Cửa ải cuối năm sắp tới, công việc cơ bản của phòng pháp chế cơ bản kết thúc, mọi người không còn nhiều việc để làm, Trần quản lý vừa nhậm chức lại không kế thừa phong cách của Mạnh quản lý bắt họp thường xuyen, mà cả ngày lén lén lút lút cùng mọi người chơi đùa buôn chuyện, thi thoảng mới quây quần phân chia công việc, ngược lại khiến bầu không khí trong phòng thoải mái dễ chịu rất được quần chúng nhân dân hoan nghênh.

Tiểu công tử Ngụy Lai Thu  rảnh rỗi không có việc gì rốt cục ở cuối năm đã bị anh hai đào trở về nhà chuẩn bị đón tết, thật vất vả mới cuốn gói ra khỏi nhà của cặp phu phu Vương Tri Tranh và Trần Hoài.

Để biểu đạt tâm tình tiếc nuối, hôm Ngụy Lai Tư tới bắt người về, Trần Hoài đã chuẩn bị sẵn một chuỗi bánh pháo thật dài, làm nhạc nền đưa tiễn tiểu công tử.

Trước khi bị tha đi, Ngụy Lai Thu  vẫn cố níu kéo bám chặt khung cửa, phối hợp với tiếng pháo râm ran trình diễn lại lời thoại đầy kinh điển của phim truyền hình lúc 8h – em sẽ trở lại ~~~~

Thực là một phiên bản thê thảm.

Khiến Trần Hoài sợ tới mức ngay trong ngày đã cho thay một bộ ổ khóa mới.

“Cuối cùng cũng tiễn được ôn thần rời đi.” Trần Hoài cơ hồ mừng tới phát khóc.

Vương tổng lại tỏ ra rất vui vẻ: “Rốt cục có thể dùng tới phòng khách.”

Trần Hoài nghi hoặc: “Phòng khách vẫn luôn dùng mà.”

Vương Tri Tranh cười đến ám muội: “Anh đang nói tới công dụng khác.”

Trần Hoài: =.=

Trần Hoài ý vị sâu xa: “Lão Vương ~ mấy chuyện như “lái xe” làm trong phòng ngủ là được rồi, giường vừa rộng vừa thoải mái…”

Vương Tri Tranh dứt khoát phủ quyết: “Đa dạng hóa địa hình lái xe có lợi tăng cao kỹ thuật lái.”

Vừa nói vừa tà mị cười: “Hi vọng em yêu phối hợp nhiều hơn, dù sao kỹ thuật tốt, người hưởng lợi cũng là em mà.”

Trần Hoài hít sâu một hơi, giơ ngón cái lên: “Vương tổng thực sự chăm chỉ không ngừng, không ngừng phấn đấu, bội phục.”

Không hổ là người đến đoán bừa cũng tỏ ra giống chuyên gia tâm lý học, thực sự lĩnh vực nào cũng đều nỗ lực phấn đấu.

Sau đó Vương Tri Tranh toại nguyện thực hành nghiên cứu ghế sô pha một lần, sau khi xác định tính khả thi về công dụng mới của nó, mới lười biếng nhoài lên người Trần Hoài nói: “Đúng rồi, khả năng ngày mai mẹ anh sẽ bay transit tới đây, thuận tiện tới thăm chúng ta, đến lúc đó em cùng anh ra sân bay đón mẹ nhé.”

Trần Hoài:!!!!!

Nếu không phải lúc này toàn thân Trần Hoài đang nhũn ra như bún thì tuyệt đối có thể hất tung Vương Tri Tranh ra khỏi ghế sô pha.

“Anh vừa nói…nói gì??” Trần Hoài quýnh lên, nói năng không còn trôi chảy, muốn chống người ngồi dậy, nhưng trên người đang có một khối thịt lớn đang đè nặng, chỉ biết quay người đẩy Vương Tri Tranh ra: “Anh đứng lên.”

Vương Tri Tranh cứ nằm lì ra đó, coi Trần Hoài như cái đệm mà ôm chặt, chơi xấu: “Bị em ép khô rồi, không dậy nổi.”

Trần Hoài: “…”

Trần Hoài chịu nhục: “Nếu bây giờ anh đứng dậy, lần sau em sẽ cùng anh tập lái xe trong nhà bếp.”

Được xưng ép khô Vương tổng tài lúc này bật dậy như com tôm, trình độ linh hoạt thân thể nhẹ nhàng hoàn toàn không thấy được vẻ mệt mỏi dù vừa tiến hành một hồi vận động mạnh tiêu hao thể lực.

Trần Hoài: “…Lão Vương, em thật sự lo có ngày anh sẽ bị tinh tẫn nhân vong.”

Vương Tri Tranh không để ý lắm: “Chết trên người em, thành quỷ cũng phong lưu.”

Trần Hoài vô cùng đau đớn: “Anh nhìn lại anh xem, bây giờ rất ra dáng hôn quân trầm mê sắc đẹp.”

Vương tổng không cho là nhục, còn gật đầu cười ha hả: “Anh biết mà.”

Trần Hoài ở trong lòng thầm dán lên người Vương Tri Tranh nhãn mác “hết thuốc chữa” sau đó nhặt quần áo bị ném vương vãi quanh ghế sô pha lên, chặn lại bộ vị trọng điểm của cả hai để tránh bị phân tâm, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Vừa rồi anh nói thế là sao?”

Vương Tri Tranh: “Câu nào?”

Trần Hoài: “Anh… mẹ anh sắp tới đó.”

Lúc nói câu này, Trần Hoài sứt mẻ tới lắp bắp, thật sự không dám tưởng tượng Vương Tri Tranh lại có thể tự nhiên nói ra mấy chữ “mẹ anh” ra khỏi miệng.

Trần Hoài cảm thấy mỗi khi nói chuyện Vương tổng vĩnh viễn đều có năng lực không biết xấu hổ, chẳng trách có thể trở thành gian thương xuất sắc.

Vương Tri Tranh nhặt áo sơ mi tiện tay khoác lên người, vừa mặc vừa nói: “Mẹ và mấy người bạn ăn tết ở bên New Zealand, transit tới G thị, nên anh thuận tiện đưa em tới gặp mẹ cùng ăn một bữa cơm.”

Trần Hoài trầm mặc nửa ngày: “Bà biết chuyện cúng ta?”

Vương Tri Tranh liếc mắt nhìn Trần Hoài: “Biết, khi chúng ta mới kết hôn không bao lâu, anh đã nói với mẹ.”

Trần Hoài:!!!!

Trần Hoài: “Sao anh không nói với em?” tiếp tục sốt sắng truy hỏi: “Bà đồng ý không?”

“Đừng lo lắng.” Vương Tri Tranh nhìn bộ dạng sốt ruột của Trần Hoài, bật cười vuốt tóc anh một cái: “Anh đã sớm come out với mẹ, yêu cầu duy nhất của mẹ với anh chính là không được lạm giao, sau khi biết chúng ta đã kết hôn rồi, bà rất vui.”

Tâm tình Trần Hoài khẽ ổn định lại, lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Vậy còn những người khác?”

“Những người khác?” Vương Tri Tranh ngẩn ra, mới phản ứng lại, đáp: “Không còn ai cả, anh là gia đình đơn thân, cha anh đã sớm qua đời rồi.”

Trần Hoài lại một lần nữa trầm mặc.

Một lúc sau, Trần Hoài nghiêm túc nhìn Vương Tri Tranh: “Lão Vương, em cảm thấy chúng ta đã kết hôn với nhau lâu như vậy rồi, bây giờ cũng nên tìm hiểu gia cảnh đối phương một chút.”

Vương Tri Tranh rất tán thành: “Lúc trước anh đã định cùng em đi gặp gia trưởng, nhưng về sau lại xảy ra nhiều chuyện nên cứ bị trì hoãn.”

“Ừ, hiện tại cũng rất bận.” Trần Hoài vừa đáp vừa tít mắt nhìn… thân thể Vương Tri Tranh.

“Lão Vương, anh không cảm thấy nên mặc quần áo vào trước sao?”

Chỉ thấy Vương Tri Tranh để trần nửa người dưới, vị trí không thể miêu tả vẫn còn dính chất lỏng mập mờ, nửa người trên vừa được khoác áo sơ mi, nhưng mà… chiếc áo kia là của Trần Hoài, không cài cúc nào, để lộ toàn bộ lồng ngực hắn.

Mặc thế còn không bằng đừng mặc.

Địa phương nên che thì không che, áo sơ mi khoác hờ hững giấu đầu lòi đuôi càng khiến người ta muốn phạm tội.

Bản thân Vương tổng càng vô sỉ: “Mấy chỗ này thường xuyên phải dùng mặc vào lại cởi ra, quá phiền toái.”

Nói song vươn tay sờ Trần Hoài một cái, kéo anh đứng dậy: “Đi tắm trước đã, để anh mát xa cho em, rồi nói chuyện nghiêm túc sau.”

Trần Hoài: =.= còn tiếp tục nữa thì mình sẽ bị ám ảnh tâm lý với việc mát xa mất.

Lúc Vương Tri Tranh vừa lên đại học thì cha hắn đột ngột qua đời, mẹ hắn là một nữ nhân giao thiệp rộng, cuộc sống sinh hoạt cá nhân phong phú, mà lúc đó hắn cũng đã thành niên nên về sau cũng không quản hắn.

Sau khi Vương Tri Tranh có thể hoàn toàn độc lập về kinh tế liền trực tiếp come out với mẹ, mẹ hắn cũng rất có cá tính, chỉ yêu cầu hắn không được lạm giao không được lừa gạt con trai nhà lành..

Trần Hoài nghe xong, toàn bộ tâm tình phức tạp.

Anh biểu tình ước ao: “Mẹ anh không hề phản đối hay tỏ ra khổ sở vì chuyện anh là đồng tính sao?”

“Chỉ mấy bà già rảnh rỗi không có việc gì làm mới để tâm mấy cái thứ vớ vẩn này, mẹ anh bạn bè ở khắp nơi, cả ngày bận rộn tham gia khiêu vũ, du lịch, tụ tập bạn bè, cuộc sống còn phong phú hơn cả anh, căn bản không có thời gian bận tâm chuyện của anh.” Vương Tri Tranh lộ ra biểu tình như ông cụ: “Ngược lại vẫn là đám họ hàng thân thích đằng nhà nội anh bận tâm thái quá, lợi dụng chuyện thân thích máu mủ ra mà giáo dục anh nhiều lần, có người còn lôi ông bà đã mất mấy chục năm của anh ra mà chỉ trích.”

Trần Hoài có thể tưởng tượng ra sắc mặt của đám người đó, nhất thời cùng chung mối thù: “Vậy anh ứng phó thế nào?”

Vương Tri Tranh phẩy phẩy tay: “Điện thoại không nhận, tới cửa không gặp, anh và mẹ quanh năm không ở nhà, bọn họ không tìm được người, tức đến nổ phổi, còn lan truyền những lời nói đặc biệt khó nghe trong gia tộc.”

Trần Hoài tức giận: “Anh có lên taobao mua bao tải tẩn mấy người kia một trận không?”

“Để ý bọn họ làm gì, càng chống đối bọn họ càng phản ứng mạnh hơn, không để ý mới khiến bọn họ khó chịu nhất.” Vương Tri Tranh cười cười: “Hai năm qua, biết anh phát triển không tệ, ngược lại có không ít người quay lại ủng hộ anh, giả bộ lấy công bằng cho đồng tính luyến ái gì đó, hi vọng anh có thể sắp xếp cho con cháu họ một công việc gì gì đó…”

Trần Hoài lắc đầu thở dài, than thở: “Quả nhiên xu hướng tình dục không phải cái tội, mà nghèo mới là cái tội, chỉ cần có tiền có quyền, xu hướng tình dục gì cũng có người quỳ liếm.”

Vương Tri Tranh ôm Trần Hoài vào lòng: “Cho nên anh nhất định càng phải thêm nỗ lực công tác, coi như không vì chính mình thì cũng vì tương lai sau này của hai chúng ta, có chỗ dựa vững chắc sẽ không bị khi dễ.”

“Thực trùng hợp, em cũng có suy nghĩ như vậy.” Trần Hoài nhíu mày.

Vương Tri Tranh khẽ cắn lỗ tai Trần Hoài: “Nếu không sao nói chúng ta là một cặp trời sinh được.”

“Anh nói xong chuyện nhà anh rồi, còn nhà em thì sao?” Vương Tri Tranh nhìn Trần Hoài.

Trần Hoài vốn đang đắc ý, sắc mặt chợt ảm đạm dần: “Em come out cũng đã mấy năm rồi, hai năm gần đây không có về nhà ăn tết.”

Vương Tri Tranh nhíu mày: “Người nhà em phản đối?”

Nếu là vậy, ngược lại có chút khó xử.

Trần Hoài thở dài: “Không thể nói là phản đối, chỉ là chưa chấp nhận được.”

“Cha mẹ em đều là nhân viên công chức ở quê, tin tức không được cập nhật nhiều, chuyện như vậy muốn bắt bọn họ lập tức chấp nhận là không dễ dàng, nhưng sau nhiều lần ầm ĩ, từ từ bọn họ cũng chập nhận, ít nhất đã không còn ép em đi tìm nữ nhân kết hôn nữa. Sau đó không biết vì sao bị đồn ra ngoài, kết quả cũng giống anh, cha mẹ em còn chưa có phản ứng gì mà đám họ hàng thân thích đã chạy tới thi nhau giáo huấn em.” Trần Hoài xoa xoa sống mũi: “Nhà em không giống nhà anh, làng quê nhỏ, bà con chú bác anh chị em họ hàng thân thích đều sống ở quanh đấy, ông nội em vẫn còn khỏe mạnh, mỗi khi tết đến, tất cả gia tộc đều tụ tập ở nhà ông ăn cơm đoàn viên, mấy năm trước em cũng tới, suýt chút nữa chết đuối trong nước bọt của bọn họ, chính vì vậy mấy năm qua không về nhà ăn tết nữa, thi thoảng rảnh rỗi về nhà ăn cơm cùng cha mẹ là đủ rồi, ba mẹ cũng bị bọn họ nói tới nhức đầu, ngược lại cũng đã dần hiểu em.”

Cuối cùng Trần Hoài tự giễu cười: “Đáng tiếc em chưa có lội ngược dòng thành công, không biết khi em công thành danh toại, mấy người này có đổi mặt đối với ba mẹ em hay không.”

Vương Tri Tranh trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng: “Vậy năm nay em tính thế nào?”

“Vốn định đi đi du lịch một mình, nhưng giờ đã có anh, vậy thì cùng đi du lịch đi.” Vừa nghĩ tới bên cạnh đã có thêm một người, không còn cô đơn ngắm cảnh một mình, nụ cười của Trần Hoài cũng rạng rỡ hơn.

“Hay là, chúng ta về nhà em đón tết đi.” Vương Tri Tranh nói.

Trần Hoài lặng im, có chút do dự nói: “Đám họ hàng nhà em nói chuyện rất khó nghe, em không muốn anh ăn tết mất vui.”

Vương Tri Tranh tươi cười: “Anh vui hay không không quan trọng, thế nhưng ai dám khiến em và ba mẹ không vui, anh cũng sẽ khiến người đó không cười nổi.”

Trần Hoài: “…”

Trần Hoài kinh hỉ: “Lão Vương, anh rốt cục đã nghiện bày trò xấu rồi!”

Vương Tri Tranh: “…vào lúc này em nên cổ vũ anh mới phải.”

Trần Hoài cười khúc khích: “Không kìm lòng được.”

Vương Tri Tranh vò đầu anh: “Em không sai nên không phải trốn tránh, mà đó càng không phải lỗi của cha mẹ em, bọn họ không đáng bị chỉ trích, cho nên anh sẽ cùng em đối mặt, dù thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Trần Hoài nghĩ tới cảnh cha mẹ vì mình mà phải hứng chịu đủ loại chỉ trích trong bữa cơm tất niên hàng năm, rốt cục hạ quyết tâm: “Được, vậy chúng ta cùng nhau về nhà đi.”

Cho dù bị vạn người chỉ trích, anh cũng đã có đủ dũng khí để quyết chí tiến lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play