Một giọt nước mưa rơi xuống cửa sổ, theo cửa sổ nhanh chóng chảy xuống, khung cảnh bỗng trở nên mơ hồ. Người hai bên đường lui tới, cầm chiếc ô trong tay vội vã chạy đi.
“Đinh.” Một tiếng mở cửa vang lên, Mạc Nhiên đẩy cửa ra, đặt chiếc ô xuống bên cạnh cửa, sau đó đi tới ngồi chỗ cũ.
“Cà phê đen.”
Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên.
Ôn Hinh phục hồi lại tinh thần, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người này, trông thật quen.
Dường như cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, Mạc Nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy người đối diện là một cô gái xinh đẹp đang nhìn anh, đôi mắt của cô ta trong sáng không làm anh cảm thấy chán ghét.
Không rõ vì sao, Mạc Nhiên không thích đôi mắt của cô.
Quá đẹp, giống như sao băng, thoáng qua trong nháy mắt liền biến mất.
Làm cho anh không khỏi nghĩ tới, dường như nhiều năm trước cũng có đôi mắt như vậy nhìn hắn, trong con người đầy ý cười mà nhìn anh…
Đẹp như vậy, ấm áp như vậy…
Ôn Hinh chạm phải ánh mắt của anh thì trong lòng bỗng chốc thấy hồi hộp một chút.
Đó là một đôi mắt hơi hẹp dài, ở nơi khóe mắt hơi thiêu khởi, hai mắt như ngọc lúc này đang nhìn thẳng vào cô, bình tĩnh lộ ra một chút thông thấu, nhưng cũng sâu thẳm như biển vậy.
Nhiều năm như vậy, khuôn mặt tươi cười trong trí nhớ theo thời gian càng thêm mơ hồ, bây giờ nhớ lại, anh cảm thấy không thể vẽ ra đôi mắt của cô trong đầu.
Anh giương mắt nhìn cô gái đối diện, cảm thấy dáng dấp cà khuôn mặt của cô và cô gái trong trí nhớ từ từ hợp lại.
Là ảo giác sao?…
Mạc Nhiên hốt hoảng trong nháy mắt…
Tuổi thanh xuân đã qua đi rồi, anh đã không còn những nông nổi của tuổi trẻ xưa kia nữa, hồ đồ không biết trời cao đất rộng. Chạy theo đám mây trùng điệp trên trời bị vấp ngã đau đớn làm anh trưởng thành, lúc xoay người để lỡ, nuối tiếc làm anh biết điều gì là trân quý.
Từ không hiểu rõ sự đời đến bây giờ không quan tâm thiệt hơn, cuộc đời từng trải sớm bắt anh phải tự đối mặt với bản thân, phải đối mặt với đủ mọi nguy cơ xung quanh anh.
Đã từng có một cuộc lột xác như vậy thì bây giờ anh mới công thành danh toại.
Mọi người đều cho rằng Mạc Nhiên là thiên chi kiêu tử, là đứng trên mây nhìn xuống con người, tiền bạc, danh lợi, sự nghiệp…Anh muốn gì thì liền có cái đó.
*Thiên chi kiêu tử: con cưng của Trời.
Nhưng chỉ anh mới biết, ở một góc trong tâm trí anh, vẫn luôn cất giấu một người.
Đó là thất bại duy nhất trong cuộc đời anh.
Từ đó về sau, thế giới của anh không rộng mở với mọi người nữa, anh dùng sự lãnh đạm và bình tĩnh để bao trùm tất cả tâm tình của mình, mọi hỉ nộ ái ố cũng biến mất trên khuôn mặt của Mạc Nhiên.
Anh như một pho tượng thần lạnh lẽo, đi lại trong bóng đêm cô độc, anh đơn bạc và lặng lẽ.
Ôn Hinh rất muốn làm như chưa từng cảm thấy cái gì, thế nhưng ánh mắt của anh quá mức rõ ràng không thể làm ngơ, cả người cô cứ như ngồi trên đống lửa, toàn thân không được thoải mái.
Bị người khác nhìn chằm chằm cảm giác vừa xấu hổ vừa hồi hộp, mặt đỏ đến tận mang tai, Ôn Hinh cảm giác lỗ tai của cô nóng như bị luộc.
Không nghĩ tới người lạnh lùng như vậy là có thể có cái nhìn “nóng bỏng” như thế, cô cũng không nghĩ bản thân có sức quyến rũ để thu hút người đàn ông này. Huống chi là đối với người phụ nữ chưa từng gặp qua, cô là một củ cải trắng làm sao có thể so sánh với những cao lương mĩ vị cùng những của ngon vật lạ.
Cô uống cạn ngụm trà cuối cùng còn sót lại trong chén, “Sát__” để cái chén xuống chiếc đĩa nhỏ tạo ra tiếng va chạm lanh lảnh, rồi cô đứng lên khó chịu liếc Mạc Nhiên một cái, rời đi nhanh chóng.
Mạc Nhiên bị âm thanh làm cho giật mình quay lại liền thấy cô nghiêng tầm mắt nhìn anh.
Không có vẻ bối rối và chột dạ khi bị cô phát hiện, ah chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt đáp lại, sau đó rất tự nhiên dời ánh mắt đi.
Mạc Nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến thất thần.
Tất cả đều quen thuộc như vậy.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, người kia có lại xuất hiện nữa không?
Năm đó anh phái rất nhiều người đi tìm, nhưng kết quả luôn luôn là không tìm được. Một người đang sống bình thường, lại biến mất không thấy tung tích, ngoại trừ một đáp án đó, còn lại đều không thể giải thích. Nhưng anh không chấp nhận, sống phải thấy người chết phải thấy xác, cái gì không thấy anh sẽ không tin.
Cho đến tận bây giờ, anh vẫn đang tìm kiếm tin tức về người đó.
Mạc Nhiên nhìn hình bóng Ôn Hinh vừa ngồi ở quán rượu, mắt đen như mực mơ hồ có vết rạn, giống như hồ nước yên tĩnh bị gió dấy lên từng đợt sóng.
Cô ấy giống như, giống như…
Lúc này đây, có phải vậy hay không?
Ôn Hinh ngồi ở quầy rượu có chút không yên lòng.
Đôi mắt kia, thâm thúy như biển, vừa tựa như màn đêm xa xăm, rõ ràng là chỉ gặp qua một, hai lần, nhưng vì sao mỗi khi nghĩ đến liền cảm thấy giống như đã khắc sâu vào lòng, hơn nữa còn sâu đậm.
Trong lòng như có tảng đá đè nặng, khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Càng nghĩ, đầu cô có chút đau, đồng thời kèm theo chút choáng váng.
Vì sao lại như vậy?
Chẳng lẽ chuyện kia để lại di chứng vẫn chưa khỏi hẳn?…
Buồn bực lắc đầu một cái, không thèm nghĩ những việc phiền lòng kia nữa.
Ôn Hinh gọi Tiểu Tô còn đang bận rộn ở bên ngoài, “ Tiểu Tô, chị có việc đi trước, trông tiệm giúp chị một lát.”
“Vâng, chị Hinh”
Ôn Hinh kéo cổ áo, chắn khí ẩm bên ngoài, sau đó cầm lấy cái ô cạnh cửa, chậm rãi bước vào màn mưa.
Nước mưa rơi xuống chiếc ô tạo ra âm thanh rát nhỏ, không khí tràn ngập hơi nước, có chút lạnh.
Ôn Hinh dọc theo bên đường chậm rãi đi, nhưng đi xa khỏi quán cà phê một đoạn xa, cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt đang dán sau lưng mình, yên lặng, thản nhiên, nhìn như không có gì cả, nhưng cũng như cái gì cũng đều ở trong đó.