Cát Tiểu Thiên cảm thấy hình như mình biết Diêu Ức Khải đang nghĩ gì, liền xoa xoa tóc nó, muốn lảng sang chuyện khác: “Tiếu Tiếu, cơm tối ăn bánh nhồi em có ý kiến gì không, nếu không thích thì chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé?”

“Anh đang là người bệnh đó!” Diêu Ức Khải cau mày, đối với bộ dạng không biết điều của Cát Tiểu Thiên bày tỏ sự lo lắng.

Nhưng Cát Tiểu Thiên lại cảm thấy thần thái kia quá giống với người nào đó.

“Tiếu Tiếu, con đến phòng đọc của ba con tự chơi một lúc đi.” Ông Diêu lên tiếng, đuổi cháu trai đi hiển nhiên là có lời muốn nói riêng với Cát Tiểu Thiên.

“Dạ.” Diêu Ức Khải ngoan ngoãn đi lên phòng đọc trên lầu, nhưng nó lại gọi điện thoại cho ba.

Ba Diêu chỉ chỉ ghế sô pha bảo Cát Tiểu Thiên ngồi xuống, Tiểu Thiên Nhi an vị, hắn không nói được tại sao trong lòng một chút cũng không cảm thấy sốt sắng.

Nhưng Diêu Diệu tiếp được điện thoại của con trai thì căng thẳng lắm, công việc vừa kết thúc, y lập tức chuẩn bị về nhà sớm, bởi vậy càng không muốn trì hoãn dù chỉ một phút, nhưng cuối tuần muốn đón xe là không hề dễ dàng, đứng ở giao lộ đợi một phút mới gọi được một chiếc xe.

Chiếc xe trước xem như hỏng, vốn cũng không định mua xe mới nhanh như vậy, nhưng sau ngày hôm nay, Diêu Diệu lập tức lên lịch đi mua xe, tuần sau nhất định phải giải quyết xong, như bây giờ thật sự quá bất tiện!

Cuối tuần bị kẹt xe là hiển nhiên, vì vậy Diêu Diệu chỉ có thể như trăm cây kim cắm vào tim mà ở trên đường, còn bầu không khí trong nhà thì rất ôn hòa, câu đầu tiên ba Diêu chính thức nói với Cát Tiểu Thiên là: “Bác là ba của Diêu Diệu, cám ơn cháu đã cứu con trai bác.”

Cát Tiểu Thiên thật sự chẳng hề có chuẩn bị gì đối với màn mở màn này, “Cháu không biết Diêu Diệu nói với bác như thế nào, thật sự cháu…”

Ba Diêu xua tay, “Bác không chỉ nghe nó nói, cũng đã tìm cảnh sát giao thông xử lý sự cố hỏi qua rồi.”

Vì vậy Cát Tiểu Thiên không giải thích nữa.

“Làm ba làm mẹ đều ích kỷ, chắc chắn bác không hy vọng người xảy ra chuyện là Diêu Diệu, thế nhưng nói thật, bác cũng không ngờ cháu lại có thể chống cự bản năng mà ứng đối.” Ba Diêu đi tìm cảnh sát giao thông xử lý sự cố, tỉ mỉ hỏi thăm tình huống lúc đó, ông là người đã đứng trên chiến trường, biết rõ có thể chống lại bản năng là rất khó.

“Thật ra cháu cũng không suy nghĩ gì cả, lúc chuyện xảy ra anh ấy đang ngủ, chẳng có chút phòng bị nào, cháu quay đầu muốn gọi anh ấy dậy, thế nhưng cảm thấy không kịp nữa, liền chuyển bánh lái qua hướng quay đầu. Nếu như lúc đó Diêu Diệu tỉnh, cháu cũng không nhất định sẽ xử lý như vậy.”

Ba Diêu gật gật đầu, không định hỏi thêm gì khác nữa. Đứng dậy, “Vừa nãy cháu nói với Tiếu Tiếu là buổi tối ăn gì?”

“A? Bánh nhồi ạ.” Cát Tiểu Thiên cũng đứng lên theo, hiện tại hắn vẫn không thể hoạt động quá nhanh, nhưng lực chú ý đều đặt trên người ba Diêu, thành ra quên mất, đứng dậy mạnh, đau đớn lập tức kéo tới, hít sâu một hơi.

Ba Diêu liếc mắt nhìn: “Đứng lên mạnh quá à? Bác làm cháu thấy căng thẳng hả?”

“Không đến nỗi sốt sắng, nhưng cũng không phải đặc biệt thả lỏng ạ.” Cát Tiểu Thiên gãi đầu một cái, đối với ông lão này, hắn không muốn nói dối, vì thế đành có sao nói vậy.

Câu trả lời này của hắn khiến biểu tình của ba Diêu hơi thay đổi, phảng phất sự vui vẻ, “Có phải Diêu Diệu muốn ăn bánh nhồi khồng?”

“Vâng ạ.”

“Trước khi về hưu bác vẫn luôn ở trong quân đội, không có thời gian về nhà, thứ duy nhất có thể làm được chính là bánh nhồi nướng, còn phải nhồi cả rau hẹ nữa.” Ba Diêu dường như chỉ thuận miệng nói, tiến vào trong bếp.

Cát Tiểu Thiên yên lặng than thở vận may ngày hôm nay của hắn đúng là không tồi, học làm bánh nhồi nướng cũng có thể biến thành việc trọng đại có ý nghĩa lịch sử.

Ba Diêu đi vào bếp rửa tay xắn ống tay áo, thực sự là không hề khách khí, xốc lên tấm vải đậy kín chỗ bột, ấn ấn, “Bột nhào không tồi.”

“Không phải của cháu đâu, buổi trưa có người bạn ghé qua, cháu học theo cậu ấy, cái khác còn làm được, chỉ có nhào bột là không xong.”

“Thằng nhóc cậu có lúc cũng thật thà quá mức rồi.”

Cát Tiểu Thiên thật sự không biết trả lời sao cho thích hợp.

Ba Diêu nhìn một vòng, rất tự nhiên hỏi, “Bao giờ Diêu Diệu về?”

“Chắc là…”

“Ba? Ba đến sao cũng không nói với con một tiếng?” Tiểu Thiên Nhi còn chưa dứt lời, Diêu Diệu đã đẩy cửa xông tới, từ ngoài cửa nhìn thấy giày là đã biết ba vẫn còn ở đây.

Vừa dứt lời thì Diêu Diệu đã vọt tới cửa nhà bếp, Tiếu Tiếu ở trên lầu nghe thấy động tĩnh cũng chạy xuống.

“Ba cũng không phải tới thăm mày, nói chuyện với mày thì cũng như không.” Ngay ở trước mặt con trai, ba Diêu bưng cái giá lên, Cát Tiểu Thiên lại có chút muốn cười.

Diêu Diệu phát hiện bầu không khí hài hòa hơn nhiều so với mình tưởng tượng, hơn nữa Cát Tiểu Thiên lại nháy mắt với y từ trong bếp, giống như muốn xác thực là không có vấn đề gì. “Nếu là đưa Tiếu Tiếu tới thì gọi điện cho con qua đón nó không phải là được rồi sao? Với cả ba vào bếp làm gì đó? Chẳng lẽ cố ý đến nấu cơm cho con?”

“Ba nấu cơm thì mày không ăn chứ gì?”

“Ăn chứ! Vấn đề là đã bao nhiêu năm ba chưa xuống bếp rồi còn gì!”

“Hoặc là mày tránh xa nhà bếp một chút cho lòng ba đỡ phiền, hoặc là nhanh chóng đi thay quần áo rửa tay qua giúp đỡ đi.” Ba Diêu giao phó xong, quay lại vào bếp phân công Cát Tiểu Thiên: “Bác bọc, cháu nướng.”

Diêu Diệu không hiểu ra sao, kéo con trai qua một bên nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc ông nội con có chuyện gì vậy?”

Tiếu Tiếu xòe hai tay ra: “Vừa đến là ông bảo con lên lầu, con cũng không biết nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play