Sau khai giảng, thứ 3 của tuần lễ thứ 2, Khúc Thương Mang nhân thời gian nghỉ giữa giờ đã đi văn phòng giáo vụ chủ nhiệm một chuyến, thành công lĩnh thẻ chứng minh công tác.

Ừm, hiện tại mình cũng là người có thẻ công tác hẳn hoi.

Có điều hôm nay dù không lĩnh thẻ công tác, anh cũng có chuyện cần tìm chủ nhiệm thương lượng.

Khai giảng hai tuần lễ rồi, tiết ngữ văn Nhâm lão sư thủy chung chưa từng xuất hiện qua, luôn luôn bị vây trong trạng thái nghỉ bệnh, biến thành Khúc Thương Mang bất đắc dĩ đồng thời lên lớp, căm giận bất bình càng nhiều hơn.

Ban 3 quả thật hơi tạp nham, nhưng không thể bởi vì thành tích học tập bọn họ không vượt trội liền phủ định cả lớp, phủ định sự trả giá cố gắng của bọn họ để đến trường, vì dung nhập xã hội nhân loại, dung nhập trường học thỏa hiệp đủ thứ...

Bọn hắn, thực không dễ dàng.

"Mời vị lão sư Ngữ Văn kia yên tâm đi, thành tích ngữ văn ban 3 không cần cô ấy quan tâm nữa. " bởi vì đó là một nữ lão sư, lúc ấy Khúc Thương Mang nhắc tới chuyện này cùng chủ nhiệm, lời nói vẫn còn chút nể tình nhau.

Anh là chủ nhiệm bên khoa học tự nhiên, cũng không thể đường đường tiết nào cũng đọc bài! Huống chi soạn bài ngữ văn chính thức cần chủ nhiệm nơi này phê chuẩn, mới có thể báo lên 5 tổ trưởng.

Hơn nữa lớp đặc thù như vậy, nhiều người bài xích Nhâm lão sư như vậy, anh cũng không quá yên tâm.

Vừa nghe lời này giáo vụ chủ nhiệm nhất thời vui vẻ, vị thầy chủ nhiệm mới này muốn tự mình phụ trách tiết ngữ văn ban 3 sao?

Vốn là đang lo chuyện này, không nghĩ tới nhanh như vậy còn có người chủ động đưa tới cửa, chủ nhiệm trông đến là cao hứng, vẻ mặt tươi cười đáp ứng yêu cầu của Khúc Thương Mang:"Tiểu Khúc, làm rất tốt, lãnh đạo đều thực xem trọng cậu."

Khúc Thương Mang:"......"

Anh xem như đã nhìn ra, cho dù ban 3 được cờ đỏ, cũng không có ai chịu đối đãi tốt.

Khúc Thương Mang hiện tại trừ phụ trách toán học, tiếng Anh, "đọc thưởng thức", sinh hoạt, cùng với thể dục ngoại khoá, lại gia tăng một môn ngữ văn.

Sẽ cho mình thêm tiền công sao? Khúc Thương Mang có chút không quá xác định.

Anh cũng không biết, chuyện này vừa mới quyết định, năm phút đồng hồ sau từ các văn phòng truyền ra, thậm chí cả năm tổ giáo viên đều biết.

Ngoài ý muốn thành toàn một đề tài cho các sư phụ buôn dưa ngồi lê đôi mách. *

*Nguyên văn là trà dư tửu hậu

"Nghe nói chưa? Lớp 11 ban 3 ấy, Khúc lão sư, mới tới mới tới, gần đây rất nổi bật."

"Nghe nói!" Người lão sư kia lệ rơi đầy mặt:"Trường học cuối cùng cũng có một lão sư cứu khổ cứu nạn! Chúng ta đã chịu đựng hơn một năm!"

"Có thể tiếp nhận luôn cả tiết Vật lý hay không, tôi nhìn cái lũ học sinh lớp đó liền da đầu run lên!"

Người không biết rõ tình huống có chút nghi hoặc hỏi:"Có khoa trương như vậy sao?" Không phải là một lớp be bé, thành tích học tập kém một chút sao?

"Cậu không hiểu Vương lão sư, cái lớp kia... Âm người a!"

Quả thật không hiểu, người không dạy qua ban 3 đều không hiểu.

Đương nhiên, sau đó, Khúc Thương Mang cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào cơ hội tự mình nhận thức chuyện này.

Lớp 11 ban 3! Cần răn dạy!

→_→ Mị →_→ là →_→ phân →_→ cát →_→ tuyến →_→→_→ bán →_→ manh→_→

Đảo mắt tới thứ năm, tiết tự học, cả lớp bị phạt bài tập cuối cùng đều giao hết.

Có Lý Hạo bị chép phạt tàn nhẫn một lượng lớn làm ví dụ, trong lớp ai cũng không dám tiếp tục quang minh chính đại làm càn, cái đuôi nhiều nhất chỉ buộc một cây bút, cam đoan tốc độ đồng thời cũng muốn cam đoan chất lượng viết nhất định.

Giấy than hoàn toàn không dám dùng, đồ chơi kia dễ dàng chói mù mắt người, lão sư làm sao có thể không nhìn ra!

Không ít người sau khi giao hết bài tập kinh ngạc phát hiện, bọn họ luyện đã nhiều năm cũng chưa luyện được thành kiểu chữ giản thể, bây giờ lại viết có hình có dạng, hết sức tiêu chuẩn.

Nhất là toàn bộ những người thức đêm, hoàn toàn không bắt buộc cái đuôi ( trên thực tế là không có đuôi để cầm) lại càng vui vẻ với tiến bộ của mình, hiện tại viết chữ đẹp y như bảng chữ mẫu ngoài tiệm sách!

Chép hơn năm mươi lần thơ văn cổ, còn chưa học tới đã lặng lẽ vô thức thuộc làu, chỉ cần chỉ cho điểm mấu chốt có thể hiểu được, ghi nhớ ý chính rất nhanh.

Mặc dù có mấy đêm liền không chợp mắt, nhưng trạng thái tinh thần mọi người cũng không tệ.

Đương nhiên, loại tình huống này làm Khúc Thương Mang rất thỏa mãn.

Lại nói tiếp có đứa còn rất tự kỷ, nhiều nhất viết được xiên xiên sổ sổ, cũng chính là cái trình độ nhập môn thư pháp, lại vẫn tự xưng là bảng chữ mẫu...

Quả nhiên vẫn còn cần tu luyện nhiều hơn.

"Nguyên Âm đâu?" Tiết tự học buổi chiều, cũng không thấy học sinh này lưu lại chỗ ngồi đọc sách.

Khúc Thương Mang đã kiểm tra sách cùng vở bài tập của Nguyên Âm, sạch sẽ, chữ viết tinh tế, làm cho người ta một loại cảm giác phi thường thoải mái.

"Hình như cậu ấy đi thư viện mượn đề luyện tập ạ."

Khúc Thương Mang hiểu biết gật đầu, đứa nhỏ kia thực giống công nhân phấn đấu vì đồng tiền bát gạo... Khụ, không đúng, là học sinh.

Khúc Thương Mang nghe Vương Kim Vũ đề cập qua tuổi tác của Nguyên Âm... Nghe nói... Ngoài trăm tuổi = =!

Anh đây mới sắp hai mươi lăm làm thầy chủ nhiệm, áp lực hơi lớn.

Vừa lúc Khúc Thương Mang cũng phải đi thư viện mượn vài ba quyển sách tham khảo có liên quan tới môn ngữ văn.

Thành tích ngữ văn trước kia của anh cũng không vượt trội, ngoại trừ khả năng viết văn tầm tầm còn phải cố sức mới có thể kéo điểm lên, phương diện khác không thể bày ra.

Nếu quyết định chính thức tiếp nhận môn ngữ văn, như vậy lên lớp không thể lại tiếp diễn quá trình thay nhau đọc chiếm cứ hơn phân nửa thời gian.

Lớp 11 là nền tảng mấu chốt, bất luận môn nào cũng không thể bỏ.

Khúc Thương Mang bây giờ còn không rõ ràng lắm nguyên nhân hình thành lớp này là cái gì, có điều xem sự cố gắng học của bọn trong lớp, quả thật không giả.

Thái độ học trò đoan chính, cho dù là bọn họ không phải là người, cũng đáng được mình đối đãi tốt đẹp.

Xuyên qua một cái hành lang thật dài, Khúc Thương Mang đi tới thư viện nằm ở nhà D của trường học.

Thư viện trường ở S thị vẫn rất có danh tiếng, lượng đầu sách cũng phong phú không thua kém gì thư viện thành phố, còn mở ra một phần đặc biệt cho người ngoài trường, nhưng người bên ngoài làm thẻ mượn sách không bằng đãi ngộ vốn có dành cho học sinh, hạn chế rất nhiều.

Giáo viên trong trường mượn sách càng tự do hơn, bọn họ không cần đăng ký, cũng không có quy định ngày trả sách nhất định, chỉ cần nói một tiếng với người quản thư là được.

Khúc Thương Mang tìm được 2 quyển sách tham khảo không tồi, lại từ một góc của giá sách tìm được quyển mới xuất bản năm trước《bách khoa toàn thư chỉ đạo giáo án ngữ văn》, quyển này đúng là rất hữu dụng!

Ngay lúc anh chuẩn bị thắng lợi đi về gặp Đường Suất sau đó cùng nhau đến căng tin ăn cơm trưa, ở trong một góc tường hôn ám của thư viện, đã phát hiện Nguyên Âm ôm đầu, thân thể run rẩy không ngừng.

Chiều cao của Nguyên Âm không chênh lệch lắm với Khúc Thương Mang, người cậu cuộn tròn, giầy thể thao dây lưng tán tán loạn loạn, mái tóc luôn gọn ghẽ của cậu cũng rối bời.

Cũng chính là bởi vì như thế, Khúc Thương Mang mới kinh ngạc phát hiện, trong mái tóc thoạt nhìn đen tuyền của Nguyên Âm, hỗn loạn rất nhiều sợi tóc màu trắng chói mắt.

Khúc Thương Mang mở Thiên Nhãn, ánh mắt có thể nhìn ra bản chất sự vật lúc ban đầu, cho nên pháp thuật copy sách bài tập là chỗ trống, cho nên anh có thể xác định đỉnh đầu Nguyên Âm lẫn lộn sợi bạc... Không phải do nhuộm.

"Nguyên Âm? Làm sao không thoải mái? Tỉnh..." Khúc Thương Mang ngồi xổm xuống ôm lấy hai vai của cậu.

Xương cốt rệu rã làm Khúc Thương Mang cảm thấy kinh hãi, thân thể thằng bé này, làm sao mong manh thành như vậy, gầy so với mình còn dọa người hơn, gầy như da bọc xương!

"Nguyên Âm, mở to mắt nhìn xem, tôi là lão sư, rốt cuộc sao lại thế này?"

"Lão, thấp?" Nguyên Âm hơi hơi mở mắt ra, lộ ra một nét cười khổ thoáng hiện: "Thật có lỗi, lão thấp... Em chỉ là muốn... Làm xong đề này..."

Quyển sách luyện đề này không được mượn mang về, cậu chỉ có thể uốn mình trong thư viện cố gắng làm xong.

Thật không nghĩ đến đột nhiên liền...

"Tôi cõng em về."

"Không —— lão thấp —— em ——" Nguyên Âm bị Khúc Thương Mang làm chấn kinh trợn tròn đôi mắt to, cậu có thể nhìn ra lão thấp căn bản là cũng không hơn mấy lạng thịt so với mình.

"Đừng —— lão thấp xin thả em xuống." Nguyên Âm không khỏi kêu thảm thiết khẩn cầu:"Không cần mang em đi bệnh viện."

Khúc Thương Mang cước bộ dừng một chút, cõng một người quả thật cố hết sức, nhưng là! Mình có canh đại bổ!

Mình một đường vừa đi vừa uống, cũng không tin không cõng được một thằng nhóc!"Tôi làm sao sẽ đem em vào cái chỗ kia? Không có việc gì, trên người của tôi có rất nhiều thuốc chữa thương, đều là vật quý báu rất không tệ, trong đây tất sẽ có thứ mà em cần."

"Em ——" Nguyên Âm dứt khoát mặc kệ nhắm mắt lại.

Sớm tự biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, căn bản loại thuốc nào đều cứu lại không được thân thể rách nát này.

Một đường vốn không tiếng động, Khúc Thương Mang cũng không buông tha cho cơ hội thổ lộ tình cảm với học sinh:"Nguyện ý nói một chút không, về quá khứ của em."

"Quá khứ của em? Đó là một câu chuyện xưa... Chẳng qua là một kẻ may mắn quay về thời "Đã qua", lão thấp... Em ở trong này sinh tồn không được bao lâu, em không có thân phận, em không có mệnh cách."

Hắn là một người sinh tồn ở trong khe hẹp vũ trụ, thiên địa bất dung.

"Không có mệnh cách? Có ý tứ gì? Trên bản danh sách Địa phủ không có tên của em? Tôi lý giải đúng không?"

Nguyên Âm ngẩn ra, dựa vào bờ vai không dày rộng mà lại cực kỳ vững chãi đáng tin cậy kia, yên lặng hít hít cái mũi.

Lão thấp nói thực chính xác, cậu không nói bổ sung.

Không trách Khúc Thương Mang biết chân tướng, chủ yếu là nghiệp vụ phương diện này của anh đã thuần thục, có quan hệ ngầm hiểu biết phi thường mọi chuyện trong khu vực, kinh nghiệm phong phú.

Kết quả lại lâm vào một mảnh im lặng, Khúc Thương Mang đối với tạo hình chính mình thực không biết nói gì, phía sau cõng một người, từ khuyên tai lòi ra một cái ống hút thông vào trong miệng.

Vì thế, hung hăng hút hai hớp Mạnh bà thang trút căm phẫn.

Thể trạng của anh, lưng đeo một người quả nhiên vẫn là rất nghịch thiên.

May mắn ống hút trong suốt có thể tự do co duỗi, người thường nhìn không thấy, bằng không... Hình tượng toàn bộ đi tong.

Khúc Thương Mang cứ như vậy mà cõng Nguyên Âm, nghe thằng nhóc này nói liên miên cằn nhằn chuyện mình từng trải qua.

Cái gì mà Địa Cầu chung quy sẽ bị hủy diệt, Địa Cầu năm trăm năm sau bla bla bla... Hắn căm hận mỗi một kẻ phá hoại Địa Cầu, phá hư hoàn cảnh sống, rồi lại mâu thuẫn thầm hận thân phận mình cũng là nhân loại, mình cũng từng phá hư qua Địa Cầu, từng tùy tay ném loạn xạ giấy rác. (!)

"Tốt lắm tốt lắm, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có chuyện gì lão sư sẽ phụ trách, sẽ không để cho em tiếp tục trở về thời đó."

"Không, không có khả năng, em sắp chết."

"Phi phi, đừng nói lời xúi quẩy, tôi đoán, những gì em trải qua ở thế giới kia chính là không gian song song, cũng không phải bản thể Địa Cầu của chúng ta. Địa Cầu là người mẹ vĩ đại, sẽ bao dung thật lâu... Thật lâu."

"Khụ... Chỉ là em thật sự, sắp chết."

Khúc Thương Mang dừng chân xốc một chút, lập tức lại khôi phục như lúc ban đầu:"Điểm ấy em có thể yên tâm, lão sư không có nhiều thủ đoạn, phương diện này với tôi mà nói lại là chuyện nhỏ."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày mai nhập V canh ba, chương này là cắn răng càng, biểu Phách Vương QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play