ra lúc tiếng chuông điện thoại vang lên đúng thật là có chút kinh thiên động địa. Vương Miêu sợ tới mức dựng lông, nhào xuống bàn làm việc của Âu Dương trốn.

Âu Dương nhìn số hiện lên trên màn hình, thở dài một hơi: "Anh hai... Hả? Ngày mai trở về? Ờ! Được... được... được... được..."

Vương Miêu đang ôm chân Âu Dương, người run cầm cập, lại nghe Âu Dương nói nhiều từ ‘được’ như vậy, cậu cũng vội vàng học theo, kêu: "Được!"

Người bên kia trầm mặc một hồi, nở nụ cười nghiền ngẫm, "Chú ba, bên cạnh chú có ai à?"

Cuối cùng thì ông anh quẳng công ty theo đuổi người trong lòng cũng chịu trở về rồi, Âu Dương nhìn chuyên gia gây rối dưới chân mình, đột nhiên có một dự cảm bất thường. ()

Năm nay, không biết sẽ có một cái Tết gà bay chó chạy thế nào đây...

Tối đó, anh không lái xe về nhà như thường lệ mà chạy tới phố buôn bán bên cạnh khu chung cư, Vương Miêu cũng không biết anh tới đây để làm gì.

Giờ cậu đã học được cách cho kính xe chạy xuống dưới, cậu đè công tắc, vừa định thò đầu ra ngoài đã bị một cơn gió to thổi tới, hắt xì một hơi ba cái liên tù tì.

"Tôi đi mua bánh bao thịt thật to, cậu không được thò đầu ra ngoài nữa đâu đấy!" Âu Dương dừng xe, rút chìa khóa. Nhìn thấy ánh mắt sáng rực khi nghe thấy bánh bao thịt thật to của Vương Miêu, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều.

Trên đường này có một cửa hàng bánh bao rất nổi tiếng, cách chế biến bí truyền, mỗi ngày có rất nhiều người tới mua. Âu Dương phải xếp hàng chờ bên ngoài, vất vả lắm mới mua được một ít bánh bao thịt cùng sữa đậu nành.

Lúc trở về, Vương Miêu đang bám trên kính xe nhìn anh, vì anh không cho cậu thò đầu ra ngoài, cho nên cậu chỉ trưng cái mặt ra thôi. Từ xa nhìn lại, gương mặt trên kính xe ấy muốn bao nhiêu ghê sợ thì có bấy nhiêu ghê sợ.

Âu Dương đi nhanh tới, gõ lên cái mũi bị đông lạnh tới hồng hồng của cậu, "Ngứa da, muốn tiêm lắm phải không?"

"Không!" Vương Miêu muốn ăn bánh bao, không muốn bị tiêm.

Nước dùng trong bánh bao theo da bánh chảy ra ngoài, khiến Vương Miêu hận không thể nuốt cả tay mình vào. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cậu, Âu Dương cảm thấy mình như ăn cũng ngon miệng hơn. Tuy nhiên, anh cố tình mua ít, cho nên hai người đều chỉ ăn lửng dạ.

Có mục tiêu mới dễ dàng dụ dỗ, đấy là lời dạy mà mẹ anh - đại nhân vật của tập đoàn Âu Dương để lại, vì vậy Âu Dương đầy bụng mưu kế bắt đầu kéo Vương Miêu tập tễnh đi tới một tiệm cắt tóc.

Trên đường có rất nhiều cửa tiệm khiến người xem phải hoa mắt, riêng gian này là có lối trang trí bao hàm. Một cậu trai nhuộm tóc hồng mở cửa ra cho hai người, tiệm cũng khá vắng khách, hợp với ý Âu Dương. 

"Nếu lát nữa cậu ngoan ngoãn nghe lời, trở về tôi sẽ mua bánh bao thật to cho cậu!"

Vương Miêu gật đầu, chìa hai ngón tay ra, ý bảo cậu muốn hai cái thật to.

Hai cái thì có là gì, chỉ cần cậu không phản kháng, hai trăm cái cũng được.

Vương Miêu bị một nữ nhân viên trông rất trẻ trong tiệm mời tới chỗ gội đầu, bảo cậu nằm ngửa trên giường, rồi vươn đôi tay mềm mại như không có xương sờ sờ đầu cậu, một dòng nước ấm chảy vào trong tóc Vương Miêu.

Vương Miêu kẹp chặt hai chân, quay đầu lại nhìn Âu Dương Hạo Nhiên. Anh gật đầu, đưa hai ngón tay ra.

"Ai nha, tóc tốt thế này cắt đi đúng là đáng tiếc quá!" Nữ nhân viên gội đầu cho Vương Miêu, vừa gội vừa hưởng thụ cảm giác từ mái tóc mềm mại ấy, "Anh đẹp trai, bình thường anh xài dầu gội gì vậy, hử?"

Vương Miêu kẹp chặt hai chân mình, vô cùng khẩn trương, thành ra cậu cũng không có thời gian để ý cô nhân viên đó đang nói cái gì. Giờ trong đầu cậu đều là bánh bao to, bánh bao thật to đang nhảy múa, khiêu vũ trước mặt cậu...

"Xà phòng thôi, chúng tôi còn có việc, phiền cô nhanh lên một chút!" Âu Dương đứng bên cạnh nữ nhân viên ấy, trong lời của anh chứa đầy vị chua mà ngay cả anh cũng chẳng phát hiện ra.

Vì bánh bao, Vương Miêu đúng là rất ngoan ngoãn. Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu gội đầu, lúc sấy tóc, cậu ngồi nghiêm chỉnh nhìn bóng mình trong gương.

Sau những ngày sống cuộc đời nhân loại, cậu dần dần hiểu được cách dùng của những thứ kỳ quái ấy, giống như cái ống tròn đang làm việc ngay trên đầu cậu. Lúc còn là mèo, khi lông bị ướt, sẽ dùng lưỡi liếm. Còn lúc làm người, lông ướt thì phải dùng ống tròn thổi. 

Người tạo mẫu cầm kéo, nghe răng rắc mấy tiếng, "Muốn cắt theo kiểu nào? Cậu đẹp trai, chọn một mẫu cho mình đi.

Cậu đẹp trai Vương Miêu ngẩng đầu lên nhìn thấy cây kéo bóng loáng, sáng lóe trên đầu mình, cuối cùng nhịn không được, xù lông. ()

Người tạo mẫu hoảng sợ, lùi về sau mấy bước, đạp lên dây điện, bất hạnh bị vấp một cái, tiện đó kéo theo cả cái giá bên cạnh. Trong nháy mắt, mấy cặp dây chun bay đầy trời, khiến người phụ nữ trung niên đang làm tóc bên cạnh ôm đầu, hét toáng lên. Mà đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, cũng chính là Vương Miêu lại đang quấn miếng khăn choàng trắng toát nấp phía sau Âu Dương, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lúc Âu Dương nhận lỗi, mặt anh cương cứng. Cuối cùng, Vương Miêu lại bị đặt lên vị trí ban nãy, chủ tiệm cắt tóc phải tự mình xuất binh, tính phí hao tổn gấp ba lần, quang minh chính đại trấn lột vị kim chủ Âu Dương Hạo Nhiên.

Tốn một ngàn tám trăm đồng, nhưng Âu Dương nhìn thiếu niên mặt mày sáng láng trong gương, cảm giác đau lòng cùng hân hoan chạy khắp người. Tóc mái rủ hai bên mép tai, bên dưới là đôi mắt to đơn thuần, chớp chớp, chớp chớp, khiến người trong tiệm bắt đầu nhộn nhạo, đến cả người phụ nữ trung niên vừa to tiếng mắng mỏ ban nãy cũng phải nở nụ cười.

Âu Dương Hạo Nhiên tính tiền xong, quyết tâm cự tuyệt yêu cầu chụp ảnh lưu niệm của chủ tiệm, rồi kéo Vương Miêu nhét vào trong áo gió của mình, chạy lấy người. Lúc ngồi vào trong xe, tim của Âu Dương vẫn còn đang đập loạn xạ, anh thừa nhận là khi nãy anh đã bị Vương Miêu trong gương câu mất hồn phách rồi.

Vương Miêu ngồi ghế trên, mắt nhìn về phía cửa hàng bánh bao. Phỏng chừng là cậu biết khi nãy biểu hiện của mình không tốt, cho nên không dám ồn ào đòi Âu Dương mua bánh nữa. Bốn bề vắng lặng, Âu Dương nhịn không được đưa tay vuốt ve tóc cậu, lành lạnh, mềm mềm, trơn bóng...

"Cho cậu thêm một cơ hội!"

Hai mắt Vương Miêu sáng rực.

"Ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ tôi, trở về tôi sẽ cho cậu ăn bánh bao!"

Vương Miêu liều mạng gật đầu, tóc trên trán nhẹ nhàng lay động. Âu Dương nhìn cậu một hồi, đột nhiên nâng mặt cậu lên. ()

Đầu ngón tay nóng bỏng ấy khiến Vương Miêu sợ hãi, hơi rụt về sau. Dưới ánh đèn mông lung, trong mắt Âu Dương hiện lên một chút tình tố khác lạ, Vương Miêu không hiểu, đến cả bản thân Âu Dương cũng cảm thấy nó xa lạ tới đáng sợ.

"Ông trời đúng là phái cậu xuống đày đọa tôi..." Âu Dương ngừng tư thế đang nghiêng người về trước của mình, nâng trán nói: "Ngoan ngoãn ngồi chờ!"

Âu Dương bước ra khỏi cửa hàng thời trang, Vương Miêu híp mắt nhìn anh, hốt hoảng kêu lên: "Bao... Bao..."

Âu Dương quẳng mớ quần áo vừa mua ra ghế sau, bất đắc dĩ, nói: "Cửa hàng bánh bao đóng cửa rồi, mai mua cho cậu!"

Nghe thấy không có bánh bao ăn, Vương Miêu như tỉnh hẳn, nhìn Âu Dương bằng ánh trầm lắng. 

Âu Dương cảm thấy tim mình đang đập thật nhanh.

Suốt đường về, Vương Miêu không hề ngó tới Âu Dương, về tới nhà cậu cũng không nói tiếng nào, quấn chăn nằm sấp trên đất ngủ. Âu Dương định cho cậu thử quần áo mới, nào ngờ cậu bấu chặt thảm trải sàn, chết cũng không chịu buông ra.

Nhìn cái người lì lượm ấy, anh tên Hạo Nhiên nhưng lại chẳng thấy khai sáng chút nào, ngược lại còn đen ngòm không nhìn rõ năm ngón tay. Còn mười tiếng đồng hồ nữa, đương gia của nhà Âu Dương - Âu Dương Quản sẽ trở về thị sát công việc.

Nghĩ tới người anh này, Âu Dương đã cảm thấy kính nể. Vì cha mẹ anh bị tai nạn xe cộ qua đời sớm, khi đó anh còn rất nhỏ, chính anh hai anh đã một tay nuôi anh lớn, có thể nói là như người cha của anh. Hơn nửa năm nay, anh ấy tới chi nhánh ở nước ngoài làm việc, nghe nói là đã gặp được người thương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play