Giấc ngủ này của Loan Loan rất sâu. Lúc tỉnh lại không
biết đang ở nơi nào, Loan Loan mơ màng nhìn quanh, phát hiện mình đang
nằm trong một chiếc lều nhỏ, trên người đắp một chiếc áo khoác màu đen.
Cùng với hành động ngồi dậy của Loan Loan, chiếc áo khoác tuột xuống,
Loan Loan thấy trên cổ áo có thêu một chữ Lâu bằng kim tuyến.
Loan Loan dụi mắt, vươn vai một cái, ôm lấy áo khoác, vén rèm đi ra khỏi lều.
Một vành trăng lạnh cong cong treo nghiêng nghiêng mé chân trời. Đại mạc cuối thu lạnh lẽo, giữa đất trời dường như sinh ra một tầng ánh sáng,
chậm rãi ngưng kết trên đại mạc, từ từ tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Hít một hơi không khí mát lạnh thật sâu, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến
mất, Loan Loan đưa mắt nhìn quanh, xung quanh rải rác những đống lửa.
Loan Loan nhìn mặt đất dưới chân, lại phát hiện mình không còn đứng trên ốc đảo mà đang ở trên một bãi hoang mạc ngoài vùng cát lún.
Giẫm chân lên mặt đất chắc chắn, Loan Loan gãi đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng, lẩm bẩm: "Lạ thật, bọn họ làm sao đi ra được?"
Trong bóng đêm lạnh lẽo, Lâu Dự ngồi một mình bên đống lửa cách đó không xa, trên tay cầm một cái giũa nhỏ chế tạo tinh xảo, đang chăm chú mài
thứ gì đó.
Chàng đã bỏ mũ sắt, chỉ dùng một sợi dây màu đen buộc tóc. Vài sợi tóc
mai buông xuống bên tai, nhẹ nhàng đung đưa theo gió khiến chàng càng
thêm phóng khoáng.
Loan Loan đi tới, đặt mông ngồi xuống gần đống lửa, ngượng ngùng đặt
chiếc áo khoác trên tay xuống bên cạnh Lâu Dự, hỏi nhỏ: "Tôi đã ngủ bao
lâu?"
Lâu Dự không ngước mắt lên, chắm chú mài tấm da hươu trên tay, nói: "Không lâu lắm".
"Tôi ngủ thì các ông đi ra thế nào?"
"Đi bằng chân".
Loan Loan nhếch miệng, không còn hỏi nữa.
Sức mạnh Lâu Dự thể hiện trước đó đã khiến Loan Loan hiểu rõ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Vị tướng quân trẻ tuổi này mặc dù da trắng
thịt mềm, đẹp đến mức quá đáng, nhưng tuyệt đối không phải một tên ái.
Tuyệt kĩ tam tiễn liên phát đó đến giờ vẫn khiến cô bé hoa mắt mê mẩn
không thể tin được. Đây... đây vẫn là một người bình thường sao?
Đã không phải người bình thường thì không thể dùng tư duy của người bình thường để đánh giá được. Như vậy trong tình hình không có người dẫn
đường, chàng có thể dẫn quân đi ra khỏi vùng cát lún cũng không phải
chuyện gì kì lạ.
Trời đêm tĩnh lặng, nhất thời không biết nói gì, Loan Loan đành phải ôm gối ngồi bên đống lửa, ngẩn người nhìn ánh lửa bập bùng.
Rất lâu không ai nói gì.
Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng đống lửa lách
tách. Hai người ngồi yên lặng hai bên đống lửa, ánh lửa vàng chiếu lên
mặt người đối diện tỏa ra vầng sáng êm dịu rõ ràng, ngay cả lông mi cũng được nhuộm một màu ấm áp.
Loan Loan vốn đã không giỏi ăn nói, gặp người không muốn nói lại càng
không biết nên nói gì. Không tìm được, cô bé đành phải ngậm miệng, ngồi
nhàm chán đếm những ngọn lửa. Một ngọn, hai ngọn...
Đợi một lát nữa, cả hai vẫn không nói được gì. Loan Loan cảm thấy không ngồi nổi nữa, liền định đứng dậy đi về.
Đúng lúc này Lâu Dự đột nhiên mở miệng phá vỡ sự yên lặng khó xử giữa hai người.
"Lần đầu tiên ra chiến trường, suýt nữa ta tè ra quần".
Trong gió đêm lành lạnh, giọng chàng như mây trắng sau cơn mưa, dịu dàng mà trong trẻo.
"Ta lừa ngươi làm gì? Đánh một trận mà không chạm được vào kẻ thù lần
nào, về đến doanh trại là bắt đầu nôn, hai ngày không ăn được cơm". Lâu
Dự nói về chuyện mất mặt của mình, trên mặt lại không hề có một chút xấu hổ nào mà chỉ có nụ cười nhẹ nhàng: "Phụ vương của ta tức giận đến mức
vặt trụi râu, suýt nữa trục xuất thằng khuyển tử này khỏi gia môn, may
mà bị mẹ ta ngăn cản".
Loan Loan khóc lớn một trận trên ốc đảo, mặc dù khóc rất đã đời, nhưng
sau đó nghĩ lại hết sức mất mặt. Đang cực kì xấu hổ, nghe thấy vị tướng
quân trẻ tuổi thoạt nhìn mạnh mẽ vô cùng này cũng có một quá khứ mất mặt như vậy, cô bé lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thầm nghĩ thì ra
mình cũng không phải quá mức kém cỏi. Chứ sao, ngay cả tướng quân cũng
suýt nữa tè ra quần, mình khóc một trận thật sự không có gì đáng nói.
Trong lòng vui vẻ, nói chuyện cũng dễ dàng hơn, hai mắt long lanh lấp
lánh dưới ánh lửa, Loan Loan nói với vẻ hâm mộ: "Có mẹ tốt thật. Mẹ ông
nhất định rất dịu dàng, rất xinh đẹp, đúng không?"
Lâu Dự dừng tay, nhớ tới bà mẹ xuất thân con nhà tướng của mình, cười
khổ nói: "Xinh đẹp thì quả là có, nhưng dịu dàng thì chưa chắc. Khi còn
bé ta bị mẹ đánh rất thảm".
Loan Loan trợn tròn mắt, không tin được: "Mẹ ông lại đánh ông? Bà ấy đánh có đau không?"
Vẻ mặt Lâu Dự đau khổ: "Hai tay bà kéo được cung một thạch, vung đao chém chết hổ sổng chuồng, ngươi nói xem đánh có đau không?"
Loan Loan hâm mộ đỏ cả mắt, lẩm bẩm nói: "Ông được mẹ đánh, tốt thật".
Lâu Dự suýt nữa không cầm được chiếc giũa trên tay. Đây... đây là logic kiểu gì?
Lại thấy đôi mắt như hươu con của Loan Loan tràn ngập hâm mộ, Lâu Dự
biết Loan Loan bơ vơ từ nhỏ, hâm mộ người ta có cha có mẹ, trong lòng
liền cảm thấy đau xót thương cảm, rất không thoải mái, dường như chỉ
mong có thể lập tức đi cướp một bà mẹ về cho tiểu quỷ này để tiểu quỷ có thể tươi cười.
Tâm tình khó chịu này đến rất đột ngột mà lạ lẫm. Lúc đó Lâu Dự không hề rõ, tâm tình này có một cái tên khoa học, gọi là thương yêu.
Kiềm chế tâm tình kì lạ trong lòng, Lâu Dự vỗ xuống cát bên cạnh, nói: "Tiểu quỷ, ngồi sang bên này".
Loan Loan có một sự thân cận như trực giác của các loài vật nhỏ đối với
vị tướng quân trẻ tuổi này. Mặc dù đa số thời gian chàng luôn lạnh như
băng, không thích nói cười, lần đầu gặp mặt còn dùng quỷ kế lừa gạt,
nhưng Loan Loan vẫn chắc chắn chàng là người tốt, là một người sẽ tốt
với mình giống như tía.
Lúc này nghe Lâu Dự gọi, Loan Loan nghe lời chuyển sang ngồi xuống bên
cạnh chàng mà không cần nghĩ ngợi, cái cằm nhọn như cánh hoa sen gần như tựa vào trên cánh tay Lâu Dự, hàng lông mi thật dài chớp chớp vui vẻ,
tò mò nhìn tấm da hươu trên tay chàng, hỏi: "Ông đang làm gì vậy?"
Lâu Dự cười cười, hai tay vẫn không dừng lại: "Đợi lát nữa ngươi sẽ biết".
Ngón tay Loan Loan vô thức vẽ trên cát, cố nghĩ ra chuyện để nói: "Ông
biết không, tiểu Hắc chính là tôi và tía bế từ vùng núi Tuyết Phong này
về".
"Ờ".
"Mẹ nó bị thợ săn bắn chết. Mặc dù nó không cha không mẹ, nhưng nó có tôi nên cũng sống rất vui vẻ".
"Đúng vậy, tiểu Hắc thoạt nhìn cũng có vẻ rất sung sướng". Lâu Dự nghĩ
đến hình ảnh tiểu Hắc ăn đến mức da bóng loáng, uể oải ngửa bụng phơi
nắng, thầm bật cười. Đúng là loại háu ăn như ngươi mới đi nuôi một con
báo đen hiếm thấy thành một con lợn béo tròn.
Nhìn chằm chằm tấm da trên tay Lâu Dự, lờ mờ cảm thấy dường như chàng
đang làm thứ binh khí nào đó, Loan Loan liền dương dương tự đắc lôi ra
thân nhân duy nhất mình có thể khoe khoang.
"Có mẹ đương nhiên tốt, mặc dù tôi không có mẹ nhưng tôi có tía. Tía
cũng biết làm rất nhiều thứ, tía là người thông minh nhất thiên hạ".
Giọng nói non nớt mang đầy ý khoe khoang ngây thơ khiến ai nghe cũng phải động lòng.
Lâu Dự nghĩ một lát, buông mắt, gật đầu nói: "Tía ngươi quả thật rất thông minh".
Loan Loan nhìn chàng, nhớ tới cảnh tượng mình tận mắt nhìn thấy trên ốc
đảo, tâm tình thấp thỏm, không biết nên vui hay buồn. Cô bé cắn môi, do
dự một hồi lâu, cuối cùng hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi nhất đêm nay: "Có
phải ông... biết tía của tôi không?"
Lâu Dự không nói, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt
sâu không thấy đáy như sao lạnh mé chân trời cuối xuân, nhẹ nhàng nói:
"Loan Loan, tía ngươi có lẽ là một cố nhân đã rất lâu không gặp của ta".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT