Ngón tay thon dài nắm vào tay nắm cửa lớp, động tác đẩy cửa rất nhẹ thực thong thả.
Âm thanh khe khẽ, lại làm tâm thần các nam tử hán trong lớp buộc chặt.
Thậm chí lớp trưởng Nhiên cũng buông quyển sách đang đọc trước mặt, ánh mắt xanh biếc sâu thẳm dừng ở cửa lớp, trong chờ mong lại có chút lo lắng người sắp tiến vào phòng học kia.
Không biết thân thể lão thấp khôi phục có thuận lợi hay không, có thể còn nơi nào chưa mát xa, cơ thể đau nhức khó nhịn...
Nhưng mà người vào, lại không phải lão thấp.
Nhất thời, một đám con trai ngồi nghiêm chỉnh mặt lộ vẻ đáng thương nổi giận, nhãn cầu hung thần ác sát hận không thể trực tiếp trừng lồi ra.
Muốn lãng phí cảm tình như vậy hay không, vị bạn học này xin hỏi cậu học lớp nào! Đi nhầm phòng học cũng không biết sao!
"A ——" học sinh trong ban cờ đỏ thấy công phu biến sắc mặt nhanh chóng của ban 3 làm mình sợ tới mức hết hồn, thật sự không nghĩ ra cô nàng được lão sư phái tới tặng cờ đưa tư liệu nghi thức kéo cờ làm sao chọc tới các bạn lớp này.
Cô gái nhỏ đầu cũng không nhấc lên, trong mắt đầy nước thoạt nhìn đặc biệt nhu nhược chọc người thương tiếc: "Mình chỉ là tới để tặng, mình..."
"Đi ra ngoài ——!" Mọi người giận dữ hét lên, tiếp tục làm bộ mảnh mai còn có thể mảnh mai hơn Thương lão thấp của chúng ta sao?
"Hic hic—— "
Tiểu nữ sinh che mặt chạy ra, bình tĩnh mà xem xét bộ dạng con nhà người ta cũng không tệ lắm, nhưng lớp này không có một người bình thường, cũng không có một người nào, không có một ai hiểu được thương hương tiếc ngọc.
Trừ bỏ lão thấp, những người khác tuyệt đối không nể tình!
Trong lòng mọi người không khỏi hò hét, lão thấp a, đến tột cùng đã đi nơi nào! Chẳng lẽ thực ghét bỏ chúng ta, quyết định vứt bỏ chúng ta sao?
Ngay sau đó có người bước vào lớp, có thể không phải lão thấp nhà bọn hắn sao! Mang theo một chồng sách giáo khoa, mặc áo sơmi trắng tinh động lòng người, đường cong thắt lưng tuyệt đẹp, đôi chân thon dài hữu lực, tuyệt đối có thể làm người mẫu của Armani!
Trước kia như thế nào không phát hiện lão thấp bộ dạng tốt như vậy có khí chất như vậy đâu!
Hứa Chính bị tập thể đập đầu dương dương tự đắc nhướn lông mi, một đám con hàng chứ, vẫn là bổn vương tử tuệ nhãn biết mỹ nhân, sớm đã phát hiện chỗ xinh đẹp của lão thấp đang tuổi thanh xuân này.
Nhưng mà người bị xếp ngồi cạnh Hứa Chính Tư Cơ, Du Khải Luân đồng dạng là thân phận thái tử gia lại đặc biệt khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn.
Quả nhiên là đồ người ngoài hành tinh không có văn hóa, loại từ ngữ tuổi thanh xuân như thế nào có thể dùng ở trên người lão thấp!
"Đều nhìn tôi làm gì?" Khúc Thương Mang nghiêm mặt: "Bài tập viết xong rồi sao tính chuồn mất? Cả đám đều không có tiền đồ có phải hay không? Hợp lại khi dễ một nữ sinh? Cán bộ lớp đều làm ăn cái gì không biết? Đồng học đến phòng học lớp mình tặng tư liệu, không nói tiếng cám ơn còn chưa tính, còn hung hãn?"
"Không có a lão thấp, chúng em không phải rất nhớ thầy sao!" Vẻ mặt Lý Long Vọng đau khổ giơ tay lên giải thích.
Đã khôi phục nam trang, mặt thật của Tiểu ca họa bì cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời tán thành nói: "Lão thấp, chúng ta cũng chưa "Ngực" * bạn í, chúng ta oan uổng!"
( chữ hung trong hung dữ đọc giống chữ hung của bộ ngực =.=)
Khúc Thương Mang: "......"
Đề tài một khi bắt đầu, cả lớp lập tức liền bép xép.
"Lão thấp, chúng em có thể làm được mà!"
"Đúng lão thấp, chúng em đang tận tâm tận lực đi chép bài khoá!"
"Lão thấp, thầy không biết tối hôm qua em lo lắng cho thầy biết bao!"
"Lão thấp, em vẫn muốn ăn dâu tây nhỏ đáng yêu của thầy!"
Cả lớp: "......"
Khúc Thương Mang: "......"
Câu này là ai nói?!
Ánh mắt như dao găm "vụt vụt vụt" bay qua cắm lên Vương Hoàn Vũ, con hàng kia còn không có ý thức được điều mình nói ra sát phong cảnh đến cỡ nào, ám muội không hợp không khí đến cỡ nào đâu, hai cái răng nanh nhỏ mới mọc kia, thấy thế nào cũng chướng mắt.
Dâu tây nhỏ đáng yêu của lão thấp vậy vậy vậy vậy ~~
"Tất cả im miệng cho tôi, giơ tay rồi sao, tôi cho phép các em nói chuyện sao?" Khúc Thương Mang sắc mặt trầm xuống, cả lớp lập tức giống như mèo con ngoan ngoãn, ủ rũ ủ rũ ai cũng không dám lên tiếng.
Khúc Thương Mang đơn giản đảo qua cả lớp, ai cũng không chú ý tới, anh dừng lại thêm vài giây đồng hồ trước ánh mắt xanh biếc quen thuộc, tiếp theo rất nhanh dời đi tầm mắt.
"Bài tập đều viết xong hết rồi?"
"Viết xong ——" một đám thanh âm gào to, giống như hiến vật quý.
Khúc Thương Mang lại ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, hết sức chuyên chú cầm sổ điểm danh lên: "À? Chép phạt bài khoá đâu."
"Khụ..."
"Khụ khụ khụ —— "
"Còn, kém một chút."
"Không nhiều lắm, thật sự!" Tầm một trăm tám mươi lần nữa.
"Lão thấp em sẽ hoàn thành trước khi tan học hôm nay!" Nhiều người lực lượng lớn chẳng hạn.
Tóm lại, trả lời đều có, cao thấp không đồng đều, chính là không một ai giơ tay nói mình viết xong.
Có điều trong lớp rất nhiều người đều nghi ngờ, lớp trưởng như thế nào cũng chưa viết xong đây?
Đối với cái loại nhân vật ngưu bức như Nhiên mà nói mà nói, ba trăm lần căn bản là không thành vấn đề được chứ, lấy tốc độ của ngài viết ba trăm bản phỏng chừng cũng phí có 20′, huống chi là căn bản không cần động não, trực tiếp chép có thể thu phục bài khoá!
Nhưng Nhiên quả thật chưa có viết xong, thậm chí cả bút cũng chưa cầm qua.
Khúc Thương Mang khép lại vở, đón nhận ánh mắt chờ mong vừa hóng chuyện người trong lớp.
Xem bộ dáng thật cẩn thận của bọn hắn có chút buồn cười, cũng có chút đau lòng, tuy rằng không biết bọn hắn cùng lão sư trước kia ở chung như thế nào, nhưng là... Ừm, hẳn là cũng chẳng đi đến đâu.
Mọi sự vật đều có số mệnh, không có ai là đồ vô dụng, luôn có lý do nào đó mà tồn tại trên thế giới này...
Khúc Thương Mang tin tưởng, tồn tại của lớp này đều có đạo lý nhất định.
"Các em chừng nào thì bắt đầu tụ cùng một chỗ." Sắc mặt anh dần dần dịu đi, ôn hoà nhã nhặn cùng bọn trẻ khai thông.
Cùng người đã qua đời còn ở chung hòa hợp, Khúc Thương Mang vẫn tương đối tin tưởng đối với năng lực của mình.
"Năm kia... Giữa năm?" Thi Lương Sâm đã khôi phục bản sắc nam nhân, nhưng vẫn không sửa được tật xấu nói leo.
"A? Thật không." Thấy cả lớp gật đầu theo, Khúc Thương Mang trầm tư một lát, đột nhiên hỏi: "Thi Lương Sâm, mái tóc dài của em đâu?"
"Dạ?... Hái, hái xuống."
"Hái xuống?" Khúc Thương Mang kinh ngạc, không phải là cắt sao?
Thi Lương Sâm rối rắm vò mái tóc ngắn tươi mát lanh lẹ, sứt đầu mẻ trán như thế nào cũng không muốn lộ ra chính mình mặc nữ trang, bị bắt mang mái tóc giả hàng rởm: "Dù sao chính là... Câu ngạn ngữ kia thôi. Đằng sau mặt nạ thành công, luôn có một mái tóc giả đen tuyền xinh đẹp."
"Phụt ——" Long Vương đang uống nước, đều phun hết lên gáy người phía trước: "Đừng vô nghĩa, lão thấp! Đừng nghe người này nói loạn, rõ ràng là cậu ấy mua phải tóc giả chất lượng không quá khả quan, tối hôm qua lúc lên giường cùng thái tử gia gây sức ép bung keo không thể dùng, hôm nay mới không mang tới."
Nghe xong lời này, cả lớp đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm trên người kẻ sắc mặt nổi lên mạt đỏ ửng khả nghi, lại cố gắng vẫn duy trì thâm trầm ổn trọng Du Khải Luân.
Lão thấp vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình cụ thể, cũng đem tầm mắt chuyển sang người cậu.
Vành tai Du Khải Luân sung huyết, đầu rủ xuống, thấy tầm mắt mọi người đều tụ tập ở tại trên người mình, chỉ phải bất đắc dĩ hướng mọi người phất phất tay: "Điệu thấp, điệu thấp."
Nếu như bị lão cha biết mình còn chưa tốt nghiệp đã lên giường với tiểu Sâm, phỏng chừng ngày mai liền gặp thiên binh thiên tướng được phái tới bắt mình vào trong thiên lao sao chép giới luật gia phả.
Vật kia so với bài khoá còn dài dòng còn phiền toái hơn! Hơn nữa cậu tuyệt không muốn xoay chuyển trời đất.
Thái tử gia mắt long lanh ưu thương, khi nào thì tới đêm trăng tròn tiếp theo, hốc nhỏ của tiểu Sâm thật ấm áp thật ướt át a...
Cả lớp cùng nhau nổi giận trừng mắt: "Cầm thú!"
Thi Lương Sâm càng phẫn nộ: "Làm đã làm hết, giả bộ vẫy đuôi sói!"
Lý Hạo lập tức buồn bực: "Tôi tại sao lại trúng đạn rồi? Lão thấp ngài giúp em bình luận đi, đuôi sói làm gì sai chứ! Đuôi sói có thể chiến đấu, có thể bung dù, mùa hè có thể quạt gió hóng mát, còn có thể viết chữ sao chép bài khoá!"
"Ha ha... Vậy em dùng cái đuôi chép mấy lần?" Khúc Thương Mang ôn nhu hỏi, trong lòng thầm hận cái đuôi của hắn, tối hôm qua quất phải mình không dưới một lần!
Lý Hạo gãi gãi đầu, phi thường thành thật trả lời: "Cũng không được mấy lần, hơn năm mươi trang đi."
Hoàn toàn không có cách nào khác tự mình châm vào ngòi nổ rồi.
"Đúng thế sao." Thương lão thấp ngoài cười nhưng trong không cười.
"Đúng ạ." Lý Hạo thật thà phúc hậu nở nụ cười.
Lúc này trong phòng đã nổi lên tràn ngập một tầng sát khí dày đặc.
Khúc Thương Mang bỗng dưng thu lại khuôn mặt tươi cười, lạnh giọng vỗ bàn: "Sao chép lại lần nữa! Dám dùng cái đuôi làm càn! Đem toàn thể các bài văn học cổ đại chép năm mươi lần." Coi như soạn văn chuẩn bị bài trước.
Lý Hạo: "......"
"Còn các anh kia!" Lửa đạn lão thấp lại nhắm ngay những người còn lại trong lớp: "Dùng cái đuôi chép cũng tốt, dùng chân phụ chép cũng tốt, không tính! Các anh cũng biết tôi không phải người thường, như vậy nên hiểu được, mấy cái trò xiếc của các anh đều không có chỗ dùng đâu! Thành thành thật thật viết xong cho tôi thì chuyện gì cũng không có, dám đùa giỡn khôn vặt, như vậy học kỳ này toilet tầng ba đều do các anh quét sạch! Bài kiểm tra trên lớp không đạt yêu cầu liền chép phạt chính bài đó! Công thức lý thuyết nào đó không thuộc... Ha ha ha..."
Cả lớp mặt khổ bức = 口 = "......"
Coi như tất cả mọi người nghĩ muốn lão thấp chuẩn bị truy vấn đặt câu hỏi, anh tiếp tục hung hăng phun bọn họ một chút, Khúc Thương Mang lại ngoài ý muốn đổi đề tài, trực tiếp cắt tới nghi thức kéo cờ cuối tuần.
Phải biết rằng làm lớp xếp thứ nhất là vinh dự rất lớn, chỉ có mỗi tuần đạt được cờ đỏ lưu động mới có loại tư cách này.
Lớp 11 ban 3 trải qua Khúc Thương Mang tiếp nhận một tuần liền đã lấy được cờ đỏ, thật đáng mừng biết bao, nghi thức kéo cờ tuyệt đối không thể mất mặt.
"Thời gian còn 4 ngày rưỡi, nội dung gồm ——" Khúc Thương Mang xoay người, nhất nhất liệt kê ra ở trên bảng đen.
Khâu nhỏ không ít, nhưng điểm chính chỉ có mấy dòng đó.
Làm công tác dọn dẹp sân thể dục, sáng sớm kiểm tra hình thức vệ sinh các lớp, cùng với tiết thứ hai nghỉ giữa giờ phụ trách sắp xếp các bạn đi kiểm tra sức khỏe (?), khi tập thể dục theo đài cần đi nhìn quanh vân vân.
Trọng yếu nhất chính là người chủ trì nghi thức kéo cờ.
Thanh danh lớp 11 ban 3 có hay không phá vỡ trọc khí, xông thẳng lên trời, toàn bộ nhờ ngày đó lấy lại danh dự!
Khúc Thương Mang giải thích xong, người trong lớp cũng chưa hiểu rõ hết.
Bọn họ ở trường học đã hơn một năm, đại bộ phận quy củ biết rõ hết, chỉ riêng đối với những việc này xa lạ...
Ai cũng không nghĩ tới lớp mình có thể được làm cờ đỏ, đồ chơi đó không phải đặc biệt vì lớp mũi nhọn chuẩn bị sao?
Hóa ra, không thể vẹn toàn hết ha...
"Bây giờ cần chọn ra một người chủ trì nghi thức kéo cờ..." Khúc Thương Mang dừng một chút, xoay người dò hỏi: "Mọi người có tiến cử ai hay không?"
"Cậu ấy ——" cả lớp cùng nhau chỉ hướng Vương Diệu Quang.
"Không được!" da đầu Khúc Thương Mang run lên, thằng bé này đến làm MC hội lớp còn lắp bắp nhớ sai lời, có thể ngàn vạn lần đừng làm mất mặt trước toàn thể ban giám hiệu và học sinh toàn trường đi.
"Đổi người khác."
"Em đi cho!" Hứa Chính mặt dạn mày dày tự tiến cử.
"Em càng không được!" Khúc Thương Mang cũng không quên bài thơ đọc "diễn cảm" cầu hôn.
Hứa Chính sắc mặt nhất thời suy sụp, chỉ cảm giác một góc trái tim mình đang sụp đổ.
Tấm lòng ngây thơ của thiếu niên bị nghiền nát.
Ai đây?
Khúc Thương Mang đột nhiên nghĩ đến một người có thể chọn coi như khuôn phép: "Tào Chí Vĩ, đứng dậy."
"Lão thấp..." Tào Chí Vĩ nơm nớp lo sợ đứng lên.
"Em là cá?" Cái đuôi đó hẳn không phải là giả.
"Hơ... em, em là cá."
"Em thích mèo?"
"Không —— lão thấp, đừng chơi em nữa, em không thích mèo!" Hận mèo muốn chết luôn, từ xưa cá là đồ ăn của mèo không thể dung hòa.
Khúc Thương Mang gật đầu: "Vậy thì rất tốt, nghi thức kéo cờ do em chủ trì."
"Lão thấp —— em không được —— ngữ văn của em không tốt, nhất định sẽ thất bại."
Khúc Thương Mang "An ủi" nói: "Không có việc gì, nếu thất bại sẽ đem Miêu Hựu cho em mượn nuôi vài ngày."
"Lão thấp!!! Em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!!!" Bạn học Nhân ngư bùng cháy, phía sau lưng có ảo giác phừng lên biển lửa hừng hực nhiệt tình.
Vì thế, cứ như vậy định rồi?
Lão thấp hiện thân thuyết minh nhân vật ——
Tính danh: Lý Hạo
Biệt danh: Hạo ca, đuôi to ba lang (<= không hiểu ý gì, nhờ các đồng chí giúp đỡ QAQ~ Sói đuôi to? Sói già gian ác? Dê xồm? Sắc lang? Túm lại chắc chắn là mỉa mai troll nhao.-.)
Chức vị: uỷ viên tổ chức
Nơi sinh: bầy sói
Thân phận: vua Yêu Tộc, thân Lang Nhân
Thân cao: 185
Thể trọng: 80
Ba vòng: Mỹ Mỹ Mỹ!
Thức ăn yêu thích nhất: thịt tươi, nước táo
Chán ghét gì đó: đuôi to ba lang nằm cũng trúng đạn!
Thần tượng: Hôi Thái Lang ( cho bộ tộc mình thể diện rất lớn!)
Nhân sinh trải qua —— Đã từng, ngồi trên ngai vua của yêu tộc là người có giá trị vũ lực cao nhất, mà thời đại tiến bộ cùng phát triển, muốn ngồi yên vương vị, không chỉ cần cực kỳ trâu bò, còn cần có bằng cấp.
Không có tri thức, ngoại trừ đánh nhau cái gì cũng không hiểu yêu quái cũng sẽ bị xã hội vô tình đào thải, dần dần sáp nhập vào nhân gian, đi lên con đường học hành Hạo ca thực anh dũng thực V5! Cách nhìn cụ thể, lục giới này cũng có vòng luẩn quẩn, dần dần rút ra.
Mơ ước lớn nhất: tìm vợ sói lông đỏ dũng mãnh như mình về quản gia!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lý Hạo người bố trí ngày mai phóng, ngày hôm qua trường học hoạt động, buổi tối chín giờ rưỡi mới trở về, quá mệt mỏi điểu không con ngựa xong, hôm nay liền sớm một chút càng. Mặt khác nhận được nhập V thông tri, thứ hai nhập V canh ba, vốn là nhóm đều biết, này thiên văn Liên phi tính toán viết trường một chút, = = Liên phi cái gọi là dài, chính là tranh thủ cố gắng phá ba mươi vạn ( nắm tay! Xem văn sẽ không vượt qua thập đồng tiền, coi như mời ta ăn bát không thêm thịt trước mặt điều, nếu vốn là quẳng ném lôi tạc bom đâu, liền đại biểu mì sợi càng thêm thịt cùng trứng chim, vô luận ủng hộ hay không đều cảm ơn mọi người, sao sao ~ ngày mồng một tháng năm nghỉ có thêm càng, hiện tại... Không có, ta trước cố gắng tồn cảo đi, bằng không canh ba làm sao?! Cuối cùng cầu cái tác giả cất chứa, trạc đâm xuống mặt đồ đồ —————— buổi chiều 15: 53 tiểu tu một lần
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT