La Sát được trấn an một lúc sau đã bình tĩnh trở lại, Ấn Vân Mặc lại càng lâm sâu vào phiền muộn. Y ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, cuối cùng quyết định tự mình đi một chuyến đến Huyền Ngư quan, nhìn xem trong đám  bí tịch của Thiên Tâm đại phái có thể tìm ra phương pháp biến La Sát chuyển thành người lần thứ hai hay không. Việc này không thể chậm trễ, y lấy theo một kiện ngoại bào, phân phó xa phu chuẩn bị ngựa, một lát sau liền ra đại môn.

Tần Dương Vũ hơn nửa canh giờ trước mặc dù đã rời đi, lại bởi vì xử lý một việc ngang đường nên vẫn chưa đi xa, tình cờ thấy một chiếc xe ngựa quen mắt nhắm hướng Đông Nam chạy nhanh, đáy lòng có chút nghi hoặc: Lịch vương Điện hạ mới vừa rồi từ thành lâu trở về, không phải là nói thân thể không tốt, tinh thần uể oải, như thế nào đảo mắt một cái lại vội vàng xuất môn, ngay cả đội hộ vệ cũng không mang theo? Hắn lập tức gọi một thủ hạ tới nói: “Nhanh chóng điểm một trăm nhân mã, theo sau xa giá Lịch vương Điện hạ, âm thầm bảo hộ. Nếu Điện hạ xảy ra bất trắc gì, sẽ hỏi tội các ngươi!” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: “Chờ Điện hạ tới nơi, các ngươi trước hãy phái người trở về bẩm báo với ta.”

Thủ hạ lĩnh mệnh, mang đội ngũ đi. Tần Dương Vũ nghĩ tới nghĩ lui, lại càng cảm thấy không thích hợp, liền quay đầu hướng trang viện của Ấn Vân Mặc mà đi. Đám Tử Y vệ ngoài cửa nhìn quen hắn ra vào, không dám ngăn trở. Tần Dương Vũ tiến quân thần tốc, thẳng đến trước cửa phòng ngủ của Ấn Vân Mặc, liền bị hai tên thủ vệ ngoài hành lang ngăn lại.

“Tướng quân, ngài không thể đi vào. Vương gia có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện tiến vào phòng của hắn.”

Tần Dương Vũ nói: “Ta mới vừa rồi đi ra, để quên đồ bên trong, ta vào lấy liền đi ngay.”

Thủ vệ liếc nhau, khó xử nói: “Vương gia nghiêm lệnh cấm chỉ, nói nếu là để người đi vào, liền lấy đầu ty chức. Tướng quân vẫn là nên chờ Vương gia quay lại mà lấy đi.”

Chuyện này càng khiến Tần Dương Vũ không chịu đi: Lịch vương kia một bộ tính tình trời sập ta cũng không quản, sao lại nghiêm lệnh cấm chế, thậm chí muốn chém đầu người khác? Sự tình khác thường tất có điều bí ẩn. Lúc này liền giận tái mặt, lấy ra một khối Ngự tứ lệnh bài: “Các ngươi đầu tiên là ngự tiền thân quân, tiếp theo mới được Hoàng Thượng cấp cho Điện hạ làm thủ vệ, chẳng lẽ ngay cả một chút tối thiểu này cũng đều quên?”

Hai tên Tử Y vệ sắc mặt chợt biến, vội quỳ xuống thỉnh tội.

Tần Dương Vũ đẩy cửa đi vào, một đường thẳng đến phòng ngủ. Bên tai lại ẩn ẩn nghe thấy tiếng động kỳ dị. Hắn mọi nơi xem xét, sờ soạng cẩn thận, một lát liền phát hiện ra ám môn sau giường.

——

“Là thật?” Trên Diễn võ trường, Ấn Huy kinh ngạc đến mức trường cung rời tay, nhưng phản ứng sắc bén của quân nhân làm hắn lập tức ngoắt mũi chân, khiến cho cây cung lăng không bay lên, móc vào giá vũ khí cách đó không xa.

“Tuyệt không nửa câu hư ngôn!” Tần Dương Vũ nói, “Thần tận mắt nhìn thấy, nhốt trong mật thất kia, đích thực là La Sát thân đen tóc xanh mắt đỏ. Tình huống không rõ ràng, thần cũng không dám tự tiện chủ trương, liền để nguyên như vậy mà rời khỏi, lập tức tiến cung bẩm báo.”

Ấn Huy vẫn như cũ cảm thấy khó có thể tin, “Ngươi là nói, Mặc Hoàng thúc đã sớm bắt được La Sát nhốt lại, lại đi giấu diếm trẫm? Vì sao y phải làm như vậy?”

Tần Dương Vũ nhăn chặt mày: “Thần cũng không rõ điểm này. Đêm hôm trước còn xảy ra án thực nhân, nghĩ chừng Điện hạ bắt được La Sát cũng chỉ một hai ngày, có lẽ không kịp bẩm báo? Không đúng nha, buổi trưa hôm nay, Điện hạ còn cùng ta đi thành lâu điều tra dấu vết La Sát lưu lại trảo ngân, nhưng y vẫn không hề tiết lộ mảy may, thậm chí có ý che lấp, cái này là ý gì?”

Ấn Huy sau khi trầm ngâm thật lâu, thăm dò mà nói: “Thái y không phải có nói, răng của La Sát mang độc mê hoặc. Có khi nào Mặc Hoàng thúc sau khi bị thương tích, liền bị yểm trụ. Từ đó đên giờ, vẫn luôn thần trí không rõ?”

Tần Dương Vũ gật đầu: “Không phải không có khả năng. Thần lo lắng chính là, Điện hạ có tính toán gì khác. Thí dụ như muốn lợi dụng La Sát đạt được mục đích gì đó, lại bất tiện nói cho chúng ta biết, mới cần phải giấu diếm.”

Ấn Huy nói: “Theo hiểu biết của trẫm đối với Mặc Hoàng thúc, trẫm thà tin tưởng lý do trước hơn. Không quản như thế nào, nếu La Sát đã bị bắt, coi như là trừ bỏ được cái họa lớn. Trẫm thấy Mặc hoàng thúc gần đây thương bệnh liên tục, không đành lòng để y lao lực quá độ, đã sai người cấp tốc triệu bốn vị cao tăng đắc đạo ở Tiểu Linh sơn Thiên âm thiền sư chờ nhập kinh hỗ trợ. Hiện giờ ác quỷ vừa hay đã sa lưới, liền không cần Mặc Hoàng thúc lại bôn ba vất vả, giao cho đám Hộ quốc pháp sư xử trí là xong.”

Tần Dương Vũ buột miệng “Mới vừa rồi thần thấy Điện hạ đi xe ngựa về hướng Đông Nam, cũng không biết chuyện gì khẩn cấp mà phải mặc thương bệnh, đích thân xuất hành, ngay cả thị vệ cũng không mang một người. Thần lo lắng an nguy của Điện hạ, liền lén lút lệnh vệ đội theo sau bảo hộ.”

Ấn Huy gật đầu nói: “Ngươi suy xét chu toàn. Trẫm cũng hiểu được Mặc Hoàng thúc mấy ngày gần đây làm việc có chút quỷ dị, chỉ cần y ổn thỏa là được. Đi, bồi trẫm một chuyến đến gian mật thất kia, trẫm muốn kiến thức ác quỷ La Sát trong truyền thuyết là như thế nào!”

——

Trong Tàng kinh lâu nơi Giới sơn Huyền Ngư quan đương đọc bí tịch, Ấn Vân Mặc bỗng nhiên tim đập nhanh, ngực như nổi trống. Một thư quyển được bọc kỹ lưỡng đang cầm trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất.

Một cái… điềm xấu báo trước? Y xoay người nhặt lên, lại ở trong đám thẻ tre rơi tán loạn phát hiện vài tờ Bối diệp kinh rách nát, mặt trên Phạn văn trải qua mấy trăm tuy mơ hồ nhưng vẫn có thể đọc được. Thiên Trúc diệp thụ chế thành sách, đa phần lấy để sao chép kinh Phật, sao lại xuất hiện ở Huyền Ngư quan. Chẳng lẽ là thời kỳ tiền triều diệt Pháp huỷ Kinh, được người lén dấu vào đây để tránh bị hủy hoại?

Ấn Vân Mặc thuở nhỏ thích đọc sách, từng học qua Phạn văn, nhưng không tính là tinh thông, miễn cưỡng nhìn ra trong đó vài chữ, nhẹ giọng đọc: “La Sát sa, còn gọi là Lại vân La Sát quỷ, ăn thịt uống máu người, hoặc bay trên không hoặc (bị rách), bạo ác đáng sợ… Cùng (bị rách) ở dưới bàn chân Đại Phạm Thiên, nhiên vi túc cừu (bị rách) hỗ thực… Người gặp nạn này đều chết, ngẫu nhiên có người sống sót, ít ngày sau cũng đọa thành đồng loại, nguồn gốc không rõ… (bị rách) hao hết tâm lực, vì chúng mà chết (bị rách) phương pháp giải thoát… (bị rách) thệ giả mang theo pháp bỏ chạy, truyền thừa hậu thế…”

Y dừng lại, nhíu mày tự hỏi: “Thệ giả? Người chết là ai? Nếu là vị đại sư này, thuyết minh giải pháp có lẽ có hiệu quả, nếu là chúng chết… cũng thế, trái phải đều không có phương pháp, cũng chỉ có thể thử một lần!” Y đem vài miếng bối điệp ghi lại giải pháp xé ra, cất vào trong lòng, còn lại cẩn thận đặt vào trong thư quyển, gói kỹ, bỏ lại vào giá sách bước nhanh ra khỏi Tàng kinh lâu.

——

Bên trong Lạc lăng thành, bên ngoài trạch viện ngự ban của Lịch vương, một tên binh sĩ xoay người xuống ngựa, đến gần Tần Dương Vũ đang hộ giá, thì thầm bẩm báo vài câu.

Tần Dương Vũ đi mau vài bước, đối Ấn Huy thấp giọng nói: “Điện hạ đi Giới sơn Huyền Ngư quan.” Ấn Huy khẽ gật đầu.

Trong viện cứ mười bước lại có một tốp lính canh, đề phòng sâm nghiêm. Trong nội viện của Ấn Vân Mặc, ám môn mật thất mở rộng, bên trong truyền ra tiếng gào thét sắc bén đầy vẻ phẫn nộ cùng tiếng tiếng tụng kinh lúc khoan lúc nhặt. Ấn Huy vẫy lui đám Tử Y vệ xung quanh, rảo bước tiến vào mật thất, thấy ngoài song sắt dán đầy phù chú là bốn đại sư bảo tướng trang nghiêm đang ngồi kiểu kiết già, đương tụng kinh văn; mà phía trong song sắt, một La Sát thân hình khôi vĩ, tóc xanh mắt đỏ đang nổi giận gào thét, cực lực va chạm vào song sắt.

Trên song sắt không ít chu sa bùa chú đã cháy đen bong ra từng mảng, ẩn hiện muốn gãy, mà trên thạch bích khắc đầy phù chú cũng bị móng vuốt cào mòn. Xem ra La Sát phá lao mà xuất bất quá chỉ là chuyện sớm muộn.

Cho dù Ấn Huy quen nhìn sa trường giết chóc, cũng không kìm được mà hít một hơi: may mắn phát hiện sớm, nếu không một đầu cuồng bạo ác quỷ từ trong thành đô phồn hoa đông đúc, một đường đào tẩu không biết tạo ra bao nhiêu sinh linh đồ thán, toàn bộ kinh sư ắt lâm vào cảnh ngập đầu tai ương!

Hắn không dám quấy rầy đám đại sư đang tụng kinh, liền hỏi phía sau một loạt Sa di (*) đang hộ tụng: “Đây là đang siêu độ? Tình huống như thế nào?”

[(*) một cấp bậc đầu tiên của người mới xuất gia đi tu]

Một người Sa di lớn tuổi nhất trong đó tạo lễ thành hình chữ thập, nói: “La Sát mặc dù là ác quỷ, nhưng không phải như dân gian tục xưng ‘Quỷ hồn’, kỳ thật xem như một loại yêu vật, siêu độ không được. Các Sư phụ chính là đương hợp lực niệm tụng chân ngôn, trước đem trấn áp, sau lại phong ấn nơi nào đó.”

Tần Dương Vũ lúc này tiếp lời nói: “Chính là giống như Phạm Thiên trong tòa miếu Bà La Môn kia! Lịch vương Điện hạ từng nói qua, La Sát này vốn là vật điêu khắc dưới chân Phạm Thiên phật tượng, không biết vì sao mở được linh trí mới thoát ra, tốt nhất là trấn hồi tại chỗ, mang đến đó xử trí.”

Sa di liên tục gật đầu: “Lời nói rất đúng, tiểu tăng liền nói điều này cho sư phụ.” Hắn ngưng thần nhắm mắt, như là lấy mật pháp câu thông, một lát sau khom người nói: “Tiểu tăng mang vài vị sư đệ đi đến tòa miếu Bà La Môn kia trước, lấy phật thân kim tượng, lư hương cùng các vật liên can đến hiệp trợ thi pháp.” Nói xong lĩnh hai tên Sa di vội vàng ra khỏi mật thất.

Trong lúc nói chuyện, La Sát va chạm với song sắt càng phát cuồng bạo mãnh liệt, giống như địa chấn sơn khuynh, toàn bộ mật thất đều lung lay sắp đổ, trấn tà phù chú lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ từng tờ từng tờ nhanh chóng cháy thành tro tàn.

Tiếng tụng niệm của bốn vị cao tăng đắc đạo cũng trở nên cấp bách hơn, một vị mày dài râu bạc trắng mở mắt, đối Ấn Huy nói: “Chuyện quá khẩn cấp, thỉnh bệ hạ tránh lui. Trong Tử Cấm thành có long khí bảo hộ, bệ hạ ở trong đó liền không có việc gì.”

Ấn Huy trang nghiêm nói: “Trẫm không việc gì, con dân của trẫm giải quyết như thế nào? Cho dù thiên quân vạn mã, trẫm cũng không tất yếu lui bước, huống chi chỉ là một đầu quỷ quái! Người tới, lấy trường kích của ta đến, trẫm liền canh giữ ở cửa này, nhìn xem hắn có năng lực gì!” Đám thân vệ biết khí phách tướng quân của Hoàng thượng lại tái phát, giờ phút này chính là sư tử xù lông, ai cũng không dám khuyên răn, ùn ùn đem ánh mắt khẩn cầu hướng vào Tần Dương Vũ.

Ai ngờ Long Hổ tướng quân cao giọng cười, rút kiếm ra khỏi vỏ: “Hoàng Thượng nói đến hay! Thần thỉnh được sóng vai mà chiến!”

Mọi người đồng loạt lộ ra thần sắc bi thống “Xong, còn không bằng không cầu”.

Lại giằng co cỡ một nén nhang, song sắt dưới cự lực va chạm bắt đầu từ từ cong lại, tan chảy thành một vũng nước thép đen thui. La Sát tóc tai dựng đứng, nghiến răng, cả người cơ bắp cuồn cuộn như một toà tháp, từ chỗ song sắt bị ăn mòn xuất ra một bàn chân to tướng, móng vuốt như câu đạp đến.

Các đại sư tay kết pháp ấn, nhắm mắt khẩn cấp tụng chân ngôn, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng. Bàn chân La Sát đã nâng lên, giống như bị một sức mạnh vô hình ngăn cản, chậm chạp không ra khỏi song sắt.

Trong lúc nguy cấp, ba người Sa di từ ngoài cửa như gió xông vào, đem theo các vật dụng liên can thả xuống giữa bồ đoàn nơi các đại sư đang ngồi vây quanh.

“Tới đúng lúc lắm!” Một vị cao tăng râu tóc bạc trắng, màu da đen xạm quát to, cởi truy y trên người, đem kim thân phật tượng, lư hương vật dụng, giống như Như Lai ở giữa không trung phát ra kim sắc phật quang, “Nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!”

Phật quang chiếu rọi toàn thân La Sát, hóa thành một tấm áo kim lan cà sa áo hướng đầu La Sát thẳng từ trên trời giáng xuống, như một tấm pháp võng (*) đem đầu đối phương bao phủ trong đó, càng giãy dụa, lại càng trói chặt.

[(*) pháp võng: lưới bằng pháp thuật]

La Sát đột nhiên gặp một đòn này, trong tiếng giãy dụa gào thét lộ ra đau đớn bất kham.

Phía ngoài ám môn bỗng nhiên truyền đến từng trận rối loạn: “… Vương gia, ngài không thể đi vào!” “Hoàng thượng có mệnh…” “Vương gia, xin đừng làm đám ty chức khó xử…”

“… cút ngay!” Ấn Vân Mặc phát ra một tiếng quát chói tai, không biết lấy đâu ra khí lực, lại đem một tên Tử Y vệ đang ngăn cản đẩy ngã chổng vó, lao nhanh vào mật thất.

Ấn Huy thấy y khoác áo choàng, mặt xanh môi trắng, trên ống tay áo không ngừng có vết máu chảy ra, hiển nhiên là bộ dáng người không màng sinh mạng, ngạc nhiên nói: “Mặc Hoàng thúc …”

Ấn Vân Mặc cao giọng cắt ngang: “Trọng Hách! Ngươi có thể nào không hỏi qua ta, liền tùy tiện động thủ? Ngươi có biết vì sao ta đem hắn bí mật giam giữ? Ngươi có biết trong đó có ẩn tình gì không thể nói ra? Ngươi thật sự không nghĩ ta có nỗi khổ khác, hay là đối với ta vẫn tồn tâm nghi ngại?”

Y không chút nào sợ hãi thiên uy mà liên tục ép hỏi, khiến cho Ấn Huy thanh sắc câu lệ, thân kinh bách chiến cũng có chút hoảng hốt, lại không trả lời được.

Ngược lại Tần Dương Vũ không chút nào e ngại, hỏi ngược lại: “Điện hạ luôn miệng nói có nỗi khổ riêng, có ẩn tình, vậy vì sao lại không chịu chủ động hướng Hoàng thượng tỏ rõ? Nhất định muốn che giấu, chẳng lẽ không phải đối với Hoàng Thượng tâm tồn nghi ngại sao?”

Ấn Vân Mặc hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Đồ bất hiếu tôn!”

Tần Dương Vũ giận dữ: “Tôn cái đầu của ngươi!”

Ấn Vân Mặc bay lên một cước, cư nhiên đem hắn đạp đến lảo đảo ngã xuống đất: “Chạy trở về giở tổ phổ của ngươi ra, nhìn xem một ngàn bảy trăm năm trước Tần Dương thị Dịch Lâm gọi là gì!” Chợt bước nhanh về phía La Sát đang bị phật bảo Kim lan cà sa đương từ từ áp chế.

“Không thể lỗ mãng!” Bốn cao tăng đồng thanh như sư tử hống, mạnh mẽ đem thân hình Ấn Vân Mặc bức lui.

Như có cảm ứng, La Sát phát ra một tiếng thét bén nhọn đến cực điểm, đem Kim lan cà sa đương bao bọc biến thành vặn vẹo, gần như bạo liệt.

“Cẩn thận! Nghiệt súc đang liều mạng một kích!” Một lão tăng thân hình gầy guộc như khô tùng cảnh báo, tháo một chuỗi Phật châu mỗi hạt to cỡ hạt nhãn từ trên cổ xuống, hướng La Sát quăng tới. Phật châu bay lên giữa không trung, hóa thành một Hộ pháp Thiên Long dài nhỏ, trên áo cà sa quấn quanh ba vòng. Đồng thời, long thân vỡ ra, bộc phát cường quang chói mắt khiến mọi người đều phải che mặt không dám nhìn.

Bên tai truyền đến một loạt tiếng vang chói tai, giống như vô số ngọc châu bị rơi xuống đất. Cường quang từ từ nhạt đi, mọi người lần lượt mở mắt, thấy Phật châu rơi tung toé đầy đất, áo cà sa lẫn cả La Sát bị bọc bên trong đều không thấy bóng dáng.

Lão tăng tiều tuỵ như cây tùng kia chậm rãi nói: “Thành rồi. Xem ra lần này đã đánh hồi La Sát, trấn nhập dưới chân Phạm Thiên. Bệ hạ có thể dẫn người đi đến chỗ miếu Bà La Môn tự nhìn.”

Đám Sa di hai tay tạo thành chữ thập, luôn miệng niệm thiện tai. Trên mặt đám Tử y vệ vẫn luôn lo lắng đề phòng e sợ cho ngự giá cũng lộ ra sắc vui mừng.

Ấn Huy cũng cực kỳ nhẹ nhõm thở ra, xoay mặt thấy Ấn Vân Mặc cúi đầu, mái tóc đen nhánh dài xuống đến hông, trên áo dài màu trắng dính đầy bùn tro, rất giống một cái u hồn côi cút du đãng nhân gian. Dưới ống tay áo của y, ngón tay tái nhợt không thể kiềm chế mà kịch liệt run rẩy, cả thân hình toát lên một vẻ tĩnh mịch cực hạn, cuối cùng toàn bộ thân thể đều run rẩy. Ấn Huy không khỏi lo lắng mà lạc giọng: “Mặc Hoàng thúc?”

Ấn Vân Mặc mãnh liệt ngẩng đầu – mặt của y trắng bệch đến không còn sắc người, cơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu sắc xanh tím bên trong, đồng tử trong mắt cũng không hề phản quang, biến hoá thành một màu đen vô cùng vô tận. Từ trên trán y, mọc ra hai cái bướu thịt, thật nhanh, một sừng nhọn hoắt, màu đen mà hơi cong phá bướu mà xuất; đầu ngón tay móng dài ra như vuốt, răng nanh chìa ra ngoài môi- giờ phút này y đã cư nhiên không còn chút nhân dạng!

Y hướng đến Ấn Huy từng bước đi tới, mỗi bước ra, thân hình liền cao lớn lên một phần. Khi tới gần trước mặt, đã cùng La Sát không phân cao thấp!

Ấn Huy, Tần Dương Vũ cùng một đám Tử Y vệ, Sa di đều bị kinh khiếp, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Lão tăng râu tóc bạc trắng, màu da đen xạm trừng lớn hai mắt, dùng tiếng Phạn kêu lên: “…quỷ Dạ Xoa!”

… Quỷ Dạ Xoa? Ấn Huy kinh nghi mà nhìn về phía tăng nhân: “Đại sư?”

Lão tăng thấp giọng tuyên một tiếng Phật hiệu, khẳng định mà nói: “Đích thật là quỷ Dạ Xoa.”

Ấn Vân Mặc mờ mịt đưa tay lên, nhìn đầu ngón tay chính mình vừa mới sinh ra móng vuốt, trong đầu giống như một tầng sương mù theo gió tiêu tán. Y khẽ mấp máy đôi môi tím nhạt, hơi hơi cười lạnh: “Không sai, ta là quỷ Dạ Xoa. Chẳng những các ngươi không biết, mà ngay cả chính ta cũng quên sạch sẽ… Như thế nào lại quên, ở Vụ châu ta bị một kiếm đâm thủng ngực hôn mê gần chết, chuyển về đến kinh thành liền đã đứt khí, du hồn bị hút vào quỷ Dạ Xoa dưới chân Phạm Thiên. Sau đó bỏ trốn, lại quay trở lại bên trong thân thể của mình. Nhưng thân thể gầy yếu này bị trọng thương, hoàn toàn không thể chịu đựng được, ta cần mau chóng khỏi hẳn… Vì thế mới thừa dịp đêm mà xuất, ở những ngõ hẻm hẻo lánh trong thành liên tiếp tập kích hai người, ăn sạch huyết nhục bọn họ, mới có thể khôi phục phần lớn nguyên khí…”

Mọi người nghe được trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Ấn Huy cũng trố mắt không nói lên lời.

“Sau khi trở lại thể xác, ta thân là ‘Người’ liền triệt để quên mất việc này, tiếp tục sống như người bình thường. Nhưng không ngờ đến, lại bị La Sát cũng bỏ chạy kia gây thương tích…” Y lộ ra thần sắc phức tạp không rõ là thống hận hay là phiền não “Vì thế trong một đêm nọ khi ta ngủ say, thân là ‘Quỷ Dạ Xoa’ kia lại xuất hiện, liền ăn một tên binh sĩ đi tuần tụt lại phía sau…”

Tần Dương Vũ nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng cường ép đầu lưỡi cứng ngắc, mở miệng nói: “Khó trách buổi sáng hôm sau, ngươi bỗng nhiên từ vẻ đau bệnh mấy ngày hôm trước chuyển sang tinh thần đại chấn, còn có thể đứng dậy cùng ta đi nhìn hiện trường án mạng… Nói như vậy, trước sau bốn án ăn thịt người, đều là do Điện hạ làm ra?”

“Không đúng, vụ án ở bờ sông kia không phải.” Ấn Huy giống như rốt cục cũng hồi thần, trầm giọng nói “Nơi di hài đôi nam nữ kia có mấy sợi tóc của La Sát bị đứt, vả lại án phát khi vết kiếm thương của Mặc hoàng thúc đã gần khỏi hẳn, cũng không tất yếu phải ra tay.”

Tần Dương Vũ giật giật môi, muốn nói lại thôi.

Ngược lại là lão tăng mày dài râu bạc mở miệng: “Bệ hạ lời ấy sai rồi, chẳng lẽ những người khác bị Dạ Xoa cắn nuốt, liền là tất yếu phải ra tay? Phật viết chúng sinh bình đẳng, cùng là con dân, Bệ hạ vì cái gì nhất bên trọng nhất bên khinh, che chở thân thích?”

Ấn Huy ở trong quân trực lai trực khứ quán, vả lại người tập võ huyết dũng khí tráng, cũng không cần đặc biệt nể mặt mũi mấy đạo sĩ này, phản bác nói: “Phật viết chúng sinh bình đẳng, chẳng lẽ chỉ có con người là chúng sinh, Dạ Xoa liền không tính?”

“Dạ Xoa cũng xem như ác quỷ, đương nhiên không tính!”

“Đương nhiên tính!” Tăng nhân râu tóc bạc trắng nhìn thẳng đối phương, thanh âm mạnh mẽ.

Lão tăng mày dài râu bạc lắc đầu: “Khó trách, khó trách. A Nan đại sư trước kia tu hành chính là Bà La môn đạo, sau chuyển thành Tiểu Thừa, khó trách trong đầu sớm đã vứt bỏ giáo lí nguyên thủy của Phật tổ. Kể từ đó, Tây Thiên càng là xa vời.”

A Nan dựng thẳng lên một chưởng, bộ dạng phục tùng liễm mắt: “Tây Thiên trong lòng ta, không phải ở trong miệng ngươi.”

“Kim cương hộ pháp, phải diệt cỏ tận gốc. Nếu trấn áp La Sát, Dạ Xoa cũng không thể buông tha!”

“Dạ Xoa chính là một trong Bát bộ chúng sinh, là thần hộ pháp, ai dám giết bỏ?!”

“Thế nào lại có loại thần ăn thịt người?”

“Kiếm có hai lưỡi, thần có linh lực, đạo thiện ức ác, há có thể quơ đũa cả nắm?”

Ấn Huy thấy hai vị cao tăng tranh luận không dứt, liền quay sang hỏi một Lão hòa thượng vừa lùn vừa béo, mặt mũi hiền lành vẫn chưa từng mở miệng: “Tam Giác thiền sư nghĩ như thế nào?”

Lão hòa thượng hòa ái mỉm cười, há mồm cho hắn nhìn đầu lưỡi thiếu hụt. Sa di bên cạnh giải thích: “Sư phụ tự quyết khẩu nghiệp, tu bế khẩu đã ba mươi sáu năm.”

Ấn Huy đành gật đầu cáo lỗi, nhìn về phía lão tăng gầy ốm như cây tùng: “Thiên Âm đại sư thì sao?”

Thiên Âm đại sư nhìn chăm chú Dạ Xoa Ấn Vân Mặc, chậm rãi mở miệng, chỉ nói một chữ: “Không.”

Hai vị đại sư đang tranh luận bỗng nhiên liền đồng loạt ngậm miệng.

“Có ý tứ gì?” Tần Dương Vũ thấp giọng hỏi một Sa di người lớn tuổi bên cạnh.

Sa di thán phục nói: “Vẫn là Thiên Âm đại sư tối giải kinh nghĩa. Không, chính là nguyên nhân vô tự tính, hết thảy ngoại tướng gì đó đều không phải chân thật tồn tại, ngươi là sài lang hổ báo cũng thế, mà là Dạ Xoa La Sát cũng thế, những cái này đều là ngoại tướng, mà phi tự tâm tự tính, cái này gọi là ‘Tâm ngoại vô pháp’. Mà chúng ta xuất gia tu hành, chính là muốn minh tâm kiến tính, mới có thể lĩnh ngộ chân lý của Phật.”

Tần Dương Vũ nghe giải thích như lọt vào trong sương mù. Ngược lại Ấn Huy nghe ra chút manh mối, đáp: “Thiên Âm đại sư ý là nói, chúng ta đi trấn áp một cái ác quỷ, không phải bởi vì tướng mạo hắn là quỷ quái, mà là bởi vì hắn có ác tâm quỷ ý?”

Thiên Âm đại sư gật đầu.

A Nan tiếp lời nói: “La Sát thực nhân, không phải là bởi vì không ăn thịt người liền chết, mà là không thể nhịn được sức hấp dẫn của máu thịt con người. Cái này tội ở chữ dục. Dạ Xoa ăn thịt người, lại thường xuất phát từ không thể tự chủ, không ăn thịt người thì không thể chữa trị thương tích của bản thân. Sau khi quy y, Phật chưa bao giờ để hắn thọ thương, vì thế hắn liền không ăn thịt người nữa, lấy chức trách hộ pháp cùng ban phúc đứng hầu bên cạnh Phạm Thiên.”

“Nói như thế, chỉ cần Mặc Hoàng thúc không bị trọng thương, liền sẽ không phát sinh việc ăn thịt người? Mà Dạ Xoa thần tính, cũng sẽ vì triều ta mà hộ pháp ban phúc?”

A Nan hỏi lại: “Chẳng lẽ Bệ hạ là Cửu ngũ chí tôn, còn không bảo hộ được chính thúc phụ của mình?”

Ấn Huy trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt kiên nghị, hiển nhiên cảm thấy đã có chủ định. Tần Dương Vũ nhìn Dạ Xoa Ấn Vân Mặc, cảm thấy đối phương tuy rằng sinh ra sừng nhọn cùng nanh vuốt, nhưng cũng không cảm thấy dữ tợn đáng sợ, ngược lại có loại yêu dị u nhã, trong lòng thầm nghĩ, y bảo ta trở về lật tổ phổ, xem ra chắc phải tìm chút thời gian đảo qua một cái, nhìn đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Ấn Vân Mặc bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Bốn Lão hòa thượng sắp xuống mồ, lại mặt dày mày dạn xoi mói, nghiễm nhiên một bộ giọng điệu có thể định sinh tử của ta, thực là đáng buồn cười! Ta có là Dạ Xoa hay không, có ăn thịt người hay không, cùng các ngươi có cái gì quan hệ, ai để ý việc các ngươi thấy thế nào! Người duy nhất ta để ý, hiện giờ bị trấn ở dưới chân Phạm Thiên, nếu ta cứu không được hắn, nhất định phải đem bọn ngươi bốn người xương cốt đều gặm sạch!” Nói xong, thân ảnh chợt lóe, trong chớp mắt biến mất không thấy.

“Dạ Xoa nguy hiểm vô cùng, mau đuổi theo!” Tần Dương Vũ vội la lên.

Ấn Huy nói: “Y đi đến miếu Bà La Môn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play