Lần thứ hai Lâm Sanh bị Mạc Nhiên dọa sợ rồi.

Người luôn treo vẻ tươi cười trên mặt kia là Mạc Nhiên sao? Cậu ta không phải là loại người không có biểu tình gì trên mặt sao?… Còn có, quan trọng là người nắm tay cậu ta kia thoạt nhìn sao quen mắt vậy?!

Suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng nhớ.

A —

Ôn Hinh!

Bạn gái!

Lâm Sanh nhìn Mạc Nhiên đến muốn rớt tròng mắt.

Đây là người hắn từng biết sao? Bình thường đều khiêm tốn, không ngờ yêu rồi lại bạo phát như vậy!

Thực sự là chói mù mắt hắn!

Đương nhiên, vẻ mặt giống Lâm Sanh còn có một đám người nữa.

Thang máy chuyên dụng đụng với tầng một, một nhóm thư ký đi ra từ thang máy, tất cả đều bị dọa đến ngốc người. Nhất là

các nữ đồng nghiệp, trên mặt đều một mảnh bi thương, trong lòng không ngừng khó thương: nam thần của công ty chúng tôi

a a a~ Người đàn ông độc thân kim cương Vương lão ngũ a a a~ Lại có chủ rồi a~

Mạc Nhiên không nhìn người anh không quen, ngoại trừ Ôn Hinh căn bản sẽ không quan tâm người khác, vậy nên một

đường đi anh vô cùng bình thản, lâng lâng, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của người ngoài, anh ước gì tất cả mọi người

đều biết Ôn Hinh chính là bạn gái mình.

Bất quá Ôn Hinh không tốt như vậy.

Một đường đi cô nhận được đủ loại ánh mắt: tò mò, đố kị, hoài nghi, ao ước,… Cả người thực sự không thoải mái, toàn thân khó chịu, nhìn những ánh mắt với đủ loại ý tứ, Ôn Hình thực sự hoài nghi mình có phải đã phạm tội ác tày trời gì không…

Đương nhiên, đầu sỏ gây nên những điều này đang ở bên cạnh cô…

Còn có… những nữ đồng nghiệp này đều như sói như hổ a, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn.

Mạc Nhiên đi ngang qua Lâm Sanh, nhìn hắn một chút, nói:”Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy.”

Vừa dứt lời, lập tức kéo Ôn Hình vào phòng làm việc, cửa lớn vừa đóng, nhốt Lâm Sanh còn chưa hồi thần bên ngoài.

Lâm Sanh:”…”

Quả nhiên trọng sắc khinh bạn ~~~

Ôn Hinh vào phòng rồi liền đỏ mặt.

Cô xoắn tay áo, lúng túng nói:”Hơi phô trương quá rồi, hay là em về trước.”

Mạc Nhiên nhướn mày, hỏi ngược lại:”Em muốn một mình ra ngoài?”

Ôn Hinh:”…”

Một mình ra ngoài đó nhất định sẽ bị mọi người dùng ánh mắt giết chết…

Mạc Nhiên nhìn biểu tình của cô không khỏi bật cười, ôm người nào đó vào trong lòng, chậm rãi nói:”Ở cạnh anh? Được

không?”

Ôn Hinh bị giam giữa hai cánh tay anh, xung quanh là hơi thở Mạc Nhiên, đỏ mặt nhìn nơi khác. nhỏ giọng nói:”Không phải

cũng đến rồi sao.”

Mạc Nhiên nghe vậy tâm tình thật tốt, thấy bộ dạng của cô tinh thần liền rung động, ánh mắt tối lại, cúi đầu hôn lên môi cô.

Không khí xung quanh chậm rãi nóng lên, hơi thở dây dưa, đôi cánh tay dần siết chặt, như muốn khảm người đối diện vào

thân thể mình…

Xúc cảm mềm mại tựa hồ có một loại hấp dẫn trí mạng, dụ hoặc lấy Mạc Nhiên sâu hơn, đầu lười từng chút từng chút đảo

quanh đôi môi Ôn Hinh, cảm giác ngứa ngứa, hô hấp nóng bỏng, làm ôn Hinh không tự chủ mà đáp lại.

Mạc Nhiên như nhận được cổ vũ, cạy mở môi Ôn Hinh, tiến thêm một bước thưởng thức cô. Ôn tình vô hạn, nhiệt tình như

lửa, giống như cuồng phong bão vũ, triền miên dây dưa, không ngừng không nghỉ, nóng bỏng đến mức như muốn bồi

thường hết tất cả những khiếm khuyết của quá khứ…

Lý trí từ từ biến mất, dục vọng trong lòng chậm rãi lớn dần… Toàn thân bắt đầu nóng rực, dục vọng từng chút một khống chế

lý trí… Mạc Nhiên chỉ cảm thấy chưa đủ, còn muốn nhiều hơn nữa…

Ngón tay chậm rãi đi xuống, vuốt ve bên hông Ôn Hinh… Bớt đi điên cuồng, ôn nhu lưu luyến, cảm xúc ấm áp bắt đầu di

chuyển xuống phía dưới, cần cổ vừa lộ ra ngoài của Ôn Hinh không khỏi khẽ run, đầu hơi ngẩng, nhãn thần mê ly, tựa hồ

hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn chưa tỉnh lại…

Từng chút từng chút đi xuống, làn da trắng nõn xuất hiện những dấu hôn hồng nhạt, xương quai xanh tinh xảo lộ ra dưới lớp

áo sơ mi vô cùng mê hoặc…

Không tự chủ được mà giơ tay đặt lên áo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cởi nút thứ nhất… Hàm răng khẽ cắn xương quai

xanh xinh đẹp, một chút đau đớn làm Ôn Hinh nhăm mày…

Ngón tay xê dịch đến nút áo thứ hai, cởi ra, môi cũng thuận thế đi xuống…

Cơ thể dần lộ ra ngoài nhiều thêm, cảm thấy hơi lạnh, Ôn Hinh không nhịn được run rẩy một chút, lý trí phục hồi, nghĩ đến nơi này lúc này, suýt chút nữa mất đi tự chủ, đủ loại tình ý nhu mì trong nháy mắt lộ ra, ngăn cánh tay đang tiếp tục di chuyển xuống, nói: “Đừng…”

Mạc Nhiên trong một khắc mất lý trí nghe tiếng dừng lại của Ôn Hinh, đầu tưạ vào cần cổ cô, hồi phục lại hô hấp của mình, cảm giác nóng rực cũng từ từ biến mất…

Anh hít sâu một hơi, cảm thấy tốt hơn, cúi đầu cài lại từng nút áo của cô. Ánh mắt di chuyển lên, nhìn thấy những dấu hôn trên cổ cô, ánh mắt lại buồn bã…

Ôn Hinh chú ý tới những biến hóa trong mắt anh, trong lòng có chút luống cuống, chỉ sợ anh sẽ lại có bộ dạng mất tự chủ như vừa rồi…Có một số chuyện cô vẫn chưa chuẩn bị tốt…

Mạc Nhiên giống như hiểu được tâm tư của cô, giúp cô cài cúc áo sau đó thu tay lại, ho khan một tiếng mới lên tiếng: “Em đi nghỉ một chút đi, lát nữa sẽ cùng về.”

Ôn Hinh đáp một tiếng liền vội vã chạy vào trong phòng nghỉ.

Bên trong phòng nghỉ còn có cả một phòng tắm. Ôn Hinh đang lúc tắm rửa liền nhìn bản thân ở trong gương, gò má đỏ ửng, đôi môi sưng đỏ, còn có…Trên cổ là một hàng dấu hôn!

Ôn Hinh dùng nước lạnh rửa mặt, muốn hạ nhiệt một chút. Nhưng vừa liếc mắt lên nhìn thấy dấu hôn trên cổ…Ôn Hinh có chút ảo não, có chút nghiến răng, như thế này muốn cô phải làm gì a? Lúc đi ra ngoài làm sao bây giờ a a?~~~~

Tức giận dùng nước lạnh hắt rồi lại hắt, không có hiệu quả, chỉ có thể dựng thẳng cổ áo lên cao mới có thể che lại một chút, nhưng mà vẫn còn một nửa lộ ra ngoài.

Cuối cùng vẫn không quên nói một câu: Đáng ghét!

Lâm Sanh đi vào phòng làm việc của Mạc Nhiên thấy chỉ có mình anh, kinh ngạc nói: “Cô ấy đâu?”

Mạc Nhiên nhận lấy tài liệu Lâm Sanh đưa tới, thuận miệng nói: “Ở bên trong.”

Sau đó Lâm Sanh liếc mắt liền thấy miệng Mạc Nhiên có màu đỏ không tự nhiên, bừng tỉnh hiểu ra: “A~~~~ Thì ra là như vậy a~~~~Khó trách vừa rồi hắn còn cảm thấy không khí trong phòng làm việc này có chút vi diệu a~~~~

“Được rồi.” Mạc Nhiên nói: “Hủy bỏ hẹn với bác sĩ đã tìm lúc trước đi.

Lâm Sanh vừa nghe, ánh mắt lập tức trở nên u oán, con mẹ nó cậu đây là đang đùa giỡn người mà, tốt xấu gì cũng là hắn làm việc chăm chỉ a, không tôn trọng mồ hôi, thành quả của dân lao động như thế sẽ bị thiên lôi đánh xuống!!

“Sao vậy?”

“Không cần nữa.”

“Ừ.” Ưu tư cúi đầu.

Mạc Nhiên cảm thấy bản thân vị trợ lý này có chút khó giải quyết a.

“Vài ngày nữa cho cậu nghỉ phép.”

Ơ? Không nghe lầm chứ, ông chủ tốt bụng như vậy sao? Lâm Sanh hoài nghi.

Mạc Nhiên nhìn hắn liền biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, “Thế nào? Không muốn?”

Lâm Sanh lập tức gật đầu, “Muốn, muốn, muốn.”

Hắn không ngu a. Ông chủ khó khăn lắm mới phát thiện tâm như vậy a.

Bên trong phòng nghỉ bỗng truyền tới một âm thanh nhỏ.

Mạc Nhiên nhìn Lâm Sanh, ý bảo hắn không có việc gì nữa thì ra ngoài.

Lâm Sanh hiểu ý tứ của ông chủ, bĩu môi, tỏ ý lập tức ra ngoài, không làm phiền các người anh anh em em.

Mạc Boss khen ngợi nhìn hắn một cái, tỏ ý hài lòng với sự biết điều của hắn.

Cửa phòng làm việc được mở ra, Ôn Hinh nghe thấy tiếng của đóng lại mới từ bên trong đi ra.

Mạc Nhiên tựa lưng vào ghế, trêu ghẹo nhìn Ôn Hinh.

Ôn Hinh bị anh nhìn đến xấu hổ, có chút thẹn quá hóa giận, “Nhìn cái gì?!”

Đầu sỏ gây chuyện, em còn chưa tìm anh tính sổ đâu…Cổ của cô a~~~~

Mạc Nhiên không nói gì, ngón tay đặt ở khóe miệng, sau đó khẽ vuốt…

Ôn Hinh nhìn thấy, trên mặt liền ửng hồng, lưu manh! Cô trước kia không phát hiện ra bản chất của anh, là thay đổi quá nhiều a…

Xoay người tùy tiện tìm một quyển tạp chí ngồi trên ghế salon xem, không nhìn tới người nào đó, mặc kệ anh.

Mạc Nhiên nhướn mi, ừm, hình như bị đùa đến tức giận rồi, phải dỗ người này hết giận a…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play