Bên kia, Lâu Dự thu chân vừa đá thanh trường đao lại, vội vàng xoay người trên không trung, vừa vặn tránh được một nhát đao của
thống lĩnh kị binh.
Vừa rồi nghe thấy Loan Loan gặp nạn, trong tình thế cấp bách, chàng bất
chấp an nguy của chính mình, mũi chân hất một thanh trường đao dưới đất
lên, bay lên tung chân đá ra ngoài, giết gọn gã tàn binh đối diện với
Loan Loan trong lúc tình thế của Loan Loan cực kì hiểm nghèo.
Vì vậy động tác né tránh của chàng bị chậm mất một lát, mặc dù đã tránh
được chỗ hiểm, lại bị trường đao của đối phương chém một vệt dài trên
vai. Hoa máu nở bung, Lâu Dự không hề nhíu mày, mũi chân điểm xuống đất
mượn lực, thanh đao Yêu Nguyệt vẽ ra một đóa hoa, lại tấn công tới từ
một góc độ khó tin.
Đối phương một chiêu đắc thủ, thừa cơ tiếp tục xông tới. Nhưng Lâu Dự
không cho hắn cơ hội nữa, ánh đao đột nhiên sáng lòa, cả người bay lên,
đã dùng tới sát chiêu.
Ánh đao lan rộng như quả bóng tuyết càng ngày càng lớn cuồn cuộn lăn
đến. Sắc mặt thống lĩnh kị binh lập tức tái nhợt, ra sức vung đao ngăn
cản. Nhưng đao ý của đối phương quá mức mãnh liệt, như sóng lớn vỗ bờ
liên miên không dứt.
Biển cả nổi giận, đá tảng cũng phải vỡ.
Thống lĩnh kị binh cảm thấy toàn thân bị áp lực cực lớn đè xuống, như
rơi vào nước xoáy, bị đao ý của đối phương cuốn vào càng ngày càng sâu.
Dù hắn vẫn múa đao kín không kẽ hở, nhưng đao của đối phương lại như
nước thấm vào, lạnh lẽo thấu xương.
Trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác kì lạ, hắn còn chưa kịp hiểu là
cảm giác gì thì Yêu Nguyệt đao của Lâu Dự đã lướt qua cổ hắn.
Máu nóng từ cổ phun lên mặt hắn. Giây phút cuối cùng, hắn mới hiểu được
cảm giác kì lạ trong lòng mình vừa rồi là gì. Vốn dĩ đây chính là cảm
giác của cái chết.
Lâu Dự thu đao đứng lại, quay sang nhìn về phía Loan Loan. Phát hiện
tiểu quỷ này đang ngồi yên, ngây người nhìn xác chết không hoàn chỉnh
dưới đất, chàng không nhịn được thở dài. Khẽ tung người nhảy vài bước về bên cạnh Loan Loan, chàng chặn trước mắt Loan Loan, đưa tay kéo Loan
Loan vào trong lòng, hành động mặc dù nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại hung ác: "Tiểu quỷ, muốn khóc thì khóc đi. Nói trước, chỉ cho phép khóc một
lần này".
Loan Loan sắc mặt trắng bệch, tay tóm chặt vạt áo Lâu Dự, cố gắng nhịn
khóc nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được bật khóc nức nở, nước mắt nước
mũi và chất lỏng trắng đỏ trên mặt lau hết vào trước ngực Lâu Dự.
Triệu Vô Cực bên cạnh chém chết một tàn binh, nghe thấy tiếng khóc như
sói tru, cực kì kinh ngạc quay đầu nhìn lại và lập tức trợn mắt há mồm.
Không phải chứ? Thằng nhóc tiểu bá vương trên thảo nguyên này đang khóc, hơn nữa còn khóc khó coi như vậy?
Hoàng Hỏa Bằng cũng há hốc mồm. Mấy ngày nay hình tượng của Loan Loan
trong cảm nhận của hắn không ngừng bị lật đổ. Đầu tiên là một kẻ vô dụng được che chở dưới vây cánh của đại nhân vật, sau đó là cao thủ thân
mang tuyệt kĩ không để lộ ra, sau đó là một lính tiên phong bình tĩnh tự nhiên, vừa trí tuệ vừa dũng cảm, và bây giờ...
Thì ra trước đó chẳng phải Loan Loan lâm nguy không sợ, cái gì mà lâm
nguy không sợ chứ? Đó là tên tiểu quỷ này hoàn toàn không biết mình đã
lâm nguy!
Toàn bộ bình tĩnh, ẩn nhẫn, dũng cảm, kiên cường đều bị phủ định, Loan
Loan một lần nữa thay đổi trong cảm nhận của Hoàng Hỏa Bằng. Thì ra tiểu quỷ này chẳng qua chỉ là một kẻ mít ướt nói khóc là khóc ngay.
Ôm lấy Loan Loan, Lâu Dự ngẩng đầu đưa mắt nhìn quanh. Cuộc chém giết trên ốc đảo đã gần đến hồi kết thúc.
Đối phương chỉ dựa vào sự dũng mãnh để liều mạng chiến đấu. Nếu gặp phải quan quân châu phủ thông thường, không biết chừng bọn chúng có thể liều mạng tìm được đường sống thật. Đáng tiếc bọn chúng lại gặp phải Hắc Vân kị.
Giờ đây Đại Lương đã khác xưa nhiều lắm, Hắc Vân kị được Lăng Nam vương
thành lập, bồi dưỡng, rèn luyện, đến lúc giao cho con trai thì đã là
thần binh lợi khí chỉ chờ rút ra khỏi vỏ.
Lâu Dự cũng là một nhân vật mạnh mẽ. Dưới sự huấn luyện rèn giũa của
chàng, Hắc Vân kị tỏa sáng chói lọi, kiếm ra khỏi vỏ lạnh cả Cửu Châu,
đã là một đội quân thiết huyết khiến các bộ lạc biên giới vừa nghe đã
sợ, quân Sóc cũng không dám dễ dàng chọc ghẹo.
Giờ đây lấy khỏe đánh mệt, lấy nhiều địch ít, toàn diệt quân địch chỉ là vấn đề thời gian. Giai đoạn giằng co lúc đầu đã kết thúc, ngoài mấy
người bị thương nhẹ, trận này Hắc Vân kị toàn thắng.
Đại đa số binh sĩ Hắc Vân kị đã bắt đầu thu dọn chiến trường. Trên ốc
đảo khắp nơi là xác chết, máu tươi thấm xuống cát vàng tạo thành một
mảng loang lổ đỏ vàng trên ốc đảo.
Trận đã đánh xong, Loan Loan vẫn gục đầu vào trong lòng Lâu Dự, khóc kinh thiên động địa, nước mắt như mưa.
Sau khi khóc lớn một trận hôm Dung Diễn chết, cô bé bắt đầu cuộc sống
một mình, không còn rơi nước mắt lần nào nữa, chỉ có lúc mơ thấy tía thì khóc một chút, lúc tỉnh lại khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt.
Mới đầu có lẽ là Loan Loan quá sợ, nhưng khóc một lát lại nghĩ đến những chuyện khác. Nhớ tới tía, nhớ tới thân thế của mình, Loan Loan càng
thêm đau buồn, không làm sao kìm được nước mắt, khóc như sấm dậy, nước
mắt tuôn trào.
Khóc lóc trên chiến trường đã đủ mất mặt, tiểu quỷ này lại còn khóc
thoải mái như vậy, ngang nhiên như vậy, còn dùng vạt áo Lâu tướng quân
để lau nước mũi. Các binh sĩ Hắc Vân kị cảm thấy vừa kì dị vừa buồn
cười, tới tấp quay lại nhìn về bên này.
Lâu Dự kéo Loan Loan vào trong lòng, hơi nghiêng người ngăn cản ánh mắt
mọi người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn một lượt xung quanh. Ánh mắt lạnh lùng đưa tới đâu, các quân sĩ tò mò muốn xem chuyện cười rùng mình tới đó,
toàn bộ đều rụt đầu xuống.
Loan Loan vẫn không hay biết gì, tiếp tục khóc cực kì thương tâm.
Lâu Dự cảm thấy trong lòng như có một con mèo con dụi đầu vào ngực, khóc như nghiêng trời đổ nước, khóc như nước ngập ba quân, chỉ chốc lát vạt
áo đã ướt một mảng lớn. Nhưng Lâu Dự không những không giận mà còn thầm
thở phào nhẹ nhõm. Chàng vẫn lo lắng tiểu quỷ ứ đọng trong lòng quá sâu, tâm tình nặng nề sớm muộn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Lần này khóc lớn
quả thật rất kịp thời, xem như phát tiết hết tâm tình ứ đọng đã lâu,
thành ra lại là chuyện tốt.
Đợi tiếng khóc của Loan Loan dần dừng lại, Lâu Dự vuốt tóc Loan Loan, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Có mệt không?"
Loan Loan nấc lên một cái, nghẹn ngào gật đầu.
Lâu Dự bế Loan Loan lên, ngồi xuống đặt Loan Loan gối đầu lên đùi mình, chầm chậm vỗ lưng Loan Loan, nói: "Thế ngủ một lát đi".
Tay Loan Loan vẫn nắm chặt vạt áo Lâu Dự không thả ra, mắt lại không
chịu được chậm rãi nhắm lại. Mặc dù trong lòng người này có mùi sắt và
máu tươi nhưng lại làm cô bé cảm thấy vô cùng yên ổn, như một chiếc
thuyền con giữa sóng to gió lớn gặp được bến cảng, làm mọi người chỉ
muốn bám chặt vào, không muốn rời xa.
Loan Loan lầm bầm mấy câu, mơ mơ màng màng, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Lâu Dự cúi xuống nhìn Loan Loan ngủ say rồi ngẩng đầu gọi: "Triệu Vô Cực!"
Triệu Vô Cực chợt nhớ trước đó đã hứa với Loan Loan sẽ cướp bội đao của
tướng quân nước Sóc cho Loan Loan, nhưng tướng quân nước Sóc lại bị thế
tử giết gọn, dù thế nào cũng không thể đi cướp chiến lợi phẩm của thế tử được. Tại sao vừa rồi không hạ thủ nhanh một chút để đoạt lấy đối thủ
của thế tử?
Đang ảo não đấm ngực giậm chân, đột nhiên nghe thấy thế tử gọi, Triệu Vô Cực vội vàng chạy tới. Nhìn thấy thế tử bế Loan Loan, vụng về vỗ lưng
dỗ tiểu quỷ ngủ, hắn lại lập tức trợn mắt, than thở hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt. Thế tử Lăng Nam vương oai hùng hiên ngang không ngờ
lại dỗ trẻ con ngủ như một phụ nữ, nói ra ai tin được?
Lâu Dự đâu biết gã này đang suy nghĩ lung tung những gì, cẩn thận luồn
tay xuống dưới gáy Loan Loan để đầu gối không làm Loan Loan khó chịu, hạ lệnh: "Lệnh mọi người chuẩn bị một chút, trời vừa tối chúng ta sẽ đi
ngay".
Triệu Vô Cực nhìn về phía vùng cát lún rộng mênh mông, lại nhìn Loan
Loan đang ngủ say trong lòng Lâu Dự, gãi gãi đầu, rụt rè nói: "Thế tử,
tiểu quỷ này ngủ rồi, ai dẫn chúng ta đi ra khỏi cát lún?"
Trời tối càng không đi ra ngoài được, chẳng lẽ thế tử bị thương ở đầu
rồi? Hắn oán thầm một câu, chợt phát hiện vạt áo trên vai Lâu Dự thấm
ướt, máu tươi theo áo rỏ xuống mặt cát, hiển nhiên là đã bị thương. Do
chàng mặc áo đen nên mới không nhìn rõ được.
"Thế tử bị thương rồi!" Triệu Vô Cực kinh hãi, vội vàng lấy kim sang dược.
Lâu Dự sợ đánh thức Loan Loan trong lòng, thân thể không hề nhúc nhích, lắc đầu nói: "Vết thương nhỏ thôi, ra ngoài tính tiếp".
"Nhưng không có tiểu quỷ này dẫn đường, chúng ta mò mẫm ra ngoài có nguy hiểm quá không? Hay là đánh thức tiểu quỷ dậy, hoặc nghỉ một đêm ở đây, ngày mai mới đi ra?" Triệu Vô Cực do dự.
Lâu Dự đưa mắt nhìn ra xa, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Bảo các ngươi
chuẩn bị thì cứ chuẩn bị, nói nhảm nhiều quá! Trời tối là chúng ta có
thể đi ra ngoài".
Thế tử nói được là được. Mặc dù Triệu Vô Cực không hiểu ra sao, nhưng
hắn lại có một sự tín nhiệm gần như hoang đường đối với Lâu Dự. Thấy Lâu Dự khẳng định chắc chắn, Triệu Vô Cực tràn ngập lòng tin nhận lệnh mà
đi.
Sau khi nhận lệnh, các binh sĩ Hắc Vân kị tới tấp chuẩn bị chờ xuất phát.
Sắc trời tối dần, màn đêm buông xuống, đại mạc mênh mông, trời sao lấp lánh như biển.
Đột nhiên có tiếng kêu kinh ngạc vang lên trên ốc đảo. Triệu Vô Cực đang nhắm mắt dưỡng thần nhảy dựng lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai
mắt lập tức trợn tròn như mắt trâu.
Chỉ thấy một dải sáng kéo dài từ bên kia sa mạc đến tận ốc đảo, lấp lánh ánh huỳnh quang xanh lét, như ngân hà chảy xuống phàm trần, lại như một cây cầu bằng ngọc thạch được bắc trên sa mạc, hoà lẫn với ánh sao trên
trời, đẹp không sao tả xiết.
"Đi theo dải sáng là có thể ra ngoài". Lâu Dự bế Loan Loan đang ngủ say
lên, quay lại gọi thủ hạ, sau đó dẫn đầu đi vào vùng cát lún.
Thì ra lúc đi vào vùng cát lún, Lâu Dự vừa đi vừa dùng bột huỳnh quang
đánh dấu đường. Kì thực hành động này đã được suy nghĩ chu đáo, đề phòng vạn nhất Loan Loan chết trận hoặc trọng thương không thể chỉ đường, mọi người cũng không bị mắc kẹt trong ốc đảo không ra ngoài được.
Triệu Vô Cực rất thán phục, ánh mắt nhìn Lâu Dự trở nên hết sức phức
tạp. Tuổi còn trẻ mà hành sự kín kẽ chu đáo, giọt nước không lọt như
vậy, thế tử ơi là thế tử, một kẻ yêu nghiệt như thế tử tại sao lại được
sinh ra trên đời?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT