Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Trong quân đội Lâm Tĩnh là một nhân vật có quyền lực, còn Lôi Hồng Phi lại là thủ lĩnh trẻ tuổi đứng đầu, thuộc chính thống, rất có tương lai phát triển, nếu như biết hắn bị bệnh, nhất định sẽ có không ít người chạy tới bệnh viện thăm hỏi. Lâm Tĩnh rất phiền chán cái loại xã giao vô nghĩa này, mới sáng sớm tỉnh dậy đã lập tức yêu cầu xuất viện về nhà.

Tuy rằng đã truyền dịch xong, cổ họng cũng dần tan sưng, hơi thở của hắn cũng dần dần thông thuận, nhưng phần não bộ đã từng bị thiếu dưỡng khí, khiến hắn cả người vô lực, cho dù tính cách hắn có kiên cường cỡ nào, thì giữa trán cũng tỏ ra nét uể oải. Lôi Hồng Phi thấy rõ ràng, đâu chịu cho hắn xuất viện. Đêm qua thái độ của bác sĩ rất thận trọng, y tá cũng nhiều lần ra vào kiểm tra bệnh tình của Lâm Tĩnh, hiển nhiên rất lo lắng, dù sao cũng phải xác nhận là bình an vô sự mới có thể trở lại.

Lâm Tĩnh đề cập tới hai lần, thấy y vẫn không hề thay đổi chủ định, cũng không kiên trì nữa, chỉ là giục y đi nghỉ.

Nhưng Lôi Hồng Phi thoải mái mà nói: “Tôi không mệt. Cậu cứ nằm nghỉ cho khỏe đi, tôi đi xem thử bữa sáng mà bệnh viện chuẩn bị là gì.”

Nhìn y đứng dậy rời cửa, Lâm Tĩnh liền đứng dậy đi vào phòng tắm, phòng bệnh cao cấp như phòng khách sạn vậy, đều có một bộ dụng cụ vệ sinh tắm rửa, sau khi hắn rửa mặt súc miệng xong, cạo râu, cảm giác tinh thần cũng khá hơn rồi, sắc mặt cũng không còn tái như trước nữa.

Lôi Hồng Phi cùng hộ công mang bữa sáng trở về phòng, trên hành lang, nhận được điện thoại của sĩ quan phụ tá của Lâm Tĩnh, Thái Hân Uy: “Tướng quân, tham tọa vẫn chưa đi làm, trong nhà cũng không có ai, hắn cũng không có gọi cho em, em cũng không liên lạc được với hắn, anh biết hắn ở đâu không?”

Lôi Hồng Phi thuận miệng nói: “À, hắn bị bệnh, đêm qua tôi đưa hắn tới bệnh viện, bác sĩ nói cần phải nằm viện 1 ngày đêm, đại khái tối nay mới xuất viện được, có lẽ qua ngày mai còn phải nghỉ thêm 1 ngày đêm nữa. Cậu nói với Giác Phi, xin cho hắn nghỉ hai ngày nhé.”

“Bị bệnh?” Thái Hân Uy có chút sốt ruột. “Là bệnh gì? Có quan trọng không? Ở bệnh viện nào vậy? Em đến thăm hắn.”

“Lúc đó thì quả thực có chút nghiêm trọng, nhưng truyền dịch xong thì đỡ hơn nhiều rồi, hiện tại chỉ là nằm viện để quan sát mà thôi, không có việc gì lớn. Chúng tôi đang ở tổng y viện lục quân.” Thanh âm Lôi Hồng Phi rất lãnh tĩnh. “Cậu đừng gấp, trước tiên xử lý cho xong công việc đi, đừng làm lãng phí thời gian. Dù sao tham tọa của các cậu chỉ nằm trong viện có 1 ngày đêm thôi, không có gì phải ngạc nhiên đâu.”

“À, vậy được rồi.” Biết y đang ở bệnh viện cùng hắn, tâm tình Thái Hân Uy lập tức yên ổn.

Tham tọa bị bệnh phải xin nghỉ, cậu hiển nhiên phải báo cáo cho quan tư lệnh. Ninh Giác Phi vừa nghe, vội vã lập tức xử lý cho xong mấy công việc quan trọng hàng đầu trước, sau đó kích động chạy tới bệnh viện, trên danh nghĩa là đi thăm hỏi tham mưu trưởng của mình, nhưng thực tế là đi xem trò vui.

Hắn đi chưa bao lâu, thì mấy người tham mưu trong bộ tham mưu cũng theo đuôi chạy tới, giả dạng mua vài giỏ hoa quả ở trước cửa bệnh viện, biểu thị xác thực là tới thăm người lãnh đạo trực tiếp bị bệnh của mình, kỳ thực cũng có chung một mục tiêu với quan tư lệnh của mình mà thôi.

Phòng bệnh không có tình cảnh ám muội nào cả, Lâm Tĩnh nằm ở trên giường, tiếp tục truyền dịch, còn Lôi Hồng Phi ngồi ở bên cạnh giường, đang cùng hắn nói chuyện phiếm. Sau khi Ninh Giác Phi tiến vào, hỏi một chút bệnh tình của Lâm Tĩnh, tâm tính định xem trò vui thoáng cái biến mất, trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Tố chất của thân thể bọn họ đều cực kỳ tốt, hắn vốn cho rằng Lâm Tĩnh chỉ là bị mấy cái bệnh cảm mạo phát sốt bình thường, nhẹ mà thôi, còn muốn trêu chọc Lôi Hồng Phi làm quá, không nghĩ tới lại nguy hiểm tới mức đó, nếu không phải nhờ có Lôi Hồng Phi, hậu quả quả thực thiết tưởng không chịu nổi.

Hắn hỏi thăm bệnh tình của Lâm Tĩnh, biết hiện tại cũng đã bớt rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng một hai ngày thì sẽ không có vấn đề gì lớn, mới yên lòng, nhưng vẫn lo lắng mà nói: “Đây quả là bài học cho chúng ta mà, ở một mình cũng có thể phát sinh ra tai nạn chết người đó, cần phải có một cái máy báo nguy khi xuất hiện tình huống đột phát thôi.”

Lôi Hồng Phi tâm niệm khẽ động: “Đúng rồi, tôi có nghe nói trong nhà Tử Hàn có trang bị một hệ thống báo nguy khi kiểm tra đo lường sinh lý cực kỳ tinh vi, lúc trước là khi em ấy vừa mới bị bệnh nặng phải trở về Mai Uyển, Vệ Thiên Vũ đã nghiên cứu chế tạo ra một thiết bị như thế, có thể bất kì lúc nào cũng có thể quản chế kiểm tra triệu chứng bệnh tật của từng người trong căn phòng dó, nếu nhận ra có xuất hiện trạng thái khẩn cấp, liền tự động báo cáo tới nhân viên đã được chỉ định, chúng ta có thể cài đặt hệ thống này cho những nhân viên ở một mình, phòng ngừa phát sinh bất ngờ.”

“Được đó nha.” Ninh Giác Phi thật cao hứng. “Cái này là chúng ta tự trả tiền lắp đặt đi, nếu muốn để nó vào phạm trù lắp đặt thống nhất trong quân đội, thì phải thông qua tầng tầng phê duyệt, rất phiền phức, còn không bằng tự mình trang bị cho dễ.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh tán thành. “Việc này chúng ta có thể lén đưa ra kiến nghị, dựa theo nguyên tắc tự nguyện, phí dụng cho chính bản thân chi trả, sau đó do chúng ta thống nhất tổ chức lắp đặt.”

Nơi ở cá nhân của quan quân cao cấp đều thuộc về trọng địa quân sự, không thể không có tổ chức mà tùy tiện tìm người tới lắp đặt thiết bị phương tiện, rất dễ cho gián điệp nhân cơ hội mà vào, chỉ có toàn bộ giao cho Vệ Thiên Vũ tới làm, mới khiến cho họ yên tâm nhất. Vệ Thiên Vũ không chỉ công tác tại Bộ Quốc An, hơn nữa còn lại chuyên gia về internet cùng khoa học kỹ thuật, nếu để cho anh làm, thì có thể đảm bảo an toàn rồi.

Bọn họ đang nói chuyện, thì mấy tham mưu kia mang mặt cười tiến vào, nhiệt tình biểu tình tới thăm tham tọa.

Bọn họ nói chuyện phiếm một hồi, mấy quan quân tuổi trẻ càng cười càng ý vị, nhìn nhìn Lâm Tĩnh, lại nhìn nhìn Lôi Hồng Phi, đều nhịn không được suy xét, một hồi có nên tới trang web quân sự trong nội bộ bọn họ đăng ký một cái nick mới, sau đó phát lên một đề tài mới, đặt tựa đề là “Anh hùng mỹ nhân, tình trong như đã.”, khẳng định sẽ trở thành đề tài hot nhất luôn.

Lâm Tĩnh không có mặc quần áo bệnh nhân mà bệnh viện thống nhất dành cho tất cả bệnh nhân, cũng không phải quần áo ở nhà, mà áo ngủ, đây quả thực càng mang ý vị sâu xa nha. Hai người họ đều còn độc thân, nếu đã tiến đến cái bước này luôn rồi, vì sao còn không chịu kết hôn? Chẳng lẽ là vì đang giằng co vấn đề “Đến cuối cùng là gió tây áp đảo gió đông, hay là gió đông thổi bạt gió tây.” Đương nhiên, trong cái vấn đề mang tính đúng sai đầy nguyên tắc chính trị này, bọn họ tuyệt đối không dám đứng ra nêu chủ ý, có ai muốn đi làm con thiêu thân?

Ninh Giác Phi cùng Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh quan hệ rất thân mật, mấy tháng trước ở trong nhà hắn chơi game hoặc nói chuyện phiếm, bàn việc, Lâm Tĩnh mặc áo ngủ cũng không phải việc gì lạ, bọn họ hoàn toàn không thấy chuyện này có gì kỳ quái, trái lại lại càng không để ý, cho nên hành vi nét mặt rất tự nhiên. Ninh Giác Phi cũng không trêu chọc, ở trong mắt người khác, tất nhiên sẽ mang một cách giải thích khác. Có lẽ hai người họ vốn dĩ định giấu giếm, mà Ninh Giác Phi lại biết rõ, cho nên mới không có ngạc nhiên, ngay cả đề cập cũng không đề cập qua.

Mấy người họ cứ náo loạn nửa ngày, Ninh Giác Phi liền đuổi người; “Được rồi, các cậu quay về làm việc tiếp đi. Lâm tham mưu trưởng cần phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể đi làm, các cậu chú ý nhiều 1 chút, lúc xử lý công tác hằng ngày cần phải cẩn thận 1 chút, chuyện quan trọng tạm thời cứ giao cho tôi, chờ Lâm tham mưu trưởng đi làm lại sẽ giao lại cho hắn. Hai ngày này để cho hắn tịnh dưỡng cho khỏe, các cậu cố gắng đừng tới quấy rầy.”

“Yes, sir.” Bọn họ tiếp lệnh, lại nói với Lâm Tĩnh vài câu: “Nghỉ ngơi cho khỏe.” Sau đó ra cửa, vui vẻ rời đi.

Ninh Giác Phi cũng đứng dậy, phải về tiếp tục công việc. Mới vừa tới cửa, hắn lại quay ngược trở lại, nghiêm túc nói với Lôi Hồng Phi: “Sư phụ, Lão Lâm dù cho xuất viện, cũng không thích hợp tiếp tục ở 1 mình, vạn nhất lại xảy ra chuyện gì chúng ta ai cũng sẽ không thể chịu nổi đâu. Em thấy tốt nhất anh nên đưa hắn về nhà của anh đi, hoặc là anh tới nhà hắn ở cũng tiện chăm sóc hắn.”

Chuyện mà hắn vừa nói, cũng là chuyện mà suốt đêm qua Lôi Hồng Phi đã nghĩ, nhớ tới chuyện đêm qua khiến y lo sợ không ngớt, cũng hạ quyết tâm, mấy ngày tiếp theo không thể để cho Lâm Tĩnh sống một mình, lúc này liền cười nói: “Không thành vấn đề, lúc tôi bị thương thì tịnh dưỡng trong nhà lão Lâm, nếu lão Lâm muốn dưỡng bệnh, tất nhiên sẽ đến nhà tôi ở, cái này gọi là lễ thượng vãng lai, dù cậu không nói tôi cũng sẽ làm như thế.”

Lâm Tĩnh cười ra tiếng: “Lúc này anh đã không còn dùng cụm từ “Tục ngữ nói” nữa rồi ha?”

Ninh Giác Phi nhịn không được cười ha ha, cũng không tiếp tục ở lại làm bóng đèn, vui vẻ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play