*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diêu Diệu liếc qua nhà bếp một cái, vỗ vỗ con trai, “Ba thấy có vẻ không có chuyện gì.”
“Con cũng cảm thấy thế.” Tuy rằng Tiếu Tiếu sợ ông nội nhất, nhưng cũng biết ông nội là người đặc biệt nói lý.
Diêu Diệu thay quần áo rửa sạch tay xong thì đi vào bếp hỗ trợ, đúng lúc mẻ bánh nhồi nướng đầu tiên vừa ra lò, vì vậy đến giúp đỡ biến thành bắt đầu ăn trước.
Nếu là bình thường thì Cát Tiểu Thiên một chút cũng không ngại, nhưng trước mặt còn có trưởng bối nữa, vì vậy hắn dùng giá gỗ (1) trong tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Diêu Diệu: “Chờ một lúc cũng không được à?”
(1) Định dùng từ “muôi gỗ” cơ mà nghĩ lại muôi thì đáy phải sâu nên thôi. Đây là giá gỗ:
Diêu Diệu xoa mu bàn tay, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ cái bánh nhồi trong tay.
“Ba, ba nghỉ một lát đi, để con, ba cũng mau thừa dịp còn nóng nếm thử xem.” Diêu Diệu trực tiếp nhét cái đĩa vào trong tay ông, sau đó đẩy người ta qua phòng khách.
Ba Diêu bưng luôn cái đĩa ra ngoài thật, “Tiếu Tiếu, rửa tay ăn cơm.”
“A!” Diêu Ức Khải đã sớm rửa sạch tay, vừa nghe thấy ông nội hô một tiếng đã lập tức nhảy qua.
Diêu Diệu ló đầu nhìn ra bên ngoài một chút, đóng lại cửa phòng bếp, “Tiểu Thiên Nhi, anh nghĩ ba có ấn tượng rất tốt với em đấy.”
“Anh đừng nói chuyện này vội, qua giúp một tay đi.” Một mình Cát Tiểu Thiên bận rộn sao xuể? Giao giá gỗ cho Diêu Diệu, hắn chỉ huy: “Anh lật bánh đi, xong đóng nắp máy nướng vào thêm 3 phút, sau đó bỏ ra.”
Mình thì vội vàng bắt đầu bọc thêm một mẻ bánh nữa.
Diêu Diệu nghiêm chỉnh chấp hành chỉ thị, sau đó bỏ giá gỗ xuống, ôm lấy Cát Tiểu Thiên từ phía sau, không dám làm động tác quá lớn, hai tay nhẹ nhàng khoát lên eo Tiểu Thiên Nhi, “Nhanh lên một chút đi, anh sắp không nhịn nổi nữa rồi.”
“Sẽ quen ngay thôi, cứ kiên trì kiên trì đi.” Cát Tiểu Thiên làm bộ nghe không hiểu Diêu Diệu vừa nói gì.
Diêu Diệu cười khẽ một tiếng bên tai Cát Tiểu Thiên, sau đó cắn lên vành tai hắn, “Giả ngu đúng không?”
Trong nhà trên có ba già dưới có con trẻ, lúc nào cũng có thể đẩy cửa tiến vào, Cát Tiểu Thiên sao có thể chịu được Diêu Diệu đùa như thế?
“Nhanh mở máy nướng ra!” Cát Tiểu Thiên đẩy Diêu Diệu ra, Diêu Diệu cũng không dán lại nữa.
“Ô, đỏ mặt cái gì?” Diêu Diệu sắp bánh nhồi từ trong máy nướng ra khay, vừa lấy đầu ngón tay chọc vào mặt Tiểu Thiên Nhi vừa hỏi.
Cát Tiểu Thiên không hổ là người có thể ở cùng một chỗ với Diêu Diệu, lập tức trả lời một câu: “Tinh thần phấn chấn.”
Diêu Diệu bởi vì câu trả lời này mà mừng rỡ ngồi chồm hổm dưới đất, đã nhiều ngày lắm rồi không được cười sảng khoái như thế.
Mặc dù Cát Tiểu Thiên không cảm thấy có gì đáng cười đến thế, nhưng nhìn Diêu Diệu nở nụ cười thì hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau vụ tai nạn xe cộ, cứ luôn cảm thấy Diêu Diệu không có đủ sức lực để vượt qua, có nụ cười này là biết không có chuyện gì nữa rồi.
Trên bàn cơm, Cát Tiểu Thiên cứ luôn không nhịn được cười, bởi vì tổ tôn ba đời nhà họ Diêu đang ngồi cùng một chỗ, hình ảnh này đặc biệt có ý tứ.
Có người cứ cười ha ha nhìn mình, làm gì có ai giữ nổi khuôn mặt lạnh chứ, vì vậy thần sắc của ba Diêu hiếm thấy trở nên nhu hòa, đừng nói là Diêu Diệu, ngay cả Diêu Ức Khải cũng chưa bao giờ trông thấy ông nội như vậy.
“Ba, hình như tâm tình ba đang rất tốt?” Diêu Diệu thử thăm dò.
“Ừm, nhưng chẳng liên quan gì tới mày hết.” Ba Diêu không hổ là người quanh năm rèn luyện trong quân đội, có sao nói vậy.
Diêu Diệu lại chẳng hề để ý, chỉ chỉ Cát Tiểu Thiên: “Chẳng lẽ là vì cậu ấy?”
Cát Tiểu Thiên ho khan một tiếng, “Ừm, để cháu dọn dẹp bát đũa.”
“Cháu không nên cử động, Tiếu Tiếu, con đi rửa bát đi.” Ông cụ chỉ huy phi thường thuận lợi.
Tiếu Tiếu lĩnh mệnh xong thì lục đục tiến vào nhà bếp, nó cũng biết điều lắm, nhất định là ông nội có chuyện muốn nói riêng với ba và anh Tiểu Thiên Nhi.
Lúc này, Cát Tiểu Thiên có chút khẩn trương.
Diêu Diệu nhận ra được, lén lén lút lút nắm lấy tay Tiểu Thiên Nhi, dù sao ở dưới gầm bàn cũng không sợ bị ba nhìn thấy.
“Ba hi vọng hai đứa các con đã suy nghĩ rõ ràng về con đường sẽ đi sau này.” Đề tài của ông Diêu lập tức trở nên nghiêm túc.
“Con đã sớm suy nghĩ rõ ràng rôi, còn ba thì từ xa tới tận đây là để hù dọa người ta sao?” Diêu Diệu cau mày, ông cụ nhà họ nói chuyện một chút cũng không lệch hướng, không biết Tiểu Thiên Nhi nghe rồi sẽ nghĩ như thế nào.
“Mày thật sự đã nghĩ rõ ràng? Ba thấy mày chưa nghĩ rõ ràng cho cậu ta thì có.” Ba Diêu nhìn con mình, biểu tình khá là nghiêm túc.
Diêu Diệu không ồn ào tại sao cái nòng pháo “rõ ràng” này lại nhắm vào mình, đã come out với cả nhà từ tận tám trăm năm trước rồi, chẳng lẽ bây giờ ba muốn mình biết khó mà cải tà quy chính?
“Con còn cái gì chưa nghĩ rõ nữa? Dù sao cũng có Tiếu Tiếu rồi, ba cũng đâu còn yêu cầu gì với con đúng không?” Nói đến con trai, Diêu Diệu đè giọng xuống.
Thế nhưng ba Diêu hừ lạnh một tiếng: “Mày tưởng ba thật sự không biết việc của Tiếu Tiếu à?”
Âm thanh của ông cụ cũng đè xuống cực thấp, hiển nhiên hai ba con đều không hy vọng Diêu Ức Khải đang ở trong bếp nghe được gì.
Diêu Diệu bị ba hỏi mà sửng sốt.
Cát Tiểu Thiên cũng vô cùng bất ngờ, hắn theo bản năng cầm lấy tay Diêu Diệu, hai người đều không biết ba Diêu sẽ nói gì tiếp theo.
“Cái tâm địa gian xảo này của mày mà có thể bì được với kẻ địch trên chiến trường sao? Hay là mày thật sự cho rằng ba với mẹ mày đều là hai lão già lẩm cẩm?” Ba Diêu không vội cũng không làm khó, chỉ nói sự thật.
Diêu Diệu không hiểu ra sao, y vẫn cho là bởi vì có Tiếu Tiếu, trong nhà mới mở một con mắt nhắm một con mắt với y, nhưng bây giờ…
“Ba, ba có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Ba đã từng thấy người đang sống sờ sờ chết đi, chẳng quan tâm đến hư danh này nọ, mày là con trai ba, còn Tiếu Tiếu là cháu ba, đây là sự thật. Còn nhà ta có thể tăng thêm một thành viên nữa hay không thì phải xem chính tâm của mày đã định chưa, nếu như mày đã suy nghĩ thông suốt, thì hãy mang Tiểu Thiên về nhà.” Lời của ba Diêu đơn giản mà mạnh mẽ.
Cát Tiểu Thiên gắt gao siết chặt tay Diêu Diệu, móng tay đâm cả vào trong thịt.
Diêu Diệu tuy bị đau, tay lại chẳng hề nhúc nhích.
Người ta luôn nói tình cha như núi, Diêu Diệu đến bây giờ mới xem như có thể hiểu rõ câu nói này, “Cảm ơn ba!”
Kết quả ba Diêu khoát tay chặn lại, “Cứ từ từ. Ba còn có một yêu cầu nữa với mày.”
“Ba nói đi.” Trong lòng Diêu Diệu nói, chỉ cần không phải là ba muốn con sinh cho ba một đứa cháu trai ruột, cái gì cũng không thành vấn đề!
“Mày phải chính thức đi bái kiến ba mẹ của Tiểu Thiên, coi ba mẹ nó là người nhà, chỗ nào nên tận tâm thì tận tâm, chỗ nào nên tận hiếu phải tận hiếu.”
Cát Tiểu Thiên chỉ cảm thấy mũi mình chua xót, khóe mắt nóng ran, ba của Diêu Diệu có thể nói những lời này với hai người bọn họ, hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
“Cảm ơn bác.” Thanh âm của Cát Tiểu Thiên có chút nghẹn ngào.