Diệp Y nói như thế, ít nhiều cũng có chút tác động đến Chu Dịch Phàm. Cậu không định nói cho Lý Tiêu chuyện về Diệp Y. Cậu cũng cũng không rõ ràng cậu và Lý Tiêu, tương lai của hai người sẽ như thế nào. Chỉ là giữa trưa nhận được điện thoại của Lý Tiêu, trong lòng cậu chỉ còn lại ba chữ *"Luyến tiếc". Thật vất vả được có được tình cảm này, sao cậu có thể nói bỏ là bỏ được chứ?

(Luyến tiếc viết bằng tiếng Trung là 舍不得 ; phát âm là [shě·bu·de])

Trong điện thoại Lý Tiêu nói với Chu Dịch Phàm một ít việc nhỏ. Em trai rất nghịch ngợm, rất khó quản giáo, không thích làm bài tập; Tiền Cung hẹn đi chơi game, thế nhưng mối nối dây mạng trong nhà bị hư rồi; Trưa nay ba mẹ không có ở nhà, nấu cơm rất phiền toái, nên vụng trộm cho nhóc em ăn mì tôm......

Nói nói một lúc, cảm thấy Chu Dịch Phàm có chút trầm mặc. Lý Tiêu lo lắng hỏi: "Cậu ở nhà vẫn tốt chứ?"

Chu Dịch Phàm không có tâm tình, một lát sau mới kịp phản ứng, nhỏ giọng trả lời lại: "Ừ, tốt."

Lý Tiêu thấy lời nói này, rõ ràng là có vấn đề. Nhưng cũng không trực tiếp truy vấn, hắn sáng sủa cười hỏi: "Có phải rất nhớ tôi không?"

Chu Dịch Phàm không nói, Lý Tiêu lại nói: "Tôi cũng rất nhớ cậu."

Lý Tiêu muốn nghe Chu Dịch Phàm trả lời lại, muốn nghe Chu Dịch Phàm nói; "Tôi nhớ cậu""Tôi thích cậu""Tôi yêu cậu"...... những câu đại loại như thế. Có người yêu ưu tú như Chu Dịch Phàm, rất dễ khiến cho người khác không có cảm giác an toàn. Lại thêm Bạch Diệp Hạnh, một tình địch rất mạnh, thì càng khiến cho người ta bất an hơn.

Lý Tiêu chờ đợi, chờ mong, trong lòng mặc niệm: "Nói cậu nhớ tôi, nói cậu yêu tôi......" Hoặc là tùy tiện nói chút gì cũng được, chỉ cần đừng im lặng như thế.

Lần đầu tiên yêu một người, lần đầu tiên cảm giác trái tim giống như không thuộc về mình, lần đầu tiên, bị người khác chiếm giữ toàn bộ tâm thần...... Khó tránh khỏi lo được lo mất, cẩn thận dè chừng.

Cuối cùng, Chu Dịch Phàm chỉ nói một câu: "Ba mẹ tôi đã về, không thể đến nhà cậu được."

Lý Tiêu rất mất mác, nhưng với tính cách của hắn, hắn sẽ không để cảm xúc tiêu cực tồn tại lâu, cũng sẽ không bởi vì cảm xúc của mình mà đi trách cứ người khác. Cho nên hắn cười nhẹ một tiếng, còn có tâm tình đùa giỡn một chút: "Vậy thì tôi đến nhà cậu. Sẽ không giống lần trước bị đuổi đi đó chứ?"

Chu Dịch Phàm tự nghe ra sự ẩn ý trong câu nói đùa của Lý Tiêu, trong lòng có chút áy náy. Lại không thể nói ra lời an ủi gì, cũng không có cách nào đưa ra hứa hẹn gì.

"Chúng ta vẫn nên liên lạc bằng điện thoại thôi."

Lý Tiêu chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo. Không thể nào? Sẽ không mới bắt đầu kết giao một ngày, Dịch Phàm đã muốn thay lòng đổi dạ rồi ư?!!

Chuyện này đương nhiên là không có khả năng. Lý Tiêu biết, hơn nữa còn rất chắc chắn. Chỉ là đột nhiên bị ghẻ lạnh, trong lòng có một chút...... khó có thể chấp nhận được.

"Được rồi."

Giọng Lý Tiêu cũng không có gì khác thường.

"Tôi tắt máy trước đây. Buổi tối lại gọi điện thoại cho cậu."

Lý Tiêu cảm thấy bản thân mình cần một chút thời gian điều tiết và cân bằng nội tâm. Cũng là cho Chu Dịch Phàm một chút thời gian.

Chu Dịch Phàm vừa nghe Lý Tiêu muốn tắt điện thoại, trong lòng có chút hoảng loạn.

"Tôi yêu cậu......"

Cậu vội vàng biểu lộ, bản thân cậu cũng không biết vì sao lại như thế. Cậu vẫn cảm thấy từ "Yêu" này rất buồn nôn, không hàm xúc bằng "Thích. Cơ mà chuyện này không quan trọng. Quan trọng là, thổ lộ như vậy, sẽ chỉ làm hai người hãm sâu hơn không phải sao? Nhưng mà vẫn cứ nói ra.

Thì ra, cậu thật sự không muốn buông tay.

Cậu vốn cũng không muốn buông tay.

Không muốn buông tay. Nhưng nó cũng không đủ để giải quyết các vấn đề khi cậu và Lý Tiêu ở chung một chỗ. Cha mẹ vẫn sẽ phản đối, tương lai vẫn không xác định được.

Chu Dịch Phàm nhìn di động, mơ hồ nghe được giọng Lý Tiêu: "Lặp lại lần nữa đi, tôi không nghe rõ! A lô? Có còn ở đó không? Tín hiệu không tốt sao? Lặp lại lần nữa......"

Chu Dịch Phàm cúp điện thoại, cảm giác bên tai có chút nóng lên. Trong lòng nghĩ là: "May mà Lý Tiêu không nghe thấy".

Lý Tiêu đương nhiên nghe thấy, hơn nữa giờ phút này vẫn còn đang cười ngây ngô với cái điện thoại.

"Thì ra là ngượng ngùng, xấu hổ......"

Kỳ nghỉ đông rất nhanh đã qua hơn một nửa, lập tức đã muốn đến cuối năm. Bình thường Lý Tiêu phải chăm sóc thằng nhóc em, cho nên tuy rất muốn gặp Chu Dịch Phàm, lại không dứt thân ra được. Chỉ có thể đợi cuối tuần ba mẹ ở nhà, mới có thể vào trong nội thành gặp Chu Dịch Phàm. Lúc cuối năm, ba mẹ được nghỉ đông, Lý Tiêu lại vẫn không có thời gian, bởi vì phải đi gặp quá nhiều thân thích. Có đôi khi bận rộn đến mức ngay cả nói chuyện điện thoại cũng không được vài phút.

Ngày ba mươi tết đó, xem hết tiết mục cuối năm, bắn hết pháo hoa, trước lúc ngủ Lý Tiêu gửi cho Chu Dịch Phàm tin nhắn chúc mừng năm mới. Ở nội thành, đặc biệt là khu vực bên ngoài, bị cấm đốt pháo. Chu Dịch Phàm bên kia hẳn là rất yên tĩnh, chắc là sẽ ngủ sớm, cho nên chỉ gửi tin nhắn mà không gọi điện thoại, để tránh quấy rầy Chu Dịch Phàm nghỉ ngơi.

Thật ra vừa đến mười hai giờ, bắt đầu năm mới được một phút, hắn đã gửi tin nhắn đi. Nhưng hơn hai giờ sau, Chu Dịch Phàm vẫn không trả lời. Có lẽ là bởi vì đó là lúc cao điểm nhắn tin, Chu Dịch Phàm không nhận được, cho nên Lý Tiêu gửi một lần nữa, bằng không ngủ cũng sẽ ngủ không được an ổn.

Không nghĩ tới tin nhắn này vừa gửi đi không bao lâu, điện thoại liền vang lên. Là Chu Dịch Phàm.

Đây là lần đầu tiên Chu Dịch Phàm chủ động gọi điện cho hắn. Trong lòng Lý Tiêu có chút kích động nho nhỏ.

Còn chưa mở miệng, lại nghe thấy Chu Dịch Phàm nói: "Tôi đang đứng dưới lầu nhà cậu, khụ khụ...... nhiều khói quá...... Khụ khụ......"

Toàn bộ dân cư trong trấn đều đốt pháo, đám khói kia quả thật rất dọa người. Tuy rằng đốt pháo là phong tục mỗi khi qua năm mới, sẽ may mắn, sẽ náo nhiệt, nhưng vấn đề ô nhiễm không khí thì đúng là có thật.

Lý Tiêu vừa nghe Chu Dịch Phàm nói thế, cả kinh nhảy dựng từ trên giường lên. Cúi sấp bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên là bên trong đám khói có ánh đèn ô tô lóe lên.

"Tôi lập tức xuống dưới đón cậu. Cậu chờ ở trong xe, đừng mở cửa."

Lý Tiêu nói xong liền xông ra ngoài, cầm hai khẩu trang, đến phòng bếp đổ nước làm ướt nhẹp.

Đến dưới lầu, Lý Tiêu quả nhiên thấy Chu Dịch Phàm ngoan ngoãn ngồi ở trong xe. Trong lòng vui vẻ, lại có chút tức giận. Đã trễ thế này, bên ngoài khói nhiều như vậy, lái xe đến đây là vô cùng nguy hiểm.

Chu Dịch Phàm vừa thấy Lý Tiêu, ánh mắt đều sáng. Mở cửa đi xuống, đang muốn nói chút gì, còn chưa mở miệng, ngược lại ho khan trước.

Lý Tiêu cũng không vui vẻ giống như trong dự đoán của cậu. Sau khi đeo khẩu trang cho cậu, liền kéo cậu lên lầu.

Trong nhà đèn điện sáng trưng, nhưng người nhà Lý Tiêu đều ngủ rồi, phòng rất im lặng. Lý Tiêu kéo Chu Dịch Phàm vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.

Vẫn là rất im lặng, Lý Tiêu không mở miệng, khẩu trang cực lớn che nửa mặt của hắn, lộ ra một đôi mắt, nhìn chằm chằm Chu Dịch Phàm, thoạt nhìn có chút nghiêm khắc.

"Cậu...... không vui?"

Chu Dịch Phàm nghĩ lại, mình có phải đã chọc đến chỗ nào của Lý Tiêu không.

Lý Tiêu lấy khẩu trang ra, trên mặt cố ý không cười, giọng lạnh lùng: "Tháo khẩu trang xuống."

Chu Dịch Phàm bị thái độ kì quái của Lý Tiêu làm cho có chút không biết phải làm sao, nghe lời tháo khẩu trang xuống, muốn hỏi Lý Tiêu có phải uống lộn thuốc rồi không. Chưa kịp lên tiếng, liền bị Lý Tiêu đẩy đến trên cửa, chặn môi lại.

Nụ hôn này có chút thô bạo, có chút vội vàng, Chu Dịch Phàm gần như không thở nổi. Lý Tiêu vội vàng đòi lấy, phát tiết lo lắng của mình, đương nhiên còn có vui sướng không kìm nén được. Đã lâu rồi không hôn, khoảng hơn một tuần nhỉ? Lý Tiêu lại cảm thấy giống như đã một thế kỷ.

Kết thúc nụ hôn, thân thể hai người đều có chút nóng lên. Lý Tiêu lại không có giống mấy lần trước vội vàng cởi áo tháo thắt lưng. Hắn ôm Chu Dịch Phàm đến nằm trên giường, giọng điệu mang theo trách cứ: "Bên ngoài khói nhiều như vậy, sao cậu lại tự mình lái xe đến đây chứ? Rất nguy hiểm cậu có biết không?"

Đầu óc hồ đồ của Chu Dịch Phàm rốt cuộc cũng hiểu được, thì ra là Lý Tiêu là lo lắng cho cậu.

"Từ nội thành đi ra thì không có lớn như vậy, lúc đến trấn mới phát hiện tầm nhìn kém như vậy. Tôi lái thật sự chậm, bằng không còn có thể đến sớm hơn một chút."

Lý Tiêu nghe vậy, vẫn là không thể tán đồng: "Nếu gặp tình huống như thế này nữa, vẫn đừng nên mạo hiểm thì tốt hơn."

Chu Dịch Phàm mỉm cười gật đầu: "Sẽ không."

Lý Tiêu lúc này mới cười rộ lên, hỏi Chu Dịch Phàm: "Cậu vội vàng chạy đến đây như vậy, có phải là vì nhớ tôi không?"

Nói xong tay lại có chút không yên, đang muốn giải thích với Chu Dịch Phàm. Lại phát hiện vẻ mặt Chu Dịch Phàm có chút không đúng.

Suy nghĩ một chút, qua năm mới, vốn nên đoàn tụ với gia đình mới đúng. Chu Dịch Phàm lại vội vàng rời khỏi nhà đến tìm hắn, rất nhớ hắn là một chuyện, nhưng khẳng định còn có nguyên nhân khác. Lý Tiêu nhớ tới lúc nghỉ hè, Chu Dịch Phàm bị ba cậu đuổi ra khỏi nhà. Lúc đó không rõ nguyên nhân, bây giờ nghĩ lại một chút...... Rất có khả năng là vì mình. Khẳng định lúc đó ba Chu đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ.

Lý Tiêu đang tự hỏi, Chu Dịch Phàm đã mở miệng: "Tôi cãi nhau với cha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play