Lâm Sanh nghĩ mấy ngày nay bầu không khí trong công ti rất tốt. Sau lại tỉ mỉ quan sát, hắn phát hiện ra nguyên nhân bắt nguồn từ chính đại BOSS Mạc Nhiên.
Nhìn đại BOSS vẻ mặt hớn hở như gió xuân, Lâm Sanh khó hiểu nghĩ tới câu nói: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.” Hắn nghĩ có cái gì đó không đúng, gãi cằm, lẩm bẩm nói: “Đây là cây vạn tuế ra hoa sao?”
*Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai: hai câu thơ trong bài:”Bài ca tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô” của Sầm Than. Tạm dich: Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở. (Nguồn: wiki)
Cảm giác như…
Nghĩ tới điều gì đó, Lâm Sanh mở to hai mắt nhìn, sau đó vẻ mặt khó tin cộng thêm biểu tình phục sát đất.
Lúc này, Mạc Nhiên còn đang nhìn Ôn Hinh, không chú ý đến chiếc xe tải.
Ôn Hinh ở đối diện vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trong lòng nháy mắt hét lên, sắc mặt đại biến, ánh mắt sợ hãi, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài đang tránh xa thật nhanh…
Tiếng còi vang vọng thông thiên, sau đó là thanh âm kêu lên ồn ào của người đi đường, chiếc xe thắng gấp, sau đó dừng lại chỗ Mạc Nhiên…
Ôn Hinh cả người run rẩy, cô đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, bước chân nặng như chì, khiến cho cô cố cố gắng thế ào cũng không thể đi tới bên cạnh anh…Đầu óc cô trống rỗng, cứ như vậy ngây ngốc đứng đó nhìn anh ở bên kia đường, bỏ ngoài tai những âm thanh hỗn loạn, trái tim trong lòng Ôn Hinh vừa mới được lấp đầy lập tức trống rỗng…
Tai nạn xe, vì sao lại có tai nạn xe…
Ôn Hinh nhìn chiếc xe tải trước mắt, cảnh tượng vừa nãy nó xông vào Mạc Nhiên lại lần nữa tái diễn trước mắt cô…
Ánh mắt trống rỗng của cô không biết rơi vào cái chỗ nào, Ôn Hinh chỉ cảm thấy trên người rất lạnh, giống như quay về cái ngày xảy ra tai nạn trước đây, lạnh đến mức cả người cô run rẩy…
Vốn là ước hẹn cùng nhau ra nước ngoài du học, vậy nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình cô, sau đó công ty Ôn thị bị phá sản đồng thời còn nguy hiểm đến Mạc gia, Mạc gia đơn phương hủy bỏ hôn ước cùng Ôn gia…Cuối cùng cô từ nước ngoài vội vã trở về nước, nhưng không ngờ gặp phải một tai nạn lớn…
Lần tai nạn xe đó…
Đại não đột nhiên trào lên một trận đau nhức, kích thích thần kinh của cô…
Trước mắt như bị cái gì che lại, vì sao trong mắt đều toàn là chất lỏng màu đỏ, cô cảm thấy những dịch thể lạnh lẽo này từng chút một từ trên chảy xuống, sau đó chảy vào trong mắt, khó chịu khiến cô không mở mắt ra được…
Âm thanh đụng xe ở sau lưng liên tục vang lên…Cô vùng vẫy muốn bỏ đi, cô muốn ra ngoài, đi hỏi người kia tại sao không thực hiện lời hứa, vì sao lại không cùng nhau? Vì sao lại hủy bỏ hôn ước?…Cô còn muốn hỏi bố mẹ cố có phải trong nhà từ sớm đã xảy ra chuyện nên mới muốn sớm đưa cô sang nước ngoài? Không muốn để cô biết thậm chí còn cưỡng ép cô lên máy bay?…Cô muốn về, tìm bố mẹ và Mạc Nhiên để hỏi cho rõ ràng…
Cô không để ý đến vết thương trên người, chậm rãi đi đến canh xe…
Chiếc xe tải lớn phía sau không kịp phanh lại đụng phải chiếc xe trước mặt, liếp tiếp va chạm làm cho chiếc xe hơi trước mặt lao vọt về phía trước một đoạn ngắn…
Trước mặt chiếc xe kia vốn là hàng rào bảo vệ, va chạm trực tiếp đã làm nó bị văng ra xa, mà phía dưới, là một dòng sông chảy xiết…
Ôn Hinh bị gặp phải chấn động lớn cả người đau đớn, sau đó cô liền cảm thấy xe bay lên cao mất trọng lượng….
“Rầm —”
Xe rơi xuống nước, rất nhanh đã chìm xuống, nước sông lạnh như băng điên cuồng tràn vào từ cửa sổ xe, sau đó tràn vào khoang mũi Ôn Hinh, nước sông vây quanh cô, cảm giác ngạt thở và sợ hãi từ trong lòng dâng lên…