Lôi Hồng Phi đưa Lâm Tĩnh từ bệnh viện về nhà, thì thành phố đã lên đèn rực rỡ. Y đã hạ quyết tâm, vì vậy không chút do dự đưa Lâm Tĩnh vào trong nhà của mình.
Lâm Tĩnh không có ý kiến gì, cùng y vào nhà, sau đó bình thản mà nói: “Tôi muốn tắm, không có đồ để thay, còn phải về lấy nữa”
“Phiền phức thế làm gì? Cứ mặc của tôi luôn đi.” Lôi Hồng Phi liền chạy nhanh lên lầu, rất nhanh cầm một bộ đồ ngủ xuống, ném vào trong lòng hắn.
Nghe đối thoại của hai người thì dường như nhà bọn họ cách nhau rất xa, kỳ thực chính là ngay sát vách, từ nhà này đi tới nhà kia chỉ có 5′ là cùng, thế nhưng Lôi Hồng Phi lại nghĩ đi bộ vài bước như vậy là một chuyện phiền toái, mà Lâm Tĩnh dường như cũng thấy suy nghĩ của y là hợp lý, vì vậy rất tự nhiên mà cầm đồ của y bước vào phòng tắm.
Bọn họ vẫn chưa ăn tối, vì vậy Lôi Hồng Phi đi vào nhà bếp, nhanh nhẹn làm bữa tối.
Lâm Tĩnh tắm rửa xong, mặc áo ngủ của Lôi Hồng Phi. Hai người họ cũng không cách biệt chiều cao cho lắm, chỉ là Lôi Hồng Phi lại có chút cường tráng hơn, nên khi Lâm Tĩnh mặc đồ của y thì có chút rộng, nhưng lại càng thoải mái. Hắn cầm khăn mặt chà chà tóc, nghe tiếng động trong nhà bếp, liền đi tới nhìn 1 chút, thuận miệng hỏi: “Làm gì vậy?”
“Làm cho cậu mấy món chay đó, trong nhà cũng không còn nhiều đồ lắm, ngày mai tôi đi siêu thị mua thêm.” Lôi Hồng Phi vừa xào rau vừa nói. “Tôi có hỏi bác sĩ qua rồi, nguyên nhân tạo nên chứng dị ứng của cậu vẫn chưa rõ, cho nên trong ẩm thực phải chú ý 1 chút. Trước tiên chúng ta làm mấy món chay trước, sau đó từng chút một làm thêm mấy món gà vịt thịt cá gì đó, nói chung cứ lần lượt mà làm, nếu như cậu ăn mà không có vấn đề gì, thì sau này không cần phải kiêng kỵ nữa.”
“Ừ, được.” Lâm Tĩnh rất kích động, nhưng lúc trước khi hắn dốc hết sức chăm sóc Lôi Hồng Phi thì cũng chung một thái độ như vậy, nên cả hai không cần phải nói từ “cám ơn”. Hắn đem khăn mặt bỏ lại vào trong phòng tắm, sau đó quay lại đứng bên cạnh Lôi Hồng Phi.
Trước đây khi Lôi Hồng Phi còn đang dưỡng thương, để rèn đúc cánh tay phải của y, cho tới bây giờ Lâm Tĩnh cũng không có hỗ trợ gì, cứ tùy tiện cho y làm gì thì làm, cho dù làm ra cái món nào đó ghê gớm lắm, thì vùng xung quanh lông mày Lâm Tĩnh cũng chẳng thèm nhíu lại, cứ thế mà ăn thôi. Hơn nữa cũng sợ tâm lý của Lôi Hồng Phi không được thoải mái, Lâm Tĩnh cũng chưa bao giờ chỉnh sửa thái độ của y cả, dù cho lúc y đang khổ cực làm cơm, thì bản thân cũng chẳng hề giảm bớt thời gian châm chọc khiêu khích y. Nhưng tình huống bây giờ thì khác rồi, Lôi Hồng Phi là đang chăm sóc bệnh nhân là hắn, Lâm Tĩnh tất nhiên không thể giống như trước không thèm quan tâm, càng không thể đứng một chỗ mà châm chọc, nên hắn thành thật đứng ở ngay bên cạnh, nhìn xem mình có thể hỗ trợ được gì không.
Lôi Hồng Phi đem dấm chua cải trắng bỏ vào dĩa rồi mới chú ý thấy hắn đứng ở ngay bên cạnh, liền nhẹ nhàng đẩy hắn: “Cậu ra ngoài ngồi đi, một mình tôi làm thêm hai món nữa là xong thôi.”
Lâm Tĩnh lui ra phía sau nửa bước, lười nhác dựa vào quầy bếp, mỉm cười nói: “Nằm ở bệnh viện lâu quá rồi, mệt quá đi, tôi muốn đứng 1 chút.”
Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn sắc mặt hắn 1 chút, nhìn không thấy chỗ nào bất thường, nên không hề đuổi hắn đi nữa.
Lâm Tĩnh nhìn y rất có bài bản mà đem tỏi bỏ vào trong chảo nóng, hương thơm lan tỏa khắp phòng, sau đó bỏ rau xanh vào trong nồi, lửa lớn thì lật chảo, liền nhịn không được cười nói: “Khả năng nấu ăn của anh quả thật đã luyện thành thạo rồi, thật đáng mừng nha.”
Lôi Hồng Phi rất đắc ý: “Đó là đương nhiên, tay nghề của tôi, dùng làm quốc yến còn được đó.”
Mỗi lần cùng y một chỗ, Lâm Tĩnh sẽ bị y nói năng làm cho buồn cười, thế nhưng lần này không có giống như lúc trước châm chọc đả kích lại y, đương nhiên càng không trái lương tâm mà phụ họa theo y, chỉ đứng đó mỉm cười, đem mấy món đã xong bưng ra ngoài.
Hai người ngồi trên bàn ăn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Lôi Hồng Phi lúc này mới hỏi tới tình hình khi Lâm Tĩnh đảm nhận nhiệm vụ ở phía nam. Mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ, thì tình hình chiến đấu tức thời cùng với tổng kết công tác của bọn họ đều sẽ lập tức báo lên cho bộ tác chiến, nên với Lôi Hồng Phi thì đó không tính là bí mật, cho nên Lâm Tĩnh liền kể lại hết. Điều khác biệt với văn bản chính quy của chính phủ chính là, trong lúc hắn kể chuyện sẽ nói thêm rất nhiều cái nhìn của bản thân mình, khiến Lôi Hồng Phi càng thêm nắm rõ tình hình, phán đoán càng chuẩn xác.
Cơm nước xong, Lôi Hồng Phi chịu khó đem chén đũa đi vào bếp, bắt đầu mở máy rửa chén. Lâm Tĩnh liền tìm một cái khăn nhỏ lau khô bàn ăn, Lôi Hồng Phi đi ra nhìn thấy, vội vã tới giật lấy khăn: “Tôi làm cho, cậu ngồi đi.”
“Tôi không có sao mà.” Lâm Tĩnh cười nói. “Đâu cần nuông chiều đến thế?”
“Nói chung không thể sơ suất.” Lôi Hồng Phi rất nghiêm túc. “Tuy rằng bác sĩ nói không còn gì đáng ngại, nhưng bản thân cậu cũng phải biết tự chú ý chứ.”
Lâm Tĩnh cũng không kiên trì, đưa cái khăn nhỏ trong tay cho y, đi tới 1 bên ngồi xuống. Chuyện đêm hôm qua kỳ thực cũng khiến chính bản thân hắn kinh hãi, vốn tưởng rằng cũng không phải là bệnh nặng gì, kết quả thiếu chút nữa bỏ cả mạng. Nếu như chết trận sa trường, thì đó là cái chết ý nghĩa, còn nếu giống như vậy, không rõ ràng mà nằm chết ở nhà, vậy thì quá uất ức rồi, cho nên trong cuộc sống hằng ngày cũng không dám phớt lờ như trước nữa.
Lôi Hồng Phi làm việc nhà rất quen thuộc, Lâm Tĩnh nhìn thấy nhịn không được cười. Trước đây khi Lôi Hồng Phi còn nằm ở nhà cho hắn nuôi, việc nhà gì cũng đều do y làm, quét rác lau nhà giặt đồ nấu ăn, Lâm Tĩnh liền biến thành ông chủ, ngay cả bình dầu ngã cũng chẳng cần động tay tới, ép buộc Lôi Hồng Phi rèn luyện tay phải, có công mài sắt, có ngày nên kim, dần dần y cũng từ lạ đến thạo, mà đồ dùng trong nhà hắn cũng phải thay đổi hết phân nửa. Bản thân Lâm Tĩnh thích dùng đồ bằng thủy tinh, mấy bức tường ngăn cũng là dùng kính mờ, chạm trổ khắc hoa trên thủy tinh luôn, cảm giác nhìn căn nhà rộng thoáng, lại thoải mái. Lôi Hồng Phi hồi đầu không biết khống chế lực đạo, lúc lau đồ đạc làm vỡ không ít thứ. Lâm Tĩnh tức giận đem hết toàn bộ đồ dùng bằng thủy tinh thay bằng đồ bằng kim loại hoặc bằng gỗ, phong cách cũng tựa tựa như bên nhà của Lôi Hồng Phi. Lôi Hồng Phi thích sử dụng mấy dụng cụ trầm ổn, dày, cảm giác mang lại rất kiên định, lại chịu được giày vò, trước đây Lâm Tĩnh không cho là đúng, vẫn duy trì thói quen khi còn gia đình, hiện tại thay đổi thói quen, dần dần cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Lôi Hồng Phi dọn dẹp xong, rửa tay, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Lâm Tĩnh. Trên bàn trà đặt hai tách trà nóng, y không cần hỏi, cầm lấy 1 ly uống, sau đó thích ý thở ra một hơi: “Ở nhà là thoải mái nhất.”
“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh gật đầu. “Bệnh viện cho dù tốt, ở hoài cũng không quen.”
“Đúng, tôi ghét nhất chính là bệnh viện, tốt nhất là không nên ở.” Bọn Lôi Hồng Phi đều không phải là dạng người thích nằm dài hạn trong bệnh viện, nên rất tán thành với câu này của y. Hai người nói chuyện phiếm 1 hồi, Lôi Hồng Phi liền nói: “Ngày mai cậu cứ ở nhà tôi nghỉ ngơi đi, tôi phải đi làm sớm rồi, một mình cậu tốt nhất đừng nên ra ngoài, tránh để thân thể khó chịu, lại xảy ra chuyện gì bất ngờ. Hiện tại vẫn còn sớm, nếu cậu cảm thấy sức khỏe không có vấn đề gì, thì giờ đi ra siêu thị mua chút đồ với tôi đi.”
Nếu là người bình thường thì có thể mua sắm thông qua internet, thế nhưng nếu muốn giao hàng tới cửa chính bộ tư lệnh lại chẳng hề dễ dàng gì, vì vậy thường bọn họ đều ra ngoài mua luôn, tránh phiền phức. Cổ họng Lâm Tĩnh đã hoàn toàn không còn sưng nữa, hôn hấp cũng dễ dàng, các mặt khác cũng không có vấn đề gì, liền đứng dậy cùng y đi ra ngoài.
Gần đó có một chuỗi siêu thị loại lớn, khách hàng bên trong có không ít người là quan quân hoặc gia thuộc ở trong bộ tư lệnh bọn họ. Lôi Hồng Phi dùng xe chạy tới đó, cùng Lâm Tĩnh thương lượng mua một số đồ dùng hằng ngày, đi tới đi lui đều gặp người quen hết. Bọn họ là thủ trưởng, những người đó vừa nhìn thấy liền lễ phép mà nhiệt tình chào hỏi: “Thủ trưởng, tới mua đồ à?”
Tinh thần Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều khá thả lỏng, lười nhác mà cân nhắc có nên mua cả sữa tươi và sữa chua luôn không, đã có dấm chua rồi có nên mua thêm bình nữa để dành hay không, nước tương thường và nước tương đậm đặc dường như cũng cần mua thêm, thấy có người quen chào hỏi, cũng không chú ý đến biểu tình của bọn họ, chỉ thuận miệng nói: “Đúng vậy, mua đồ.” sau đó bắt đầu đi lựa món.
Bọn họ mua một đống đồ, sau đó đi tới bàn thu ngân, Lôi Hồng Phi lấy thẻ tín dụng thanh toán hóa đơn, cùng Lâm Tĩnh đem đồ bỏ vào trong túi mua sắm, xách tay, sóng vai đi ra ngoài, phía sau có không ít ánh mắt sáng trông suốt theo dõi chằm chằm bóng lưng hai người họ, ai cũng cười đến ý vị thâm trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT