Ngày trôi qua như nước chảy, nói bình thường thì cũng bình thường, nói hạnh phúc thì cũng hạnh phúc.
Đối với Ôn Hinh, cuộc sống như thế này là hài lòng nhất, chỉ là Mạc Nhiên gần đây, rất không hài lòng…tiến triển quá chậm…
Cách giờ tan tầm một giờ đồng hồ, Mạc Nhiên thường giơ tay xem đồng hồ, chân mày cau lại, hợi lộ ra mệt mỏi, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, mặc dù anh là tổng giám đốc nhưng tình trạng công ty dạo này hơi đặc biệt, trợ lí Lâm xin nghỉ về quê, những trợ lí khác năng lực so với Lâm Sanh có hơi kém hơn, Mạc Nhiên có chút không hài lòng, anh bất đắc dĩ phải tự mình giải quyết công việc.
Mạc Nhiên vẫn cảm thấy trợ lí của mình là một “người đàn ông kỳ quái”, não của hắn so với người bình thường có điểm không giống (Lâm Sanh: ta cũng cảm thấy dây thần kinh não của cậu cũng cong cong uốn uốn vặn vẹo so với người bình thường cũng không giống ~~~~), ở nhà bị mẹ quản chặt đến muốn chết, quả là một người con trai nhị thập tứ hiếu, mẹ hắn bảo hắn đi hướng đông hắn tuyệt đối không đi hướng tây, nói hắn đi hướng tây hắn tuyệt đối không dám sang hướng đông…
Vừa mới nghĩ tới mẹ già nhà Lâm Sanh, trong lòng Mạc Nhiên cũng bất giác cảm thấy trong lòng phát sợ, hắn cũng không dám trái lời, bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây, bảo đi hướng tây cũng không dám đi hướng đông. Thật sự là, người mẹ này khí thế quá lớn, quá nhiệt tình, quá sôi nổi, quá…Không biết nên nói thế nào nữa…
Để chiếc bút trong tay xuống, Mạc Nhiên xoa xoa mi tâm, bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
Mấy ngày nay không có Lâm Sanh, áp lực đè lên người anh quá lớn. Hơn nữa Ôn Hinh cũng không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, thời gian bọn họ sống chung cũng không phải là quá lâu, đây là điều làm Mạc Nhiên cảm thấy bất mãn nhất.
Chỉ là một vị đương sự khác không nghĩ như vậy, ông chủ Mạc bày đặt sống nghiêm chỉnh luôn dính lấy cô khiến cô ăn không tiêu a~~~~
Sau khi rời quán cà phê Ôn Hinh không quay lại SG mà về thẳng nhà.
Đi ra khỏi thang máy, móc chìa khóa ra, đang chuẩn bị mở cửa, phía sau có đôi tay vươn đến xoay người cô quay lại, còn chưa đợi cô phát ra âm thanh sợ hãi đã chặn môi cô lại bằng một nụ hôn.
Hơi thở quen thuộc phát ra xung quanh chóp mũi, tâm tình cô ổn định lại, cảm thấy người này càng ngày càng không biết phân biệt hoàn cảnh rồi…
Răng môi hòa lẫn, bao nhiêu nhớ nhung ngay lúc này bùng nổ mãnh liệt, Mạc Nhiên đưa tay đỡ sau gáy cô, không ngừng kéo gần khoảng cách của hai người, tay hạ xuống tìm chiếc chìa khóa trong tay cô, một tay mở cửa, sau đó đóng lại.
“Thình thịch.”
Cửa bị đóng lại, Mạc Nhiên đặt cô dựa vào cửa, hai tay cô ôm chặt cổ anh, đáp lại nhiệt tình của anh…
Hơi thở dục vọng vây quanh hai người. Mạc Nhiên mỗi lần thân thiết với Ôn Hinh đều cảm thấy có khát vọng vô hình nào đó, loại khát vọng này như cỏ dại không ngừng lớn lên trong lòng anh, làm anh không muốn dừng, không muốn…
Nhân lúc lý trí chưa mất hết, cô đẩy Mạc Nhiên ra, tựa đầu lên vai anh, “Em nói…” Ôn Hinh cố gắng khôi phục lại hơi thở, chậm chậm, tiếp tục nói: “Anh có thể hay không đừng làm em kinh sợ như vậy?”
“Ừ?” Mạc Nhiên khép hờ đôi mắt, ngửi mùi hương trên người cô, nhẹ giọng nói: “…Anh muốn thấy em bối rối.”
Ôn Hinh mệt mỏi liếc mắt, “…Kỳ cục.”
Đẩy người nào đó ra, Ôn Hinh sửa sang lại quần áo, đi vào trong nhà, nói: “Chìa khóa của em.”
Mạc Nhiên nhíu mày, đi tới, nói: “Tính cảnh giác của em quá kém, anh thay em bảo quản.”
Ôn Hinh đang rót nước, nghe thấy vậy liền dứng tay, “Anh nói gì vậy?” Nếu không phải anh đột nhiên xông tới thì làm sao mà em bị giật mình được.”
Cứ thế trả đũa, Ôn Hinh buồn bực, “Anh như vậy là không tốt, chờ cửa không nên đứng ẩn núp như vậy nha. Là người bình thường thì đều bị anh dọa cho phát bệnh a…”
Mạc Nhiên tiếp tục nghiêm túc nói: “Anh là đang kiểm tra xem ý thức phòng vệ của em.”
…Đang uống nước cô không nhịn được…liền bị sặc…
Ho khan… “khụ…khụ…”
Mạc Nhiến tiến đến, “Đến việc uống nước cũng không làm người ta yên tâm.”
Ôn Hinh đang định muốn phản bác lại, nhưng trong vành mắt đều là nước mắt, bất đắc dĩ đành ho khan càng thêm kịch liệt để tỏ ý cô đang rất bất mãn…
Ai bảo anh tới bừa bãi, cái gì mà mượn cớ…
Bị Mạc Nhiên chọc như vậy, cô nghĩ giây thần kinh của anh bất thường, khong truy cứu đến cùng nữa, vì vậy cũng quên luôn chuyện chìa khóa.
Cơm tối là do Mạc Nhiên nấu.
Từ khi cô biết anh có tài nấu nướng liền bỏ mặc để anh tự nấu, bất kể anh uy hiếp hay dụ dỗ thế nào cũng không chịu xuống bếp nấu cơm.
Mạc Nhiên đến “người vợ đảm đang phải ra được phòng khách xuống được phòng bếp” cũng đều nói ra rồi, nghe vậy Ôn Hinh trợn mắt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Mạc Nhiên, “Đây là thời đại nào rồi còn đem đảm đang gì đó để nói, còn nữa, có tài nguyên chính là phải dốc sức mà sử dụng, đã có hàng thượng hạng như vậy vì sao còn muốn khối đồng nát em đây. Được rồi, không cần nhiều lời nữa, đầu bếp, làm việc đi.”
Mạc Nhiên nhìn Ôn Hinh với vẻ mặt “Em không phải là đầu bếp, không biết làm đồ ăn, cho nên sau này đều do anh đảm nhiệm”, đột nhiên cảm thấy hối hận, anh ngày đó không nên nói tài nghệ nấu nướng của người nào đó là bình thường, anh nên trắng trợn mà tán dương, như vậy sẽ không phải như bây giờ, mất đi quyền lợi của mình…
Ôn Hinh ở bên cạnh giúp Mạc Nhiên, nhìn động tác thuần thục của anh, cảm giác thỏa mãn nghĩ “Nhà có đầu bếp, vạn sự đều không lo”, trong lòng không khỏi cảm khái: Vị này thực sự là đồ dung thiết yếu khi đi du lịch a…
“…” Mạc Nhiên đen mặt, ý nghĩ trong lòng bộc phát kiên định, thật sự có cần phải để người nào đó ý thức một chút chức vụ bạn gái của mình… Quan trong là “bạn gái”, chứ không phải để cô nảy sinh cảm giác anh rất hiền lành…
Ý thức được mình vừa nói cái gì, cô thấy rất khâm phục bản thân, lời như vậy cũng có can đảm để nói ra, đại BOSS oai phong a ~~~~
“…” Ôn Hinh liền muốn khóc, ông chủ Mạc thật vô tâm, anh không cần phải diện cái vẻ mặt vô cảm ấy có được hay không, rất dọa người a~~~~
Nhìn lướt qua vẻ mặt hối hận của người nào đó, trong mắt Mạc Nhiên hiện lên tia vui vẻ, có thể lấy lại được tính cách của ngày trước quay về, sẽ không bao giờ làm mất nữa…
Cô ấy không biết mình có bao nhiêu nhớ nhung, thời gian sống chung trước đây…
Cho nên sau này, cũng không muốn nhìn thấy trong lòng mình bị ký ức kia đóng chiếm…
Như vậy thật tốt…
Buổi tối, thời gian trôi đi thật nhanh, đồng hồ treo trên tường đã dừng ở vị trí mười giờ.
Cô cảm thấy kỳ lạ, bình thường Mạc Nhiên đến giờ này đều phải về nhà, đêm nay làm sao lại là một bộ dạng làm ngơ, ngồi trên ghế salon cùng cô xem tivi.
Lại chừng mười phút đồng hồ qua đi, Ôn Hinh thấy Mạc Nhiên vẫn không có ý định đi về, không nhịn được lên tiếng: “Hơn mười giờ rồi, anh không phải về nhà sao?”