CHƯƠNG 265: NHIỀU CÔNG NĂNG CẨU ĐỘNG

Editor: Luna Huang
Vu Xá Nguyệt gấp đến một đầu mồ hôi lạnh, đất trống lớn chừng bàn tay nàng lật tới lật lui, xấp giấy trong tay cũng nhiều lần xác nhận nhiều lần, nhưng những chữ kia… Thực sự chính là cô căn cứ.

Sau đó nàng trong bóng đêm đối diện mấy hàng linh vị suy tưm lẽ nào ở đây thật có quỷ sao? Dù sao nàng cũng coi như là quỷ.

Nước sơn trên thượng trong bóng đêm tản ra phản quang yếu ớt lạnh lẽo, tựa hồ là như suy đoán của nàng.

Chẳng lẽ… Là người kia làm đi. Trong lòng Vu Xá Nguyệt càng trầm trọng, nhân vật thần bí lặng yên không tiếng động kia, nàng chưa bao giờ bắt được hắn dù chỉ một lần.

Vốn có người này đã thật lâu chưa xuất hiện, từ cái dấu chân kia, hắn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì nữa. Vu Xá Nguyệt cũng từng hoài nghi tới rất nhiều, nhưng thời gian lâu dài, nàng còn tưởng rằng người đã đạt đến mục đích, hoặc là đối với nàng mất đi hứng thú nên ly khai. Nhưng không nghĩ tới hắn dĩ nhiên còn ở nơi này, chỉ là bản thân không phát giác.

Nhân vật thần bí này không biết là nam hay nữ, không biết địa vị, từ lúc nàng đi tới thế giới này ngày thứ hai bắt đầu liền theo xuất hiện, cơ hồ là triệt đầu triệt đuôi vây xem toàn bộ sinh hoạt sau khi nàng sống lại, cái này để nàng bắt đầu phát điên.

Không, không chỉ có như vậy. Vu Xá Nguyệt càng nghĩ mà sợ, lâu như vậy, ngay cả thế lực của Ngự Cảnh cũng không có phát hiện bất luận sai lầm gì, vậy người này đến cùng thật lợi hại? Nàng cũng đã thấy Ngự Cảnh xuất thủ hai lần, so với A Ly còn tiêu sái hơn, hơn nữa có thể để cho nhiều người kiêng kỵ như vậy, tuyệt đối toán là cao thủ đi? Nàng thậm chí không biết mấy lần trước là cùng một người hay là vài người trong một đoàn.

Nàng không nghi ngờ Ngự Cảnh có thể sớm liền phát hiện lừa gạt gì hay không, bởi vì nàng tin tưởng vững chắc Ngự Cảnh không có khả năng nhìn xa như vậy, còn có thể biết Vu tam tiểu thư ngu dại vài chục năm phát sinh biến cố trọng đại.

Hiện tại Vu Xá Nguyệt hết sức phẫn nộ, trong phẫn nộ của nàng còn cất giấu một chút sợ hãi, bởi vì nàng không biết người này rốt cuộc là dự định làm gì nàng, vừa có mục đích gì.

Trên giấy viết nhiều lắm, viết nàng cũng sắp thân vô thốn lũ. Mặc dù nàng có thể chờ đợi đối phương không biết quá nhiều chữ giản thể cùng trục số, thế nhưng đây không quá có khả năng, hơn nữa chỉ phiên dịch đôi câu vài lời cũng bất lợi với nàng a…

Sớm biết như vậy nàng nên dùng tiếng Anh! Thực sự nếu không được nữa thì dùng mật mã cũng được a!

Vu Xá Nguyệt suy nghĩ một chút lập tức sờ soạn gần cống phẩm, rốt cục ở ngăn kéo trong góc phòng đầy bụi lật được một cái hộp quẹt. Bên cạnh giá nến còn nửa đoạn nến, nàng liền thắp nến bắt đầu tìm kiếm khắp phòng.

Chỉ là sáng của ngọn nến cũng không quá lớn, trái lại nàng nhìn không rõ địa phương xa một chút, từ đường càng thêm âm trầm quỷ dị, thà không thắp lên càng tốt.

Rất nhanh, nàng thăm dò địa hình cách cục nơi này, không hề có bất kỳ ám cách ám đạo, hết sức bình thường. Sau đó nàng ở cái giá bên linh vị phát hiện một mành lớn, xốc lên vừa nhìn là một chuồng chó.

Con mẹ nó, từ đường có chuồng chó a? Vu Xá Nguyệt giơ giá cắm nến mạc danh kỳ diệu, từ đường trạch tử lớn như vậy tùy tiện như vậy cho người mở chuồng chó? Hơn nữa giang hồ đại lão không phải đều là tới lui tự nhiên phi thường tiêu sái sao? Không đi bằng cửa chí ít cũng đi bằng cửa sổ ám cách gì đó mới phù hợp thân phận chứ, nàng thật không cách nào tưởng tượng vị cao thủ thị gian mình lâu như vậy sẽ chui trong chuồng chó này.

Nàng trừng mắt chuồng chó kia chỉ chốc lát, không biết nên mạo hiểm chui vào đó không. Bỗng nhiên chỉ thấy trong động hắc ửu ửu vươn một cái tay ra. Trắng trắng nộn nộn, mười ngón tinh tế đó là tay của nữ tử.

“A ——” Mắt thấy cái tay kia túm mặt đất, Vu Xá Nguyệt cao âm thét chói tai thiếu chút nữa ném luôn giá cắm nến, sau đó phản xạ có điều kiện một cước giẫm lên.

Vọng Thư Uyển.com
“A! Cứu, cứu mạng a!” Một âm thanh khác ở đầu kia vang lên, nghe còn có một phần quen tai.

Vu Xá Nguyệt lập tức thu thanh thếm nàng bỗng nhiên khom lưng cầm cổ tay nhỏ bé dưới chân, cố sức kéo ra ngoài một cái. Sau đó một nữ tử đã bị nàng lôi ra khỏi động.

Nàng kia một thân hồng sắc hồng sắc hoa phục có chút mất trật tự, bị bắt sau khi vào phòng chi oa kêu loạn rút tay về ôm vào trong ngực. Chỉ thấy trên mu bàn tay trắng noản của nàng xanh tím một mảnh sưng to, năm ngón tay đều mất tự nhiên hơi mở, có thể thấy được trong kinh hách Vu Xá Nguyệt đặt chân thực sự là quá độc ác.

Nàng kia nhịn không được đau nhức cả tiếng khóc rống lên, tóc đều tán loạn nhìn không thấy khuôn mặt, nhưng Vu Xá Nguyệt trừng mắt nàng cười hắc hắc nói: “Nhị tỷ tỷ, người thực sự là tới đúng lúc a.”

Động tác của đối phương bỗng nhiên dừng lại, nàng tựa hồ không biết Vu Xá Nguyệt là thế nào kéo được mình ra, ôm tay giằng co chỉ chốc lát, nàng mới cường lộ ra nụ cười nói, “Tam, tam muội a… Ta là đến, đến thăm ngươi. Cái kia, ta sợ ngươi sợ…liền tới xem một chút…”

Vu Xá Nguyệt mỉm cười, “Làm phiền nhị tỷ tỷ rồi, thân thể khó chịu còn lo lắng cho ta. Nhìn mặt của nhị tỷ tỷ trắng như vậy, khó chịu vẫn là nên hảo hảo nghỉ ngơi mới phải.”
Bôi một mặt rõ ràng như vậy, còn khoác y phục màu đỏ, mục đích này cũng quá rõ ràng đi!

Vu Tịnh Hoa vốn là muốn kiên cường một chút, đã có thể thấy Vu Xá Nguyệt chính mắt nhìn thấy mình, mặt mang mỉm cười giễu cợt, ánh nến từ cằm đánh đến, kinh khủng để gọi nàng nói không ra lời. Hơn nữa đau nhức trên tay cũng để nàng không cách nào nhẫn nại, hận không thể lăn tại chỗ.

Nàng nuốt ngụm nước bọt, cà lăm nói rằng: “Tam muội nói đúng! Ta liền về nghỉ ngơi, ta lập tức đi.” Hiện tại nàng cũng không quản mục đích tới, vội vã bò người lên muốn chạy ra cửa.

Nhưng Vu Xá Nguyệt chắn ngăn trước mặt nàng lạnh mặt, “Có thể đi, đồ lưu lại.”

“Ta…” Lá gan của Vu Tịnh Hoa một chút cũng không lưu lại ở chỗ này, nàng cũng biết mình cũng không phải đối thủ của Vu Xá Nguyệt, chỉ có thể cắn răng từ trong quần áo móc ra một mảnh vải nhuộm máy ném xuống đất.

“…”

” Hừ, có thể rồi! Ta hiện tại phải đi! Ta phải đi về!”

Vu Xá Nguyệt diện vô biểu tình, “Nhị tỷ tỷ không thể thành khẩn thêm chút sao?” Lấy đạo cụ hỏng liền muốn đùa giỡn nàng?

“Vu Xá Nguyệt ta không nha hoàn của ngươi!” Cơn tức cùng đau nhức hòa tan sợ hãi của Vu Tịnh Hoa, nàng hét rầm lên, không quan tâm phóng ra cửa.

Vu Xá Nguyệt cũng không ngăn nàng, chợt nghe nàng ầm đụng lên cửa, trong bóng tối vang lên một tiếng hét thảm —— cửa bị khóa.

Nàng bưng giá cắm nến chậm rãi đi tới bên người Vu Tịnh Hoa, hờ hững nói rằng, “Lưu giấy lại, ngày hôm nay ta bỏ qua cho ngươi.”

“Ta không có giấy! Ta liền chuẩn bị cái này, không có mang tiền giấy!” Vu Tịnh Hoa trên mặt đất giãy giụa rên rỉ, trên người trên tay nàng đã cực kỳ đau nhức, rống giận trong còn làm bộ khóc thút thít.

Lẽ nào nàng thật không có? Vu Xá Nguyệt cau mày, cũng phải, lấy được đồ rồi còn không chạy ở lại làm gì. Xem ra đây chỉ là một trùng hợp để người vô pháp thừa thụ thôi. Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đem giá cắm nến đặt ở gần đó nói: “Tới dọa ta kết quả lại dọa mình thành như vậy, người bình thường cũng làm không được a.”

“Ngươi cút ngay, không cần ngươi âm dương quái khí cười nhạo ta! Dám động Vu Tử Kỳ, cuộc sống an nhàn của ngươi chấm dứt!” Vu Tịnh Hoa ôm người giùng giằng muốn đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play