Ngọc Thanh tiên cảnh Tử vi sơn, mây lành che phủ. Dưới chân núi có hai cây cổ thụ thật lớn, cành lá rậm rạp giao nhau, ở phía trên thạch bích hình thành một sơn môn tự nhiên bằng vòm cây xanh mát.

Vọng Thiên Tê quanh thân bao phủ diễm quang trong suốt, lưng cõng một vị bạch y tiên nhân nhẹ nhàng như mây, lăng không mà đến. Chưa đến sơn môn, từ trong thân cây nhảy ra hai vị tiên đồng, tóc búi trái đào, mi mục như họa lung linh khả ái.

“Oái, thần thánh phương nào, chưa qua thông truyền dám xông vào Tử Vi tinh cung!” Một tiên đồng trên ấn đường có một nốt ruồi son đỏ làm bộ làm tịch mà quát.

“Đây là nơi Ngọc đấu Huyền tôn thanh tu, còn không mau mau rời đi?” Một tiên đồng khác nghiêm mặt khuyên bảo.

Bạch y tiên nhân từ trên lưng Vọng Thiên Tê bay ra, dừng ở trước mặt bọn họ, “Kim Ô, Tinh Tra, ba mươi năm không thấy, khẩu khí càng ngày càng lớn a.”

Kim Ô đồng tử thấy rõ dung mạo y, chấn động: “Ngươi…ngươi… ngươi không phải là…”

Tinh Tra đồng tử sau khi kinh ngạc qua đi, chắp tay nói: “Lâm Ương tiên quân đây là… trở về thiên đình?”

Lâm Ương mỉm cười nói: “Như thế nào? Các ngươi không chào đón? Không nhớ mong ta sao?”

“Nhớ mong!? Từ lần trước đoạt mất Thái Dương kim linh của ta đi luyện khí, lão tử liền không lúc nào là không nhớ mong ngươi!” Kim Ô đồng tử trợn mắt, tức giận mà lẩm bẩm: như thế nào lại không ở luôn dưới hạ giới thêm tám vạn năm đi!

Lâm Ương ha ha cười nói: “Nguyện ý đánh cuộc thắng thua. Không chịu được thua thì không cần chơi, sao lại phải tức giận?”

Tinh Tra đồng tử vội hoà giải: “Chúc mừng tiên quân trở về thượng vị. Ngài chính là muốn đi yết kiến Huyền tôn? Huyền tôn sớm có phân phó, Lâm Ương tiên quân đến có thể tự đi đến Tử Vi cung.”

Lâm Ương hướng hắn chắp tay: “Đa tạ nha.” Khi đi qua bên người, thình lình búng một cái lên trán Kim Ô đồng tử: “Tiểu quỷ, lần sau muốn đánh cuộc nữa, lại tới tìm ta.”

Kim Ô đồng tử “Ngao” một tiếng bưng tay che trán, hướng về phía bóng lưng của y hô to: “Chờ coi, lần sau ta cho ngươi thua, lột sạch cả quần!”

Một trận cương phong mạnh mẽ đập vào người hắn, đem hắn té lăn cù mèo ra ngoài trăm trượng, hiện ra nguyên hình đại Tam Túc Kim Ô “Ai? Là ai đánh lén lão tử?!” Kim Ô tức sùi bọt mép, nâng cái vuốt thứ ba dưới bụng lên, cùng cái mỏ nhọn đồng loạt ngang nhiên chỉ lên trời “Đứng ra! Không thì lão tử đem ngươi một hơi phun thành tro bụi!”

Giữa tầng mây hiện lên long thân; chỉ, vảy, trảo, sắc óng ánh như nắng mai. Long thân lớn hơn cả Côn Bằng, bóng đầu rọi xuống cơ hồ bao trùm cả tòa Tử Vi tiên sơn. Lơ đãng tràn ra uy áp, khiến cho hàng ngàn hàng vạn tiên cầm linh thú trong sơn dã phủ phục run rẩy.

Tinh Tra đồng tử sắc mặt biến đổi, cánh tay vươn dài ra, bắt lấy cái chân thứ ba đang dựng thẳng của Kim Ô một phen kéo trở về, một tay che miệng của hắn thấp giọng nói: “Đừng kêu! Đó là Vạn Long chi chủ a! Mới vừa rồi chỉ quạt cho ngươi một trận cương phong, mà không đem ngươi nuốt một hơi, ấy là đã nể mặt Huyền tôn lắm rồi.”

Kim Ô biến trở về bộ dáng đồng tử, kéo ra bàn tay của hắn ra, thở dốc: “Là Đông Lai thần quân? Ta không có trêu chọc hắn, hắn làm gì mà quạt ta… Tiêu rồi, nghe nói Long tộc mỗi kẻ đều mang tính nhỏ mọn thù dai, liệu hắn có thừa dịp ngày nào đó ta rời Tử Vi sơn ra ngoài mà đem ta ăn hay không?”

“Rất có thể!” Tinh Tra đồng tử vẻ mặt nghiêm túc nói “Cho nên ngươi muốn an ổn, liền trong vòng trăm năm sau không được rời khỏi Tử Vi sơn.”

“Nhưng tháng sau là ta có thể nghỉ ngơi …”

“Ta thật sự không nỡ để ngươi gặp bất trắc. Như vậy đi, ta thay ngươi nghỉ, ngươi liền hảo hảo thủ ở chỗ này, hưởng che chở của Huyền tôn. Có lẽ qua một hai trăm năm, Long thần liền quên chuyện này, ngươi liền có thể tự do hành động.”

“A…a… ” Kim Ô đồng tử sờ sờ cái ót, nén chút giận “Vậy liền đa tạ ngươi.”

Tinh Tra đồng tử mỉm cười vỗ vỗ cánh tay của hắn “Ngươi và ta huynh đệ một nhà, cần gì phải đa tạ.”

Kim Ô đồng tử nhìn hắn, cứ cảm thấy nụ cười ý nhị của hắn có chút giống Lâm Ương, không hiểu vì sao mà giật mình.

——

Lâm Ương đến trước ngôi điện to nhất, liền xuống khỏi lưng Vọng Thiên Tê, đi bộ từng bước. Chỉnh chỉnh chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang bằng ngọc, từ Tử Vi đỉnh nối thẳng đến Tinh cung nơi Cửu Tiêu, tựa như lúc trước y từng bước một đi xuống đọa tiên thê, lần này lại từng bước một mà đi lên.

Tiến vào Tinh cung đại điện, y hướng đến ngự toà của Tử Vi đại đế ngân hà bao bọc xung quanh, cung kính quỳ lạy hành lễ: “Đế quân, Lâm Ương đã trở lại.”

Tử Vi đại đế thân mặc một bộ hắc bào, vô số lưu quang trên áo như ẩn như hiện, thảo xuất ra chư thiên tinh thần vạn vật. Hắn bước xuống ngự tòa tiến đến thềm son, linh quang dưới gót hài từng bước sinh ra, chung quanh vô vàn tinh tú như biển cả rộng lớn đồng thời lấp lánh, giống như có thể chiếu rọi khắp Tam giới, nổi lên thân ảnh nửa đen nửa trắng.

Hắn đi đến trước mặt Lâm Ương thì ngừng lại, mở miệng nói: “Đứng dậy đi, khi không có người ngoài ở đây, ngươi vẫn có thể gọi ta sư phụ.”

Lâm Ương đứng lên, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt hắn “Lâm Ương về sau sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám tái phạm sai lầm cũ.”

Tử Vi đại đế cười xuỳ một tiếng “Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì sao? Lúc này đem ta dỗ vui vẻ, qua mấy ngày nữa liền trốn đi tứ hải ngao du, nguỵ trang là du lịch ngộ đạo, có phải hay không?”

Lâm Ương cười làm lành: “Đồ nhi không dám. Như thế nào cũng phải ở lại nhiều ít hai ba năm. Chỉ sợ là Thiên Phong đợi không kịp, bị hoàn toàn tế luyện thành ma khí. Đến lúc đó không chỉ tăng kiêu ngạo cho Ma quân, mà còn phụ tấm lòng sư phụ dụng tâm tặng ta.”

“Học pháp luyện khí, đều là phụ trợ, căn bản chính là tu tâm. Ngươi lần này lịch kiếp trở về, nói vậy đã khắc sâu cảm ngộ, biết được ‘Tâm chính ắt hành chính’ (*), không cần phải che dấu thật tình, đến dỗ ta vui.”

[(*): tâm chính nghĩa thì việc làm chính nghĩa]

“Sư phụ nói như vậy, ta liền an tâm. Ta biết mình tản mạn, liền nghĩ học theo Tiêu Dực sư huynh hành xử, ngược lại khiến sư phụ không quen.”

“Họa hổ bất thành phản loại khuyển (*), ngươi vẫn là tiếp tục tản mạn đi.” Tử Vi đại đế bất đắc dĩ nói, đáy mắt lại thêm vài phần lo lắng.

[(*): Vẽ hổ không thành, lại thành chó: ý nói không nên bắt chước kẻ khác, không làm được đại sự như họ mà lại còn hư bột hư đường]

Lâm Ương nhìn trộm dung nhan hắn, cảm thấy thời điểm đã thích hợp, liền thật cẩn thận nói: “Đồ nhi có một chuyện muốn cầu.”

“Cầu cái gì?”

“Cầu sư phụ cho phép… cho phép…” Lâm Ương khó có khi đỏ mặt, lắp bắp ấp úng “Ai…dựa vào cái gì muốn ta một mình nói! Nói cho hay ‘Cuồng phong bão tố một mình ta gánh chịu‘ đâu?! Đông Lai! Đông Lai! ngươi lăn vào đây cho ta!”

Tử Vi đại đế nhịn ý cười, vỗ nhẹ lên trán y một chút “Long thần trước đó đã tới rồi. Hắn biết ngươi kính sợ sư phụ ta đây, không dễ nói ra, liền trước đó đã đến cầu. Ngươi cũng thật giỏi a. Mấy vạn năm qua, ta là lần đầu tiên thấy Long thần lạnh lùng kiêu căng, duy ngã độc tôn (*) lại trở thành khiêm tốn như thế, cơ hồ có thể xem như ăn nói khép nép.”

[(*): chỉ có mình ta là nhất]

Lâm Ương nghe xong ẩn ẩn đau lòng, bắt lấy tay áo hắn nói: “Sư phụ, ngươi không gây sức ép với hắn chứ?”

“Đâu có gì là ép buộc?! Chỉ là kêu hắn đem bảo vật tích luỹ nhiều năm phía sau động phủ, lấy một nửa đi ra xem như sính lễ.”

“…” Lâm Ương nghĩ thầm, đối với thói quen thu thập bảo vật thành nghiện của Long tộc mà nói, chuyện kia cũng giống như cắt một nửa thịt trên người không sai biệt lắm. Sư phụ cũng thật là, có thể được Đông Lai xem trong mắt là bảo vật, ít nhất cũng phải là phẩm trật tiên khí trở lên, cứ như vậy lấy đi, mang đến Tử Vi tinh cung cũng chẳng có chỗ cất chứa nổi.

“Ngươi đây là cái biểu tình gì vậy, luyến tiếc a?” Tử Vi đại đế nghiêm mặt, “Long thần so với ngươi còn hào phóng hơn nhiều, hắn nói lấy toàn bộ đi cũng không sao.”

Lâm Ương lập tức kêu lên: “Sao có thể chứ? Sư phụ nhìn vừa mắt, là vinh hạnh của hắn. Quay đầu lại ta liền gọi hắn đem danh sách chỉnh lý lại đây, sư phụ ngài tùy tiện chọn, lấy hết đi cũng không sao.”

Tử Vi đại đế lắc đầu: “Thật sự là kẻ trong cuộc u mê… Ngươi thật cho rằng sư phụ thích thú những cái linh bảo tiên khí đó? Bất quá là một chút thăm dò mà thôi. Kẻ tu hành thiên tiên thần số tuổi thọ dài lâu, chung quy cũng có một ngày thọ tẫn. Trừ phi thành công hợp đạo, thăng lên Đại La thiên, có thể bước vào cảnh giới mới. Đại đạo hàng nghìn hàng vạn, đa số tiên thần thà rằng độc hành, chính là để tránh bởi vì đạo lữ thay lòng đổi dạ, gặp kiếp nạn hoặc tẫn lạc, ảnh hưởng tới tâm tình. Bởi vậy lựa chọn đạo lữ song tu, là việc cực kỳ quan trọng, liên quan đến cảnh giới tương lai tu hành cùng thành tựu cuối cùng, phải thật cẩn thận!”

Lâm Ương nghiêm mặt chính sắc, chắp tay nói: “Đa tạ sư phụ quan tâm nhắc nhở, Lâm Ương trong lòng hiểu rõ. Có thể cùng Đông Lai kết làm đạo lữ, là thu hoạch lớn nhất của ta suốt ba mươi năm nhân gian, là lựa chọn tối chắc chắn. Sau này vô luận gặp phải lôi phong kiếp nạn gì, chúng ta đều muốn cùng nhau đối mặt. Lòng ta như thế, tin tưởng tâm hắn cũng như thế, thỉnh sư phụ thành toàn.”

Tử Vi đại đế trầm ngâm hồi lâu, thở dài: “Đây là con đường các ngươi lựa chọn cầu đạo, sư phụ không thể cũng không cần can thiệp. Đông Lai thần quân, ngươi nghe được chưa? Hiện tại có thể an tâm rồi chứ?!”

Một đạo ánh sáng hình tròn bên cạnh hắn sáng lên rực rỡ.

“Sư phụ vì hắn mở Tinh diệu Huyền âm kính? Hắn đều nhìn được, nghe được?” Lâm Ương có chút ngượng ngùng, lại có chút thư thái, đồng thời hàm răng ngứa ngáy rất muốn cắn ai một hơi.

“Trở về đi, chọn ngày cho các ngươi cử hành nghi thức kết lữ.” Âm điệu của Tử Vi đại đế mờ mịt, bóng người đã tiêu tán trong biển tinh tú mênh mang vô cùng.

——

Trong Lâm Ương động phủ, một đạo bạch quang tiến vào nội thất, hiện ra thân hình bạch y tiên quân. Y thả ra thần thức đảo qua, không thấy thân ảnh Đông Lai, thầm nghĩ: trốn rồi? Sợ bị ta cắn? Hừ! Y triệu xuất Vọng Thiên Tê, sát khí hôi hổi mà hướng Đông Lai động phủ bay đi.

Đông Lai động phủ ở ngoại vực Tam Thanh thiên, phía sau là núi, phía trước là biển, nguy nga sừng sững trong biển mây. Lâm Ương một đường đi tới, thấy núi cao non sâu, linh khí thuần khiết, ấm áp vô cùng. Nhìn cảnh trí giống y như động thiên mà chính mình ở trong ảo cảnh tháp giới đã từng sinh hoạt trăm năm, nhưng lại bừng bừng sức sống hơn, giống như chiếu ứng tâm cảnh của chủ nhân, ngay cả trong thiên địa phảng phất đều có vẻ thanh tân mà ấm áp.

Trong động thiên, khắp núi đồi đều có ôn tuyền. Trong ánh sáng mặt trời dịu nhẹ, gió mát hiu hiu lóe ra ánh sáng nhu hòa, từ không trung toả xuống, giống như vô số tinh thạch rơi rụng, tươi đẹp mà huyền diệu.

Lâm Ương đương nhìn đến nhập thần, thình lình bị một cỗ pháp lực nhấc khỏi Vọng Thiên Tê, thẳng hướng một lam sắc ôn tuyền cuốn đi. Giữa không trung y cảm giác chính mình tiến nhập vào Đạo vực của một người khác. Toạ kỵ, thậm chí ngay cả tự thân cực phẩm tiên khí Diêu Quang tiên, đều bị chặn lại ở bên ngoài. Nếu y cố gắng thi pháp, hẳn là có thể thoát khỏi hấp lực của Đạo vực này, nhưng mà y cái gì cũng không làm, cứ như vậy cực kỳ thả lỏng mà giãn ra tứ chi, như tờ giấy mỏng tung bay, rơi vào làn nước êm dịu trong ôn tuyền.

Nước suối ấm áp mà trong vắt, Lâm Ương tùy ý thả mình lười biếng trôi nổi trong đó, có loại thích ý mang thiên địa vạn vật hoàn toàn vứt ra sau đầu.

Một kim sắc tiểu long dài cỡ bảy tám thước từ trong làn nước nhẹ nhàng lại gần, quay quanh người y, dùng long thủ cọ cọ lấy lòng trên gò má y.

Lâm Ương biếng nhác vẫn không muốn mở mắt, vỗ nhẹ long lân nói: “Ngươi cho là làm như vậy, ta liền nguôi giận? Vì sao không sớm nói cho ta biết, hại ta vì cố gắng thuyết phục sư phụ, nói cái gì mất mặt cũng nói.”

Kim Long hóa thành hình người, cánh tay vẫn ôm chặt eo y như trước, đem y nhẹ đẩy lên cạnh hồ, cúi đầu cùng y vành tai, tóc mai chạm nhau “Ta muốn chính tai nghe ngươi nói ra. Muốn nhìn vẻ mặt kiên quyết của ngươi đối người bên ngoài nói rằng: ‘Lòng ta như thế, tin tưởng tâm hắn cũng như thế’.”

“Hiện tại nghe được cũng nhìn được rồi, ngươi vừa lòng chưa?” Lâm Ương mở mắt, mỉm cười nhìn khuôn mặt anh tuấn kề ngay chót mũi, “Nhưng mà ta còn muốn cắn ngươi một ngụm, là ngươi ở tầng thứ sáu trong Bát bộ Phù đồ thiếu ta!”

Nói xong y thật sự một hơi cắn xuống bả vai trần trụi của Đông Lai, trên cơ bắp rắn chắc hữu lực lưu lại một vòng dấu răng sẫm màu thân thiết.

Thần binh, Linh khí đều không thể làm Long thân bị thương, đây là hắn cam tâm tình nguyện chịu thương tích. Đông Lai nhân tiện ngửi ngửi làn tóc sau gáy đối phương, ôn thanh nói: “Tiết giận được chưa?”

Lâm Ương răng lợi vẫn còn trên vai, mài đến mài đi, mơ hồ mà ừ một tiếng.

“Vậy là đến phiên ta đòi nợ?”

Lâm Ương bật cười “Ta biết ngươi tích một bụng tức giận. Bắt đầu từ lúc Huyên nhi, ta từng cái từng cái trả lại ngươi.” Nói xong ngẩng mặt từ trên vai đối phương lên, tóc mai thấm ướt, đôi môi đỏ mọng hé mở, rõ ràng gương mặt Ấn Vân Mặc khi thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi “Ngươi ở trong mê hồn thuật của hồ yêu đuôi đỏ trông thấy ta, chính là bộ dáng này?”

Đông Lai hơi ngẩn ra.

Ấn Vân Mặc nhướng mày: “Không phải a? Chẳng lẽ là lớn hơn một chút?” Nói xong lại nhanh chóng trở thành bộ dáng thanh niên trưởng thành khoảng hai bảy hai tám tuổi, ngũ quan rút đi vẻ non nớt, thêm nhiều tuấn mỹ càng lộ vẻ phiêu dật.

Đông Lai nhịn không được cười nhẹ nói: “Tiểu Lục thúc, đây là muốn đền cho tâm nguyện nhiều năm của trẫm a?”

“Huyên nhi không muốn sao?”

“Ngươi mỗi phân mỗi tấc, từ đầu sợi tóc đến ngón chân, mỗi hóa thân mỗi khuôn mặt, mỗi một điểm tâm tư cùng tính tình biến hóa … tất cả hết thảy, ta đều muốn.” Đông Lai một tay giữ vòng eo y, một tay nâng gáy y, chậm rãi kề sát vào, “Vô luận ngươi lấy diện mạo tiểu Lục thúc hay là Lâm Ương, thậm chí cả Dạ Xoa trong ảo cảnh mà xuất hiện, đối với ta mà nói cũng không có gì khác nhau. Hết thảy pháp tướng chỉ là bọt nước, chung quy cũng là tâm này hồn này.”

“Hết thảy pháp tướng chỉ là bọt nước, chung quy cũng là tâm này hồn này…” Lâm Ương lẩm bẩm nói, đáy lòng phảng phất có một mối tơ rối vò cuối cùng rốt cục nhẹ nhàng rơi xuống đất, vươn tay ôm lấy Đông Lai, đem toàn bộ thân tâm đều giao phó cho hắn.

Trong nước gợn lên từng hồi, hai người khí tức hoà quyện, tứ chi quấn quanh, cùng mây mưa cộng hưởng cực lạc.

Trời lặn trăng lên, trời lên trăng lặn, ngày đêm luân phiên một vòng, ôn tuyền gợn sóng tràn bờ, Lâm Ương vươn hai cánh tay bám vào thành hồ, ánh mắt mê ly một tầng hơi nước, cắn chặt môi dưới lộ ra bộ dáng hồn phiêu thần đãng, thốt không thành câu: “Đông Lai… Đủ… Không cần lại… Ta chịu không nổi…”

Đông Lai từ phía sau ôm lấy thân y, ôn nhu mà lại cường ngạnh kéo y trở về, để y ngồi khóa ở trên hông mình, tiếp tục đưa đẩy, thở dốc nói: “Thế nào đủ được. Long tộc giao cấu một lần, nhanh thì ba ngày đêm, lâu thì một tuần, lúc này còn mới vừa bắt đầu…”

Lâm Ương nghe được kinh hãi, nghĩ muốn né tránh rồi lại toàn thân mềm yếu, thần hồn cơ hồ cũng bị vô cùng vô tận khoái cảm xông tới, tựa như từng cơn sóng đập vào hồ. Y không thể chịu đựng mà bật ra tiếng rên: “Như thế nào có thể… kết thúc nhanh lên?”

“Ta hóa xuất nguyên hình, có lẽ có thể nhanh lên…” Đông Lai liếm liếm vành tai y, dùng sức đỉnh mạnh, thấp giọng nói một câu khiến Lâm Ương càng thêm hỏng mất: “Long xà trời sinh đếu có song dương, ngươi xác định muốn a?”

Lâm Ương bị hắn hung mãnh va chạm bức ra nước mắt: “Không…không, cứ như vậy là tốt rồi!”

Đông Lai đem y nâng lên, quay lại đối mặt mình, hôn lên đôi mắt ngậm nước của y: “Đến, chiếu song tu khẩu quyết, niệm lại một lần.”

Lâm Ương bị một căn thuần dương thẳng tắp của hắn ép đến chết đi sống lại, nghẹn ngào thì thầm: “… Hai thận ấm áp mệnh môn thông… Lộc xa bốc quá kinh thiên địa, tiệm thải tiệm ngưng qua giáp tích… Lê châu chiếu khắp thân tâm thấu, trong ngoài lô đỉnh dưỡng… dưỡng trường sinh.”

Đông Lai mỉm cười: “Vĩnh thọ trường sinh… không bằng giờ này khắc này ôm ngươi trong ngực.”

Lâm Ương giữa thống khổ cùng hoan lạc giao hoà, ngửa đầu nhìn trời.

Trời cao xanh ngát, Đại Đạo vô tri, trong hồng trần bể dục bốc lên vô số yêu giận sân si. Mà trong tiên sơn này rời xa ngoài Tam giới, “Tình” lại xuất xuất nhập nhập, ở giữa niệm niệm vong vong, như từng làn sóng liên miên bất tuyệt.

Thiên Đạo ấy chính là Vô Vi Đạo. Có lẽ cũng chỉ là một sợi dây tình ở trong thiên địa, trong Âm Dương; trong vô cùng, lại trong gang tấc; trong tự nhiên, cũng là ở trong tâm hồn mỗi người.

———-Chính văn Hoàn———-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play