Mạc Nhiên, hễ là gặp phải người của anh nhắc tới anh thì nhịn không được nói một câu thế này: Tổng giám đốc SG thật là người cũng như tên, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, đã lạnh lùng lại còn hờ hững. Cho dù núi Thái Sơn trước mặt, anh cũng có thể giữ nguyên vẻ bình tĩnh, tựa hồ ngay cả cái chết cũng không lọt vào mắt anh.

Lâm Sanh từ khi biết Mạc Nhiên ngày đó vẫn đang suy nghĩ, có phải cả đời này Mạc Nhiên cứ như vậy hay không, cái gì cũng không quan tâm cái gì cũng không để ý, vĩnh viễn đặt mình ngoài mọi việc, thờ ơ lạnh nhạt với thế gian nhạt nhẽo cay đắng. Đôi mắt trầm tĩnh của anh có phải sẽ chẳng dừng lại vì ai không, thất tình lục dục đối với anh có lẽ cũng chỉ là một liều gia vị của cuộc sống.

Chỉ là lúc đó Lâm Sanh không biết rằng, chẳng qua lãnh đạm chỉ là vẻ bề ngoài của Mạc Nhiên, một khi vẻ ngoài lãnh đạm đó bị chọc thủng, có lẽ nên chờ nhận được sự tức giận như từng đợt sóng dâng trào mãnh liệt đi.

******

Một buổi chiều yên tĩnh hiếm có, ánh mặt trời xuyên thấu tấm kính chiếu vào quán cà phê, nhuộm cả phòng một màu ấm áp.

Ôn Hinh buồn chán giơ tay lật giở cuốn tạp chí, bìa tạp chí là một người vừa đẹp trai vừa cao to, tóc đen,mềm mại thoải mái, đường nét gò má ở trong tối không rõ, vẻ bề ngoài dưới ánh sáng phác họa càng thêm hoàn mỹ. Chỉ bất quá lại có một đôi mắt vô vị không gợn sóng, con người đen nhánh tựa hồ sẽ không vì ai mà lóe lên một tia sáng nào.

Ôn Hinh nhìn chằm chằm đôi mắt kia mất vài phút, trách một tiếng, lẩm bẩm nói: “ Dáng dấp đẹp mắt như vậy mà làm gì, có dể chị em phụ nữ sống hay không?”. Sau đó tiện tay lật trang tin tức và trang giải trí đằng sau trang người đàn ông này.

“Đinh”, cánh cửa phát ra âm thanh lanh lảnh, trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt vô cùng. Ôn Hinh ngồi ở quầy bar phơi nắng xem tạp chí, cô không ngẩng đầu liền nói với người trong phòng: “ Tiểu Tô, có khách, em đến chào hỏi một chút.”

Một cô gái có dáng người như sữ sinh bước ra, lên tiếng nói: “ Em biết rồi, chị Hinh”

“Tiên sinh, ngài muốn uống gì?” Tiểu Tô đứng bên cạnh hỏi người khách.

“Cà phê đen.” Vị khách nghiêng mặt nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, quen thuộc nói.

Lạnh lùng trầm thấp không một tia phập phồng, lời nói bình thường hết mức. Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng dù vậy Tiểu Tô vẫn không nhịn được nhìn người trước mặt vài lần.

“Ngài chờ một chút”

Vị khách chỉ gật đầu một cái mà không quay mặt lại, vẫn duy trì tư thế lúc đầu.

Tiểu Tô vẻ mặt kích động đi trở về, cố đè nén nhưng vẫn không giấu được sự phấn khởi trong giọng nói của cô, “ chị Hinh chị Hinh, mau nhìn người đàn ông ngồi ở bàn số 5 kia đi, cực phẩm cực phẩm a, em lớn như vậy nhưng vẫn chưa gặp qua người đàn ông nào đẹp như vậy.”

Ôn Hinh chậm rãi vén mí mắt lên, nhìn thoáng qua vẻ si mê của cô gái nào đó, “ Cho dù có đẹp đến đâu cũng không phải của em. Làm việc nhanh lên, khách vẫn đang chờ đấy.”

Tiểu Tô một câu nói đã bị đả kích, u oán liếc Ôn Hinh một cái sau đó yên lặng xoay người đi pha cà phê.

Ôn Hinh thấy bộ dạng uể oải không phấn chấn vừa rồi của em ấy liền bật cười, cô quay về phía người đàn ông ngồi bàn số 5 mà Tiểu Tô nói. Theo góc độ của cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông bị ánh nắng bao phủ, một thân tây trang màu xám bạc không thể miêu tả nổi vẻ đẹp.

Ôn Hinh xoi mói, nghĩ thầm: Chỉ một bóng lưng mà mất hồn như thế, khuôn mặt chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành đi…Ôn Hinh không khỏi lắc đầu một cái, mím môi cười một tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục đọc tạp chí của mình.

Mạc Nhiên ngồi trong góc của quán cà phê không biết đang suy nghĩ gì.

Đây là lần đầu tiên anh tới.

Không biết vì sao, ngồi trông xe trông thấy tên quán cà phê này, anh trước tiên bảo tài xễ đỗ xe, sau đó bảo người tài xế và thư ký tự đi về.

Phù Sinh.

Trong lòng anh lặp lại hai chữ này, cảm giác tự nhiên với cái tên này. Giống như trước đây anh cũng đã từng nghe qua hai chữ này, nhưng suy nghĩ lại thì cũng không nhớ gì.

Ma xui quỷ khiến, anh đẩy cửa quán “Phù Sinh” ra.

Khúc dương cầm tao nhã êm tai vang lên, vừa trong trẻo lại không mất văn nghệ làm cho cái quán cà phê nho nhỏ này trong nháy mắt trở nên sinh động. Ở chỗ lối rẽ là hai cái cửa sổ lớn, có thể thấy rõ cảnh vật bên ngoài, đèn trang trí cao thấp tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Mà ở bên trong một bức tường có treo một vài bức tranh tú lệ, đằng trước mấy bức tranh là vài cây trúc.

Chỉ liếc mắt, Mạc Nhiên đã thích nơi này.

Khuấy cái thìa trong tay, Mạc Nhiên ngồi một mình vào buổi chiều trong quán cà phê Phù Sinh này, sau đó đứng dậy rời đi.

“Đinh” tiếng mở cửa vang lên, Ôn Hinh nghe tiếng ngẩng đầu, thấy bóng lưng kia thì sửng sốt một chút, không ngờ người thành công trong sự nghiêp như vậy lại có thời gian ngồi uống cà phê một mình.

Ôn Hinh thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi vào phòng trong.

*******

Mạc Nhiên vừa vào văn phòng, Lâm Sanh liền theo sau hô to.

“Đừng đóng cửa!”

Mạc Nhiên có tai như điếc, mặt không đổi sắc đóng cửa lại.

“Bịch!”

Cánh cửa đóng lại, Lâm Sanh nhanh chân nhảy vào trước.

Tôi kháo!

Lâm Sanh chịu đựng kích động, hít sâu một hơi rồi tự mình mở cửa.

Khi nhìn đến tác phong của người ngồi ở phía sau bàn làm việc thì, Lâm Sanh, cảm giác rõ thật là tự tìm tội cho mình. Anh đúng là như câu nói này, hoàng đế không vội thái giám lại gấp.

“Cậu chạy đi đâu cả buổi chiều thế? Công ty có nhiều tài liệu cần ký như vậy cậu lại biến mất? Hơn nữa vừa đi vắng, gọi điện thoại cậu cũng không nhận? Cậu rốt cuộc là đang làm gì vậy? Còn nữa tôi chỉ là người trợ lý nhỏ, tôi không phải là siêu nhân để một ngày hai mươi tư tiếng đều ở công ty, tôi cũng muốn nghỉ ngơi, cậu không thể lột da tôi mãi được..”

“Tăng tiền lương cho cậu.”

“Hả ___” Lâm Sanh đứng ngây người há to miệng, lập tức phản ứng, “ Khụ, Mạc tổng, cái này, là việc tôi phải làm.”

Mạc Nhiên không để ý tới thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ của người bên cạnh, chỉ khép hờ đôi mắt, lãnh đạm hỏi một câu, “ Cậu có biết quán cà phê nào có tên là “ Phù Sinh” hay không?”

“Phù Sinh?” Lâm Sanh suy nghĩ một chút, hỏi lại: “ Có phải là cửa tiệm đối diện bên kia đường?”

“Ừ”

Lâm Sanh vội vã đẩy cái ghế đi về phía trước, dò xét từ đầu cười không có không có ý tốt, “ Thế nào? Không sai chứ.”

“Ừ”

Lâm Sanh cười hắc hắc hai tiếng, “ Tôi đã sớm nói với cậu rồi, ai bảo cậu không để ý.”

Mạc Nhiên nghe vậy quay sang nhìn cậu, nhìn Lâm Sanh cười đến bỉ ổi, “ Cậu lúc nào mới chịu nói đây?”

Lâm Sanh nhìn dáng vẻ của anh thì biết anh không nhớ

“ Ai ai, rất đẹp đó.”

“Ừ”

“Chủ quán đó”

“Ai?”

Tôi kháo.

“Cậu tới Phù Sinh chẳng lẽ không phải vì chủ quán xinh đẹp kia sao?”

“Không phải”

Lâm Sanh liếc mắt, “Vậy cậu tới đó để làm gì?”

“Uống cà phê.”

“…”

Lâm Sanh không nói gì, anh chỉ đơn giản là uống cà phê nhưng lại mất cả buổi chiều, hắn còn tưởng là đi nhìn mĩ nữ một chút…Chỉ là người này nói uống cà phê cả một buổi chiều thì dạ dày cũng bị thủng đi…

“Đi làm việc.” Mạc Nhiên gõ bàn nói, nhắc nhở người đang ngẩn người đờ đẫn.

Lâm Sanh ai oán nhìn Mạc Nhiên, trong bụng thầm mắng một trăm lần Mạc Bái Bì.

*Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm ‘Nửa đêm gà gáy’ của Cao Ngọc Bảo. Ở đây ví Mạc Nhiên như Chu Bái Bì nên mới gọi là Mạc Bái Bì.

Anh đang xem tài liệu bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sanh, hai tròng mắt đen đen láy không di chuyển nhìn hắn, Lâm Sanh giật mình một cái, tựa như con thỏ nhảy dựng lên, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Mẹ nó, nếu hắn không đi e rằng anh sẽ bị miễn tiền thưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play