Ánh sáng buổi sớm không chói mắt bằng như buổi trưa, Ôn Hinh ngồi trong xe buồn ngủ.

Đêm qua ngủ không ngon giấc, Ôn Hinh cụp mắt từng chút từng chút.

Nhân lúc đang chờ đèn giao thông, Mạc Nhiên buồn cười nhìn người bên cạnh đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngủ gật.

Đến cả tư thế ngủ cũng giống trước đây, ánh mắt cưng chiều lúc này đang rơi ở trên người bên cạnh, sườn mặt yên tĩnh điểm lên chút ánh sáng, cũng ấm áp giống ngày xưa, giống như mở mắt ra liền có thể thấy nụ cười xán lạn như trước đây, nụ cười chỉ hướng về phía anh.

Trong lòng khẽ động, tay phải không tự chủ được mà xoa gò má của cô, nhẹ nhàng vén những lọn tóc lộn xộn lên tai cô, Mạc Nhiên lặng lẽ nhìn chăm chú dáng vẻ ngủ gật của cô, anh mong thời gian có thể dừng lại lúc này, có thể để cho anh và Ôn Hinh giữ lại những điều tốt đẹp này.

Có lẽ cảm xúc vuốt ve làm cô khó chịu, Ôn Hinh hơi nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Mạc Nhiên không kịp thu tay về, bốn mắt chạm nhau.

Ôn Hinh thấy gương mặt mình đang ở trong tay của anh, thân thể mất tự nhiên lui về phía sau, tránh để Mạc Nhiên chạm tới.

“Tít —” Tiếng còi xe ô tô ở phía sau truyền lại, Ôn Hinh liếc mắt về phía trước, quay về nhìn người đang trầm tư, nhẹ nhàng mở miệng, “Cái đó, đèn xanh kìa.”

Mạc Nhiên hoàn hồn, sau đó mặt không biến sắc khởi động xe.

Ôn Hinh ngồi thẳng trên ghế, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đối với người đàn ông này, cô luôn muốn cách thật xa, nhưng cuối cùng lại vô phương chống cự, khiến cô không nhịn được muốn dựa gần…

Len lén liếc mắt nhìn người bên cạnh, không thể phủ nhận rằng người đàn ông này rất xuất sắc, thế nhưng…Ôn Hinh rũ mắt xuống, che lại một tia ảm đạm trong con ngươi, cũng cố gắng đè nén cảm giác không giống lúc trước trong lòng.

Nếu đã trốn tránh, vậy thì càng nên trốn tránh thêm một chút không phải sao?…

Suốt trên đường đi sau đó giữa hai người chưa từng có một lần nói chuyện, mãi đến khi xe dừng lại ở ngoài một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.

Ôn Hinh tháo dây an toàn, mù mờ đánh giá bốn phía, “Đây là ở đâu?”

“Vùng ngoại ô.”

“…” Cô cũng biết đây là vùng ngoại ô mà…

“Này!” Ôn Hinh kêu người đang đi vào ngôi biệt thự, “Anh còn chưa nói tới nơi này làm gì.”

Mạc Nhiên xoay người, không chớp mắt nhìn Ôn Hinh, con ngươi đen thăm thẳm bỗng lộ ra tia sáng, sắc bén nhìn vào mắt Ôn Hinh.

Ôn Hinh bị anh nhìn có chút bối rối, lắp bắp hỏi: “Anh, anh làm gì nhìn tôi như vậy?”

Mạc Nhiên tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cô, “Em thật sự không biết nơi này sao? Thựa sự không biết sao?”

Giọng nói quá mức bình thản, lại làm cho Ôn Hinh có chút run sợ trong lòng, cô cảm giác người đàn ông này đang đè nén tâm tư của mình. Ôn Hinh nhất thời ngậm miệng sau đó bắt đầu quan sát nơi này.

Hai tầng lầu của biệt thự có thể thấy rõ vẻ đặc biệt, bề ngoài hơi u ám làm nó thoạt nhìn có vẻ đã được xây lâu năm rồi. Trong sân mặc dù được quét dọn, nhưng Ôn Hinh vẫn có thể nhìn ra nơi này bị bỏ hoang, xem ra nơi này đã lâu rồi không có người ở.

Đang lúc Ôn Hinh nhìn qua toàn bộ sân nhà, ánh mắt bỗng dừng lại ở một góc. Nơi đó là một hàng rào trắng xóa, màu sắc của hàng rào không trắng như ngày xưa mà đã có chút ố vàng. Bên cạnh trồng một cái cây, cây kia cao khoảng chừng hơn ba thước, cành lá cũng không phải xum suê lắm, nơi đây nhìn đã có chút hiu quạnh.

Mạc Nhiên nhìn theo tầm mắt của Ôn Hinh, liền thấy cây kia.

Đã bao lâu…

Nhắm mắt lại tựa như vẫn thấy hai đứa trẻ dưới tàng cây kia vui chơi đùa giỡn…

Ôn Hinh yên lặng nhìn, không cử động, cũng không lên tiếng.

Cô nghĩ góc kia có chút quen thuộc, hình như thật lâu trước đây cô đã ở chỗ này… Đúng rồi, không chỉ có riêng cô, còn có một người khác…

Là ai?…



Ôn Hinh!

Này, Ôn Hinh, em đang làm gì thế?

Trồng cây.

Trồng cây? Trồng cây để làm gì?

Để cùng em lớn lên.

Anh cùng em không được sao?

Anh Mạc Nhiên có thể lớn lên lên cùng em và cái cây này mà

Được.





“Nhớ ra rồi ư?” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.

Ôn Hinh nghe vậy, cơ thể bỗng cứng đờ, thanh âm trong trí nhớ vang lên bên tai giống hệt với thanh âm ngây ngô mà non nớt của một cậu bé trong ký ức, chỉ là đã trở nên trưởng thành và vững vàng.

“Tôi, tôi…” Ôn Hinh luống cuống mở miệng, ánh mắt hốt hoảng như đứa trẻ không tìm được đường về nhà.

Mạc Nhiên không cho cô cự tuyệt cũng không cho cô trốn tránh, nắm bả vai cô khiến cho cô nhìn thấy hết xung quanh, ở bên tai cô trầm thấp nói ra, “ Nhớ ra rồi sao Ôn Hinh? Nơi này là nhà của em, em từ nhỏ đã lớn lên ở đây. Em quên tất cả, ngay cả nơi đây em cũng muốn quên? Chẳng lẽ ngay cả nơi nuôi nấng em lớn lên em cũng lựa chọn quên đi? Ôn Hinh, đây không phải là em. Anh biết Ôn Hinh không phải người nhát gan như vậy, sẽ không lùi bước, cũng sẽ không núp trong một cái vỏ mãi mãi không thoát ra, lại không biết là đang khiến cho những người quan tâm em, vì em mà cả ngày lo lắng tiều tụy…”

Sắc mặt Ôn Hinh tái nhợt, hai tay nắm chặt một chỗ, run rẩy mở miệng, “Anh, anh đừng nói nữa. Xin anh…”

Giọng điệu thỉnh cầu lộ ra một tia hèn mọn, Ôn Hinh muốn thoát ra khỏi bàn tay đang nắm tay cô, liền cảm thấy bất lực, bởi vì chủ nhân của đôi tay kia không cho phép cô trốn tránh nữa…

“Tôi không biết, tôi không biết, anh đừng nói nữa, đừng nói nữa…” Ôn Hinh giãy dụa, âm thanh run rẩy rồi khóc lên nức nở, cô thấy sợ, còn có hoảng hốt.

Cô không muốn nhớ lại, bởi vì mỗi lần nhớ lại sẽ nghĩ đến trong bóng tối ngạt thở, nước sông mạnh mẽ tràn vào khoang miệng, còn có sự giãy dụa lúc cận kề cái chết, tuyệt vọng và vô cùng sợ hãi…

Đừng ép cô như vậy nữa có được không….

Mạc Nhiên cuối cùng cũng kìm nén lại lòng mình, ôm cô vào lòng, Ôn Hinh ở trong lòng Mạc Nhiên khóc nức nở…Lúc này Ôn Hinh biết mình vẫn chùn bước, cô không có đủ dũng khí để đối mặt, cô vẫn muốn núp mình trong cái vỏ an toàn của mình…

Cô thừa nhận, cô không có dũng khí, cô chống cự…

Không phải là không thể, mà là không muốn…

Mạc Nhiên vỗ lưng an ủi cô, trong mắt thoáng qua tia đau lòng…

Anh ép cô quá rồi ư…

Mạc Nhiên nghe âm thanh nức nở trong ngực, cúi đầu dán chạt bên tai cô, “Xin lỗi…”

Ôn Hinh cố gắng bình tâm lại tâm tình, lắc đầu nói ba chữ, “Không trách anh.” Là cô quá hèn nhát, sợ hãi phải đối mặt.

“Ôn Hinh…” Mạc Nhiên tựa cằm lên mái tóc mềm mại của Ôn Hinh, nhẹ nhàng mở miệng, “Anh sẽ cùng em,”

Anh sẽ cùng em…



Anh Mạc Nhiên có thể lớn lên cùng em và cái cây mà.



Hình ảnh trong trí nhớ chậm rãi lặp lại, cậu bé nói sẽ cùng cô lớn lên hôm nay đang đứng ở trước mặt cô…

Vào lúc này Ôn Hinh không nói được là cảm giác gì.

Khi hồi ức và hiện tại đan xen, cô không rõ trong lòng mình là hoài niệm nhiều hơn một chút, hay là vẫn còn những thứ khác…

Chậm rãi rời xa vòng ôm của Mạc Nhiên, cô không thể chống đỡ.

Giống như nhìn thấu sự quẫn bách của cô, Mạc Nhiên để mặc cô rời đi, hỏi: “Muốn vào bên trong xem một chút không?”

Ôn Hinh quay lại nhìn căn biệt thự, lắc đầu, lắc đầu, bật ra tiếng nói khàn khàn, “ Không cần.” Mọi người đã không ở đây nữa, nhìn nữa chỉ thêm bi thương mà thôi…

“Đi thôi.”

Mạc Nhiên “Ừ” một tiếng rồi đi theo Ôn Hinh.

Trên đường trở về Ôn Hinh trở nên trầm lặng, rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì, Mạc Nhiên nhịn không được nhiều lần nhìn về phía cô…Anh biết cô hẳn là đang nhớ lại một chuyện…Nhưng vậy vẫn chưa đủ, anh muốn cô nhớ lại toàn bộ ký ức. Nhưng mà nghĩ tới cô vừa rồi còn phản ứng quyết liệt như vậy, điều này làm cho Mạc Nhiên lại có một chút chùn bước…

Ôn Hinh phục hồi lại tinh thần khi xe dừng lại ở một nhà hàng Trung Quốc.

Mạc Nhiên tháo dây an toàn cho cô, “Đi thôi, đi ăn cơm đã.”

Ôn Hinh cũng không phản đối, tùy ý để anh dẫn cô đi vào bên trong,

Cô nhìn bóng lưng cao, gầy của anh, trong tim bỗng dưng có loại cảm giác như đã trải mấy đời…Người này…Hôm nay đã tháo ra vẻ ngây ngô và non nớt của thời niên thiếu, trở nên càng thêm trầm ổn nội liễm, trên khuôn mặt yên tĩnh lạnh nhạt là đôi mắt sâu không lường được…

Tóm lại là không giống nhau…Vừa quen thuộc vừa xa lạ…

Vậy nhưng…

Tay phải chậm rãi xoa ngực…

Đã lâu như vậy, tại sao cô vẫn còn nhớ cảm giác rung động với anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play