Dù thế nào, phong ba cuối cùng cũng kết thúc.

Cả phòng vui vẻ tổ chức tiệc chia tay Mạnh quản lý, sau đó Trần Hoài được thăng làm trưởng phòng pháp chế, không lâu sau Lý Thư Mộc nộp đơn xin nghỉ việc, cả phòng lập tức mất đi mấy thành viên trụ cột, nhất thời công việc đổ hết lên đầu Trần Hoài khiến anh bận tối tăm mặt mũi.

Cũng may bây giờ là cuối năm, rất nhiều dụ án tạm thời ngưng lại, lượng công việc của phòng pháp chế cũng được giảm theo.

Ngày hôm đó, Trần Hoài tăng ca tới tối mịt, chờ tới khi anh hoa mắt chóng mặt xử lý xong một hợp đồng, lúc chuẩn bị đứng dậy mới phát hiện nhân viên trong phòng đã về hết.

Trần Hoài đi tới phòng làm việc của Vương Tri Tranh, phát hiện cũng không có ai.

“Ác như thú, dám về mà không chờ mình.” Trần Hoài lầm bầm lôi di động ra, đợt này, Trần Hoài và Vương Tri Tranh trở thành tăng ca song hùng của tập đoàn, đi làm cùng tới cùng về, không có khả năng có chuyện Vương Tri Tranh bỏ về mà không nói trước với anh một câu: “Chẳng lẽ tới lúc chán muốn ly hôn?”

Điện thoại được kết nối, Trần Hoài còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Vương Tri Tranh nói: “Tiểu Hoài, anh đang ở trên sân thượng, em lên đây đi.”

Trần Hoài còn chưa kịp hỏi kỹ, điện thoại đã bị cắt đứt.

“Chẳng lẽ tăng ca tới điên rồi? không phải định nhảy lầu đấy chứ?” Trần Hoài vừa không ngừng tưởng tượng các loại tình tiết khủng bố vừa ấn thang máy đi lên tầng cao nhất.

Từ trong thang máy đi ra, Trần Hoài liền đi lên thang bộ tới sân thượng.

Bước ra khỏi cánh cửa sân thượng, Trần Hoài cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng rỡ.

Không biết khắp sân thượng được treo đèn thủy tinh trắng bạc từ lúc nào, các dây đèn lung linh được trang trí chạy dài dọc theo sân thượng, từng chiếc đèn dài ngắn không đồng đều rũ xuống tựa như từng viên kim cương tỏa sáng rực rỡ, tất cả nổi bật giữa nền trời tối đen lóe ra hào quang nhu hòa màu bạc.

Đưa mắt nhìn bốn phía, khắp lan can đều được kết hoa tươi, dưới ánh đèn lung linh, thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ, kết hợp với giàn đèn như sao trời phía trên cùng toàn cảnh thành phố về đêm phía dưới trông càng choáng ngợp.

Trên sân thượng vốn để một băng ghế gỗ đã cũ, lúc này đã được phủ một lớp sơn trắng muốt, bên trên đang đặt hai con gấu bông mặc vest lớn, túi áo ngực có cài một bó hoa nhỏ, đang tựa đầu vào nhau.

Mà Vương Tri Tranh đang đứng giữa sâng, âu phục phẳng phiu, trên tay cầm một chùm bóng bay thật lớn, đang mìm cười nhìn Trần Hoài.

Trần Hoài nhìn đống bóng bay trông còn to hơn cả người Vương Tri Tranh, phi thường lo lắng chạy tới: “Lão Vương, anh thả bóng bay ra đi, em sợ anh bay mất…” (Jer: =))) đậu mọe, cụt hết cả sự lỡn mợn)

Vương Tri Tranh: “….Kỳ thật anh không nghĩ tới khi em thấy cảnh tượng này em sẽ nói câu này đầu tiên.”

Trần Hoài nghiêm túc nói: “Bởi vì em quan tâm anh!”

“Mau lên, anh buộc cái chùm bóng bay này vào cột đi, em lo gần chết.” Trần Hoài giục.

Vương Tri Tranh bất đắc dĩ phải cột đám bóng bay kia vào tay vịn băng ghế chỗ hai con gấu đang ngồi, vừa bất mãn oán giận: “Anh cố tình tạo dáng lâu như vậy mà em lại có phản ứng này…”

“Ở trong mắt em, cho dù anh có tạo dáng lồi lõm thế nào, đều là nam nhân đẹp trai nhất thế giới.”

Vương Tri Tranh buộc chắc chùm bóng bay, liền thấy Trần Hoài dang rộng hai tay ôm chặt lấy hắn: “Lão Vương, anh không cần tạo ra lãng mạn, chính anh đã rất lãng mạn rồi.”

Nội tâm Vương Tri Tranh: thực sự bị em ấy đánh bại rồi phải làm sao bây giờ?

Trần Hoài cọ cọ trong lòng hắn, chôn mặt trên bả vai Vương Tri Tranh, buồn bực nói: “Đây là anh chuẩn bị riêng cho em sao?”

Vương Tri Tranh dùng má cọ cọ đầu Trần Hoài, đáp: “Anh đã nghĩ rất lâu, phải làm sao mới có thể cầu hôn em một cách trang trọng nhất, anh từng nghĩ tới việc tổ chức trên du thuyền, giữa đại dương mênh mông, xa hoa với rượu vang, kim cương và mười triệu người chứng kiến, thế nhưng anh không chắc em có thích hay không…”

“Em thích, em thích.” Trần Hoài ngẩng đầu lên, hai mắt sáng long lanh nhìn hắn: “Nhưng không nhất định phải thực hiện, anh cứ đưa tiền mặt cho em là được rồi…”

Vương Tri Tranh khẽ bật cười, vươn tay búng trán vợ một cái: “Khỏi cần đưa em, của anh chính là của em.”

Trần Hoài chun mũi: “Nói thì hay lắm, giao thẻ lương của anh ra đây trước đi.”

“Ừ.” Vương Tri Tranh đáp một tiếng, đột nhiên quỳ xuống một chân, cầm cái tay con gấu to đùng đang ngồi trên ghế, dùng sức rút cái nhẫn đang đeo trên ngón tay tròn lẳn của nó ra, trông vừa buồn cười, vừa đáng yêu.

Trần Hoài: “…” không hiểu sao lại cảm thấy lão Vương thực đáng yêu.

Vương Tri Tranh nói: “Trong ba mươi năm cuộc đời, mỗi bước đi của bản thân anh đều có kế hoạch rõ ràng, từ trước tới nay anh đều làm từng bước một, tất cả đều theo quỹ đạo, chỉ có em là ngoại lệ duy nhất… anh cũng không tưởng tượng nổi tự dưng kích động mà kết hôn với em, kỳ thực lúc bắt đầu anh cũng có chút kinh hoảng, sợ chúng ta bước đi không thống nhất, sợ chúng ta không phù hợp, sợ chúng ta sẽ kết thúc trong thất bại… nhưng, em lại trở thành niềm may mắn lớn nhát đời anh.”

“Mỗi khi nhớ lại, nếu như lúc đó anh không nhất thời kích động, nếu như ngày hôm đó em không uống nhiều rượu, nếu như chúng ta không đánh bậy đánh bạ kết hôn… anh liền toát một thân mồ hôi lạnh….”

“Chúng ta bỏ qua việc yêu đương nghiêm túc mà liền kết hôn, anh vẫn luôn lo sợ cuộc hôn nhân của chúng ta không đủ vững chắc, cho nên anh hy vọng có thể cho em những hồi ức lãng mạn nhất, hạnh phúc nhất, hy vọng em có thể hiểu rõ, cuộc hôn nhân của chúng ta cho dù bắt đầu thế nào, thì tình cảm của anh dành cho em cũng không hề ít hơn bất kỳ ai khác…”

“Anh muốn cho em, được cầu hôn dưới khung cảnh lung linh có ánh đèn, có hoa tươi có bóng bay, cũng muốn trao cho em chiếc nhẫn cưới đẹp nhất, và cùng trải qua cả đời bình bình đạm đạm bên em.”

“Em có đồng ý sống bên anh một đời một kiếp không?”

Từ khi Vương Tri Tranh bắt đầu tỏ tình, Trần Hoài vẫn luôn rơi trong trạng thái trầm mặc, cả lồng ngực ngập tràn tâm tình hạnh phúc, lẳng lặng lắng nghe từng câu nói của đối phương.

Nhìn lại cuộc hôn nhân này, kỳ thực chẳng hề như mong muốn nhưng đối với Trần Hoài mà nói, vào giờ phút này, đây chính là cuộc hôn nhân hoàn mỹ nhất thế giới.

“Em đồng ý.” Trần Hoài cũng có rất nhiều tâm tình muốn thổ lộ thế nhưng cả người đều vây trong hạnh phúc, cổ họng muốn nói rất nhiều rất nhiều, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nói ra được ba chữ này, vậy mà cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực của anh.

Đó là một đáp án không hề bất ngờ, nhưng Vương Tri Tranh vẫn vô cùng kích động đến hai mắt ửng hồng, hắn lấy chiếc nhẫn đã tháo ra khỏi tay con gấu, cẩn cẩn dực dực đeo vào tay Trần Hoài.

Sau đó, hắn lại lấy một cái hộp nhung từ trong túi áo con gấu, đặt vào tay Trần Hoài: “Đây là thẻ lương và toàn bộ tài sản của anh, sau này giao em quản lý.”

Trần Hoài mở hộp nhung ra, quả nhiên thấy một tấm thẻ ngân hàng mới tinh lẳng lặng nằm bên trong, anh vui sướng cầm lên: “Lão Vương thật thông minh, đầu tư lớn như vậy, em có thể từ chối bóng bay và hoa tươi, nhưng tuyệt đối không thể từ chối thẻ lương!”

Vương Tri Tranh cũng vô cùng thỏa mãn với mưu tính sâu xa của bản thân: “Nếu đã quyết tâm cầu hôn, đương nhiên phải đảm bảo một lần thành công, em thích gì anh còn không biết rõ sao.”

“Chúng ta quả nhiên trời sinh một đôi.” Trần Hoài lại lần nữa nhào vào lòng Vương Tri Tranh.

“Còn đồ này cho em xem.” Vương Tri Tranh ôm Trần Hoài đi tới cạnh lan can, hai người dựa vào lan can, xuyên qua những chùm đèn thủy tinh nhìn về phía xa.”

Tòa nhà của tập đoàn Thái Thương cao 68 tầng, cũng là một trong những tòa nhà cao nhất thành phố, đứng trên sân thượng có thể quan sát được hầu hết cảnh đêm trong thành phố.

Nhìn ra xung quanh, toàn bộ đều là kiến trúc chẳng chịt chìm trong bầu trời đêm và ánh đèn điện.

“Xem cái gì?” Trần Hoài không hiểu nhìn sườn mặt Vương Tri Tranh.

Vương Tri Tranh cầm di động, nhắn một tin, sau đó cười với Trần Hoài: “Em cứ xem rồi biết.”

Trần Hoài không hiểu gì lại quay đầu ra.

Trong chớp mắt, giữa bầu trời đen vọt lên vài ánh lửa sáng ngời, mang theo tiếng gió vọt lên khoảng không trên cao, sau đó “bùm bùm…” nổ vang mấy tiếng, ánh lửa đầy màu sắc bừng sáng giữa bầu trời.

Giữa không trung, ánh lửa pháo hoa hiện rõ mấy chữ: C&W

Là chữ cái đầu tiên trong tên của Trần Hoài và Vương Tri Tranh.

Mấy chữ cái kia tỏa sáng trên bầu trời mấy giây rồi biến mất, sau đó mấy quả pháo hoa bình thường thi nhau được bắn lên, đốt sáng bầu trời đêm thành phố, tựa như nói lời chúc phúc cho cả hai.

Trần Hoài hai mắt nóng lên.

Pháo hoa tan đi, chợt nghe Vương Tri Tranh thì thầm khẽ bên tai: “Việc bắn pháo hoa bị giới hạn nghiêm ngặt, cho nên chỉ có thể bắn được như thế, hi vọng em không ghét bỏ vì quá đơn điệu.”

“Đương nhiên không.” Trần Hoài nhìn hắn: “Hiện tại, cả thành phố đều đã chứng kiến lời cầu hôn của anh, say này em không thể phụ lòng anh được rồi.”

“Ừ, anh cũng vậy.”

Trên đường về nhà, Trần Hoài có chút nghi hoặc dò hỏi: “Việc sắp xếp chuẩn bị cầu hôn đêm nay đều do anh tự nghĩ ra hết sao?”

Vương Tri Tranh trầm mặc.

Trần Hoài khẽ nheo mắt lại: “Lão Vương?”

Vương tổng thẳng thắn: “Có mời chuyên gia cố vấn…”

Trần Hoài khẽ chấn động: “Chuyên gia nào?”

Vương Tri Tranh: “….Lai Thu.”

Trần Hoài: “…”

Vì muốn rửa sạch hiềm nghi coi tiền như rác của mình, Vương Tri Tranh bổ sung: “Lai Thu tán gái rất giỏi, đặc biệt là mấy chuyện cần phải tiêu tiền, đều là sở trường của cậu ta.”

Trần Hoài lườm một cái, lời này quả là sự thật, bàn tới năng lực tiêu tiền, ai dám hò hét trước mặt Ngụy Lai Thu.

Vương Tri Tranh vừa nhìn đường vừa nghiêm túc hỏi: “Sao, không hài lòng?”

“Thật ra thì cũng có chút cũ rích.” Trần Hoài đáp: “Nhưng em thích.”

“Nhưng mà…” Trần Hoài mỉm cười nhìn Vương Tri Tranh.

Vương Tri Tranh hơi căng thẳng: “Nhưng mà cái gì?”

“Anh hẳn phải biết em căn bản không có biện pháp từ chối anh, cho dù anh chỉ mời em ăn ở quán ven đường, cũng có thể tùy tiện cầm cái nắp lon làm nhẫn mà cầu hôn em, em cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng anh.”

“Biết mà.” Vương tổng gật đầu: “Anh đi đầu tư một cái quán ăn ven đường cho em.”

Trần Hoài: …. Hiếm khi thấy tư thế bá đạo tổng tài tiêu tiền như rác như thế?

Anh quyết định ngưng hẳn đề tài này, điều chỉnh tư thế, lôi di động ra chơi game, kết quả thấy thông báo tin nhắn trong group chat không ngừng vang lên, mà nhiều nhất vẫn là thông báo trong group bạn đại học của anh.

Trần Hoài liếc đọc, nhất thời run cầm cập.

[Đồng Hân Hân]: Ê các mày, có thấy pháo hoa tối nay không?

[Đồng Hân Hân]: Không biết là tên thổ hào nào đang tán gái, thật cmn quá phách lối!

[Diêu Văn Bác]: Đâu chỉ phách lối mà còn quá khoe khoang!

[Diêu Văn Bác]: Tôi mà biết là ai khẳng định sẽ đi nặc danh tố cáo!

[Bạn học A]: Mấy ông bà đang nói cái gì vậy? [Choáng váng]

[Bạn học B]: Bộ ông không thấy pháo hoa tối nay sao?

[Bạn học B]: [Ảnh chụp]

[Bạn học B]: Khà khà, tôi nhanh tay, chụp được.

Trần Hoài liếc mắt nhìn bức ảnh kia, từ dưới chụp lên, góc độ khá tốt, chụp rõ hai chữ C&W.

ừm, yên lặng lưu lại.

[Bạn học A]: Đậu xanh, cái móe gì vậy?

[Đồng Hân Hân]: ông xem mà không hiểu à?

[Đồng Hân Hân]: Là tên viết tắt, tôi cá tên phú nhị đại nào đang bày trò tán gái, nếu không phải tôi nguyện gặm dép lê.

[Diêu Văn Bác]: Tôi nhớ bà còn rất nhiều dép lê chưa gặm đấy, sao không giải quyết hết nợ nần trước đi?

[Đồng Hân Hân]: Cút cm ông đê!

[Bạn học A]:  ối chà, nếu thực sự là tỏ tình, vầy thì chơi quá lớn rồi.

[Bạn học A]: Quá giàu!

[Diêu Văn Bác]: tôi đã không khống chế được tay rồi, đếm không hết bao nhiêu số 0 nữa…

[Nếu còn ép con kết hôn con liền xuất gia]: QAQ tôi đã làm gì sai, xã hội còn muốn đuổi cùng giết tận tôi như vậy…

[Nếu còn ép con kết hôn con liền xuất gia]: Đầu tiên là Trần Hoài kích thích tôi, lần này lại tới cái màn tỏ tình này…

[Trần Hoài]: Thứ lỗi nha, lần này cũng là tôi luôn.

Trần Hoài vốn không muốn tiết lộ nhưng nhìn cái đám hùng hùng hổ hổ này, nếu mình không nói sớm, ngày nào đó bọn họ vô tình biết được chân tướng, kết cục tuyệt đối sẽ thảm hơn gấp trăm ngàn lần.

[Diêu Văn Bác]: Ông nói vừa gì?

[Đồng Hân Hân]: What?

[Bạn học A]: Ông nói rõ ràng xem nào?

Trần Hoài nuốt một ngụm nước miếng, chậm chạp đánh chữ.

[Trần Hoài]: Aha, màn pháo hoa đêm nay, là Vương Tri Tranh bắn cho tôi…

[Bạn học B]: Cho nên cái chữ C&W này…

[Trần Hoài]: Không sai, chính là như vậy.

Hệ thống thông báo: Bạn bị mời khỏi nhóm “khăn quàng đỏ biết pháp còn phạm pháp”

Trần Hoài:….

Được rồi, đây là lần thứ hai mình bị đá khỏi nhóm vì Vương Tri Tranh.

Trần Hoài yên lặng thay đổi tên Vương Tri Tranh trong danh bạ thành “Họa thủy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play