Kể ra thì Lý Tiêu thất tình từ khi bắt đầu đi học tới giờ.
Khi đó hắn vừa mới bước vào Đại học, mang theo tâm thế rong chơi của một thiếu niên mười tám tuổi. Hắn không biết tình yêu đầu của hắn sẽ là ai. Là một em gái ngây thơ dễ thương hay là một cô gái quyến rũ? Là em gái hồn nhiên đáng yêu hay là hoa hậu giảng đường có dáng người nóng bỏng? Lý Tiêu suy nghĩ rất nhiều, thật sự là khó có thể chọn nên lấy hay bỏ cái nào. Rối rắm một tháng, cuối cùng hắn cũng gặp được nữ thần trong mơ của hắn.
Trong buổi dạ hội chào đón tân sinh viên của trường, hắn đã gặp được nữ thần trong lòn. Cô ấy xuất hiện giữa đám đông, rực rỡ chói mắt như vậy! Lý Tiêu cảm giác trái tim của mình trong nháy mắt đã bị đánh trúng. Đó chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên! Là yêu đó nha!
Sau đó hắn nhìn thấy nữ thần nhảy khiêu vũ với bạn cùng phòng, còn được rất nhiều người ủng hộ. Đến khi dạ hội kết thúc, hắn nhìn thấy người bạn cùng phòng kia và nữ thần cùng nhau rời đi, biến mất trong biển người mênh mông……
“Wao! Không ngờ tên tiểu tử Chu Dịch Phàm kia lại quen biết đàn chị xinh đẹp như vậy!”
Nói chuyện với Lý Tiêu cũng là một người bạn cùng phòng, Triệu Địa. Mà bên cạnh hắn, là anh em sinh đôi của hắn, Triệu Lôi ở ngay phòng bên cạnh.
“Chu Dịch Phàm? Là cậu bạn cùng phòng lạnh lùng kia sao?”
Triệu Lôi hỏi.
“Chính là cậu ta. Có lẽ bát tự của em và cậu ta không hợp, khai giảng đến bây giờ nói chuyện không được mười câu. Lý Tiêu! Mày nói xem, có phải bát tự của tao và cậu ta không hợp không? Ha ha……”
Triệu Địa huých khuỷu tay vào Lý Tiêu, hỏi.
Triệu Địa tính cách hào phóng, nhân duyên luôn luôn rất tốt. Nhưng mà không biết nguyên nhân vì sao lại ở chung không hợp với Chu Dịch Phàm.
Lý Tiêu đưa tầm mắt rời khỏi nơi nữ thần vừa biến mất, cười nói: “Còn không phải bởi vì cậu ngủ mà không rửa chân sao? Phòng chúng ta đều bị cậu xông đến muốn chết luôn.”
Chu Dịch Phàm nhìn giống như một quý công tử xuất thân nhà giàu, yêu sạch sẽ, chắc chắn sẽ không thích Triệu Địa lôi thôi như vậy. Hơn nữa Triệu Địa còn ở ngay bên cạnh giường của cậu ta, cho nên thỉnh thoảng tất thối cũng sẽ bay đến chỗ của Chu Dịch Phàm.
Triệu Địa nghe Lý Tiêu nói như vậy, sờ sờ mũi: “Không có nghiêm trọng như vậy chứ?”
Triệu Lôi vừa nghe, liền cốc đầu Triệu Địa: “Không ngờ cái tật xấu đó của em vẫn không đổi. Anh còn nhớ buổi tối ngày tốt nghiệp đó em nói, lên đại học nhất định sẽ sửa nữa chứ?”
“Ai da…… Nhẹ thôi! Cái đầu này của em không chịu nổi sự phá hoại của anh đâu ……”
“Đợi đã! Em từng nói nếu làm không được thì tiền ăn ở Đại học của anh đều do em bao mà!”
Triệu Lôi đuổi theo.
Trước khi đuổi theo còn quay đầu nháy mắt với Lý Tiêu: “Đàn chị đó đẹp không? Nghe nói còn chưa có bạn trai. Người anh em, cậu còn cơ hội đó.”
Lý Tiêu cũng hiểu được mình còn có cơ hội, cơ hội rất lớn nữa chứ! Nhớ tới Lý Tiêu hắn năm đó cũng là một gốc cây trong đám cỏ xanh, rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho hắn. Nhưng hắn nghiêm khắc tuân thủ nội quy trường học, nghe theo lời dạy bảo ân cần của giáo viên, kiên quyết không yêu sớm! Từ tiểu học đến sơ trung, ngay cả tay của con gái cũng chưa từng nắm qua. Hắn muốn dành những điều tốt đẹp nhất dành cho mối tình đầu! Đúng vậy, chính là đàn chị Phạm Doãn Y vừa gặp đã yêu đó!
Tâm động không bằng hành động! Lý Tiêu rất nhanh đã biết được kí túc xá của nữ thần, chỉ đợi nữ thần đi riêng một mình…… Hắc hắc……
Đợi nữ thần đi riêng một mình, Lý Tiêu liền đi tới, đứng ở trước mặt nữ thần, lộ ra nụ cười đẹp nhất: “Chào chị! Em tên là Lý Tiêu……”
Lý Tiêu đoán nữ thần có thể sẽ bởi vì được hắn tỏ tình mà chân tay luống cuống, sẽ ngượng ngùng, sẽ xấu hổ, sẽ……
Nhưng hắn không ngờ là hắn còn chưa tỏ tình xong, thì nữ thần đã có phản ứng rất lớn.
Nữ thần đánh hắn một quyền, đánh thẳng vào cái mũi của hắn. Sau đó nói với hắn: “Cậu là tên sắc lang đáng chết, theo dõi tôi nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng nhịn không được chứ gì? Nhìn bộ dạng cũng không tới nổi nào, không nghĩ tới bụng dạ lại xấu xa như vậy, phải cho cậu một bài học mới được!”
Nói xong lấy ra một bình không rõ là gì xịt lên mặt Lý Tiêu.
May mắn Lý Tiêu phản ứng nhanh, cúi người né tránh, không thì đã không giữ được khuôn mặt đẹp trai này rồi!
Được rồi, Lý Tiêu không nghĩ tới là nữ thần sẽ hiểu lầm. Càng không nghĩ tới nữ thần tuy có vẻ ngoài dịu dàng xinh đẹp, lại có nội tâm mạnh mẽ đến thế. Lý Tiêu nhận thấy tình thế đang rất bất lợi, nơi này không thích hợp ở lâu. Lý Tiêu lựa chọn lấy lùi làm tiến, trước tiên phải rút lui cái đã.
Thực tế nói cho Lý Tiêu biết rằng, lấy lùi làm tiến có nghĩa là đã lui lại càng lui, không còn cơ hội tấn công nữa. Dù sao từ đó về sau nữ thần vừa thấy hắn liền cho hắn vẻ mặt chán ghét, muốn cách xa hắn càng xa càng tốt.
Ngược lại, người bạn cùng phòng lạnh lùng Chu Dịch Phàm kia lại càng ngày càng gần hơn.
Lý Tiêu thường trốn ở chỗ tối, nhìn thấy Chu Dịch Phàm cùng nữ thần tay trong tay đi cùng nhau. Chu Dịch Phàm cũng thường xuyên sẽ nhận được lời hẹn đi chơi từ điện thoại với nữ thần. Trước khi đi ra ngoài cậu ta đều đưa ra vẻ mặt đắc ý giống như khiêu khích vậy. Có một lần Lý Tiêu vừa lúc gặp được hai người đang đi dạo bên hồ, Chu Dịch Phàm liền cởi áo của mình khoác lên cho nữ thần……
Lý Tiêu không thể không thừa nhận, mình triệt để thất tình rồi. Mà khiến hắn triệt để thất tình chính là tình địch, là bạn cùng phòng với hắn, Chu Dịch Phàm. Tuy rằng Chu Dịch Phàm luôn luôn không thừa nhận cậu ta đang yêu đương với nữ thần.
Lý Tiêu buồn bực nha, ngay cả khi về nhà ăn Tết cũng không được thoải mái. Ngay khi học kỳ mới vừa mới bắt đầu, hắn quyết định thay đổi chiến lược. Chiến lược còn chưa nghĩ ra, không vội, cứ từ từ. Trước lúc đó hắn và đám bạn cùng phòng cùng lập team đi chém giết cái đã…… Cứ như vậy…… Liên tục chém giết suốt một tháng.
Hôm nay Lý Tiêu như thường lệ cùng Triệu Địa và một người bạn cùng phòng khác – đại thần trong trò chơi, suốt ngày đều ở trong phòng, chưa bao giờ lên lớp, ăn cơm toàn dựa vào tiếp tế, biệt danh “Cường công” Tiền Cung Tiền đại thần đang chuẩn bị mặc giáp lên chiến trường.
Sau khi đại chiến ba trăm hiệp, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập. Nhưng mà Lý Tiêu, Triệu Địa và Tiền Cung đều đắm chìm vào trong trận chiến, không rảnh mà bận tâm đến người ngoài cửa. May mà phòng ngủ còn có Chu Dịch Phàm không hợp với quần chúng đang đọc sách, đứng dậy mở cửa……
“Thầy…… Chào thầy!”
Chu Dịch Phàm cố ý nói to tiếng, quay đầu lại phát hiện ba người Lý Tiêu vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt trong thế giới ảo.
“Khụ khụ……”
Thầy quản sinh bị bỏ quên ở một bên ho khan một chút, hi vọng gây được sự chú ý của ba người kia. Nhưng thất bại rồi.
Thầy quản sinh vừa tốt nghiệp tiến sĩ xong thì nhận phụ trách khu bọn họ, nên vẫn còn có chút nhân tính. Ông ấy rất kiên nhẫn chờ đợi, cũng không quấy rầy ba người đang nhập tâm kia.
Người phục hồi tinh thần đầu tiên là người ra trận không lâu thì đã bỏ mình, Lý Tiêu. Nhìn thấy thầy quản sinh đang đứng trước cửa, thì trợn mắt há mồm, không nói được gì. Cho đến khi hai người kia đánh thắng được kẻ địch, còn muốn tiếp tục chơi thì phát hiện Lý Tiêu vẫn không phản ứng.
Đại thần “Cường công” bất mãn thúc giục Lý Tiêu: “Tiểu Lý Tử nhanh lên! Chờ cậu đó!”
Ngẩng đầu thấy Lý Tiêu thất thần, vì thế theo tầm mắt của hắn nhìn qua……
“Cường công” cũng cường không nổi luôn rồi ……
Cùng lúc đó, Triệu Địa cũng phát hiện sự tồn tại của thầy quản sinh, sợ tới mức đứng lên, ý đồ che lại máy tính của mình, xấu hổ cười: “Thầy…… đến từ khi nào ạ…… Ha ha……”
Trường quy định sinh viên năm nhất không được mang máy tính đến trường. Dựa theo nội quy của trường, thầy quản sinh tịch thu máy tính của ba người, đến cuối kỳ mới trả lại.
Chuyện này quả thật là giống như lấy mạng của Tiền Cung. Gã khóc vang tận trời xanh, nói với ba Tiền, làm nũng với bà nội hi vọng đồng chí quản sinh thủ hạ lưu tình. Nhưng mà cho dù gã có cố gắng làm gì, đều chưa có thể làm thầy ấy cảm động. Dù sao máy tính của gã cũng không thể trở lại. Cậu muốn học tập ư? Máy tính miễn phí trong thư viện đó, muốn học tập thì tới đó đi.
Ngược lại Lý Tiêu cũng không khổ sở như thế. Hắn mê game không nổi, hắn chính là kẻ thừa thãi trong game trong truyền thuyết, chơi game toàn bị ngược thê thảm. Hắn chơi game chỉ để đưa đầu cho kẻ địch chém. Với hắn mà nói, điểm hấp dẫn nhất khi chơi game là hắn có thể gạt đồng đội đi tìm chết. Có đôi khi gạt đồng đội cũng cần phải có kỹ thuật, hãm hại cũng phải có đạo đức, quan trọng nhất là, hãm hại cả đội nhưng không thể để bọn họ phát hiện. Cho dù bị phát hiện cũng phải giả bộ: “Đây là chuyện ngoài ý muốn. Tôi không biết gì hết”. Nhìn bọn họ phát điên không phải rất thú vị sao?
Đáng tiếc bây giờ không có máy tính, nên không thể hãm hại đồng bọn được nữa rồi.
Vì không thể hãm hại bạn bè được nữa, Lý Tiêu lại bắt đầu tự hỏi nên theo đuổi nữ thần như thế nào.
Lần tự hỏi này, bất tri bất giác liền nhớ đến hận thù với Chu Dịch Phàm. Nhớ tới Chu Dịch Phàm mỗi ngày đều có thể gọi điện nói chuyện với nữ thần, mà hắn thì ngay cả số điện thoại của nữ thần cũng không có; Chu Dịch Phàm có thể hẹn nữ thần đi xem phim, còn hắn thì ngay cả cơ hội ở gần cũng không có. Vậy nên hắn mới hâm mộ ghen tị á?!!
Qua một lúc tự hỏi, Lý Tiêu nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng Chu Dịch Phàm rất cao ngạo, cũng không tham gia thảo luận trong phòng bao giờ, thông tin của cậu ta cũng không nhiều lắm. Muốn biết mọi chuyện của cậu ta thì phải chủ động tiếp cận cậu ta, tạo quan hệ thật tốt, đánh vào bên trong quân địch. Sau đó thì có thể tìm cơ hội đâm lén sau lưng, giơ gậy đánh uyên ương, mạnh mẽ đạp đổ kẻ băng sơn kia nắm lấy bàn tay nhỏ của người đẹp ……
Chủ ý tuyệt diệu này được Lý Tiêu nghĩ ra trong buổi tiệc sinh nhật của “Cường công”
Sinh nhật “Cường công”, đáng lý là gã phải trải qua với lão bà laptop của gã. Nhưng trước đó đã nói qua, lão bà của gã đã bị thầy chủ nhiệm bắt giam rồi. “Cường công đau lòng muốn chết, cho nên nhân dịp sinh nhật, gã muốn mời đám bạn cùng phòng đi ăn cơm uống rượu.
Ký túc xá trong trường, mỗi phòng đều có một cái ban công, một phòng khách và một cái toilet. Một phòng có bốn người. Được chia thành các phòng A, B, C,…Đám người Lý Tiêu ở phòng B. Toàn bộ đám bạn trong phòng, ngoại trừ Chu Dịch Phàm không hợp với quần chúng, đều là quan hệ anh em tốt. Cho nên khi Tiền Cung mời thì cả phòng đều đi, trừ Chu Dịch Phàm.
Khi đó Lý Tiêu đi ra ngoài quên mang ví tiền, chạy về để lấy thì nhìn thấy Chu Dịch Phàm cô đơn ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu đọc sách. Cậu ta phát hiện hắn trở về, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.
Cái liếc kia nhìn thế nào cũng thấy có chút…… đáng thương. Giống như đang chờ Lý Tiêu gọi cậu ta đi cùng vậy.
Lý Tiêu mới nhớ tới, bởi vì tính cách cao lãnh của cậu ta, đám bạn cùng phòng cố ý hay vô tình cô lập Chu Dịch Phàm. Lần sinh nhật này, hình như cũng không có ai mời Chu Dịch Phàm. Cũng không phải cố ý làm như vậy đâu, chỉ là có cảm giác cho dù có mời thì cũng sẽ bị từ chối.
Cho dù là ai đi nữa, nếu bị cô lập thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Lý Tiêu cầm ví tiền, ra vẻ vô tình hỏi: “Sinh nhật Cung ca, sao cậu còn chưa đi? Đến muộn, đồ ăn ngon sẽ bị cướp sạch đó.”
Chu Dịch Phàm đang chôn đầu trong sách ngẩng đầu lên, xấu hổ cười cười: “Các cậu cứ đi đi, tôi còn phải ôn bài……”
Lý Tiêu cười: “Cậu học giỏi như vậy, còn cần ôn bài sao? Kỳ thi cuối kỳ nào cậu cũng đều đứng nhất, môn bắt buộc cậu mà đứng vị trí thứ hai thì không có ai đứng vị trí thứ nhất. Cậu không muốn cho mọi người một con đường sống nữa sao?”
Nói xong liền đi qua lấy sách trên tay cậu ta xuống, mạnh mẽ kéo cậu ta đi ra ngoài.
Ngay từ đầu chỉ đơn giản là hắn muốn giúp Chu Dịch Phàm. Thật là đáng thương. Nhân duyên của Chu Dịch Phàm với con gái tốt như vậy nhưng lại không thể hòa hợp với bạn cùng phòng, thật là nói không nên lời mà.
Sau khi uống rượu ăn cơm xong tâm tư Lý Tiêu liền rục rịch nổi dậy, rồi nghĩ ra phương pháp tuyệt vời kia. Tiếp cận tình địch, thu hoạch tình báo từ chỗ của tình địch, thuận tiện hạ độc thủ chia rẽ hai người bọn họ. Suy nghĩ một lúc thì cảm thấy mình thật sự quá âm hiểm quá giảo hoạt rồi. Lý Tiêu yên lặng tự like cho mình một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT