Một học kỳ, từ lúc bắt đầu, cho đến cuối kỳ, thời gian trôi rất nhanh.
Đây đã là tiết tiếng Anh cuối cùng của học kỳ này, giáo sư sẽ giảng những trọng điểm trong thi cử. Với thói quen trốn học trước kia, thậm chí một học kỳ đều chưa lộ mặt với bạn học bao giờ, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống trong phòng học.
Ngược lại là từ lúc bắt đầu học kỳ mới đến nay đã thu liễm rất nhiều, không có cúp học, chỉ là thường thường đến muộn. Hôm nay cũng như thế, lớp học đã vào được năm phút rồi, hắn mới vội vã chạy vào phòng học, nhận được ánh mắt đồng loạt nhìn qua của các bạn học, đi đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Chu Dịch Phàm thích ngồi ở vị trí giữa lớp, chỉ có mình cậu cúi đầu xem sách, không nhìn Lý Tiêu.
Lý Tiêu đi đến hàng ghế cuối cùng, mục tiêu là độc chiếm một loạt vị trí, hắn ngượng ngùng nhìn một cô gái — bạn gái hắn. Đi đến mục tiêu, nhìn không chớp mắt. Chỉ có chính hắn biết, thông qua khóe mắt, hắn gần như khao khát nhìn bóng dáng đang cúi đầu đọc sách kia. Cho đến khi đi được hơn nửa đường, khóe mắt cũng không dùng được nữa, Lý Tiêu đi nhanh hơn, ngồi xuống bên cạnh cô bạn gái nhỏ của hắn. (Mì tự hỏi...bạn Tiêu nhìn như thế có bị lác mắt không =)))
Lý Tiêu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Chu Dịch Phàm, nhưng mà chỉ cần xác định Chu Dịch Phàm ở đây, hắn liền cảm thấy rất tốt.
Đến gần cơ thể mềm mại ấm áp bên cạnh, lực chú ý của Lý Tiêu không thể không bị phân tán. Hắn cúi đầu, trong mắt vẫn chưa che dấu sự dịu dàng.
"Xin lỗi, mỗi lần đều để em chờ anh."
Bạn gái nhỏ của hắn là cô bé năm nhất, tên là Chu Manh Manh, vẻ ngoài thanh tú khả ái, cả người đều lộ ra ngây thơ và dễ thương, là loại hình rất được nhiều nam sinh yêu thích. Bởi vì Lý Tiêu có tâm tư không thể nói với người ta, cũng không muốn trốn học. Lên năm hai việc học dần dần tăng lên, sau khi Lý Tiêu học xong cũng không còn nhiều thời gian. Vì tăng thêm thời gian ở chung với nhau, Chu Manh manh chủ động yêu cầu Lý Tiêu đến lớp học "tình yêu".
"Không sao cả, đợi một lát anh đi học chung với em luôn, được không?"
Chu Manh Manh cười ngọt ngào, ngón út nhẹ nhàng chạm vào tay Lý Tiêu.
Có lẽ là áy náy trong lòng, Lý Tiêu gật gật đầu. Lại nói thêm: "Đợi nghỉ rồi, em muốn đi đâu, anh đều đi với em."
Hắn cố ý cách xa với Chu Dịch Phàm, hắn thậm chí còn có mục đích tìm một cô gái tự cho là mình thích để làm bạn gái. Có đôi khi hắn cũng không biết rốt cuộc là mình đang làm gì nữa. Nắm tay cô ấy, thói quen lại đuổi theo bước chân của cậu; Ôm cô ấy, ánh mắt lại nhìn gương mặt cậu; Hôn cô ấy, trong lòng lại điên cuồng nhớ cậu. Có đôi khi bắt buộc chính mình chỉ được phép nhìn người trước mặt, lại vẫn không tự chủ được thất thần. Không tập trung tinh thần, bởi vì hắn không tìm thấy vị trí chính xác.
Lý Tiêu cảm thấy mình bệnh cũng không nhẹ. May mắn là mình không phải đồng tính luyến ái, nhìn thấy người đẹp nóng bỏng vẫn có phản ứng. Tiếc nuối là, nhìn thấy Chu Dịch Phàm phản ứng còn mãnh liệt hơn nhìn người đẹp nhiều. Hiển nhiên đối với hắn mà nói Chu Dịch Phàm càng có sức hấp dẫn hơn các cô gái. Đối với chuyện này, hắn không tìm thấy bất cứ hiện tượng khoa học gì để giải thích cả.
Không ai biết Lý Tiêu đang rối rắm, trong mắt đám bạn cùng phòng, bây giờ hắn và bạn gái của hắn trình diễn show ân ái. Trong mắt Chu Dịch Phàm, tự nhiên cũng là như thế.
Chu Dịch Phàm "Bộp" một tiếng ném điện thoại lên bàn, khuôn mặt lạnh như băng, vừa thấy biết ngay là tâm tình không tốt. Đương nhiên, không ai biết cậu vừa rồi lấy di động dùng camera sau quay lén làm chuyện rình coi đáng khinh. Ai sẽ nghĩ đến đóa hoa cao lãnh, *học bá đại nhân sẽ làm loại sự tình này chứ? Ngay cả cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Hơn nữa mỗi lần làm xong đều nhịn không được muốn chặt tay lại thêm tự chọc vào hai mắt, thề không bao giờ làm loại chuyện nhảm nhí này lần nào nữa, cũng không quản Lý Tiêu đang làm gì, cũng không để ý Lý Tiêu làm gì đó có nhìn mình không? Nhưng mà cuối cùng vẫn là nhịn không được tiếp tục làm như vậy, hoàn toàn không thể điều khiển được.
Lý Tiêu kết giao bạn gái, Chu Dịch Phàm là người biết đầu tiên. Buổi sáng tan học hôm đó, cậu nhìn thấy Lý Tiêu và Chu Manh Manh đứng trên cây cầu nhanh chóng ôm nhau. Chu Manh Manh vóc dáng nhỏ xinh, cơ hồ dán vào trong cơ thể Lý Tiêu, hai người ở bên nhau rất hài hòa, đẹp như các bức tranh tình lữ.
Lý Tiêu cũng thấy cậu, ánh mắt không né không tránh, vẻ mặt trầm tĩnh không có một tia kích động khi ôm người mình yêu. Có lẽ nào là vì nhìn thấy người quen nên xấu hổ chăng?
Chu Dịch Phàm tâm phiền ý loạn, đoán không ra Lý Tiêu vì sao lại có vẻ mặt đó. Chuyện cậu có thể làm cũng chỉ có thể là mặt không chút thay đổi nhìn như không thấy, sau đó xoay người đi về phía Thư viện. Tuy rằng cậu vốn tính toán trở về phòng lấy laptop đã quên mang theo.
Sau chuyện này, vẫn như thế. Lý Tiêu xa cách, Chu Dịch Phàm cũng cảm giác được. Trên thực tế sau khi Lý Tiêu kết giao bạn gái, hơn phân nửa thời gian đều ở bên cạnh bạn gái, cùng đám bạn cùng phòng dù ít hay nhiều cũng có một chút bất hòa. Xa cách thì xa cách, dù sao Chu Dịch Phàm đối với Lý Tiêu cũng không ôm hy vọng gì. Thầm mến cuối cùng sẽ bị bóng tối bao trùm, không có ánh sáng chẳng lẽ tình cảm còn có thể chui ra khỏi đất mà nở hoa kết quả sao?
Vấn đề là ở Lý Tiêu, Chu Dịch Phàm phát hiện hắn hình như là luôn chú ý nhìn mình từ xa. Có khi Chu Dịch Phàm cảm giác Lý Tiêu nhìn cậu, ánh mắt cho dù cách thật xa đều mang đến cảm giác cực kỳ nóng. Kỳ lạ, chẳng lẽ mình lại tự mình đa tình nữa sao ta?
Đúng, bây giờ chính là cảm giác này! Chu Dịch Phàm cảm giác được, Lý Tiêu nhất định là lại đang nhìn cậu!
Lười dùng di động làm chuyện quay lén đáng khinh, mấu chốt là hết pin rồi. Chu Dịch Phàm không để ý giáo sư đang giảng bài ở trên, quay mạnh đầu về phía sau...... (có lẽ nào quay lén đến hết pin XD)
Lý Tiêu đang cúi đầu múa bút thành văn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bảng đen, ngay cả liếc mắt cũng không cho Chu Dịch Phàm.
Ha ha, quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi......
Chu Dịch Phàm nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua bảng đen. Thành tích tiếng Anh của cậu rất tốt, căn bản không thèm để ý địa điểm thi. Mỗi lần tiếng Anh đều có thể đạt được max điểm, vậy cậu đến đây làm gì? Đến lớp, chẳng qua là vì Lý Tiêu sẽ đến đây.
Hai người bọn họ, ngoại trừ lên lớp, ngoại trừ nghỉ ngơi ở trong phòng, dường như không có lý do để lén ở chung một chỗ với nhau. Ngay cả nói chuyện đều nhất định phải làm ra vẻ giải quyết việc chung, miễn cho xấu hổ. Vì sao lại như thế? Vì sao đột nhiên đến ngay cả bạn bè cũng không làm được?
Vì chuẩn bị ra nước ngoài, Chu Dịch Phàm vẫn đều bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều bận rộn đến mười giờ tối mới về phòng. Bận rộn gì sao? Với khả năng Tiếng Anh khi học Sơ trung đã đủ điều kiện du học nước ngòai, hộ chiếu cũng làm rồi, lấy thành tích của cậu muốn làm sinh viên trao đổi tuyệt đối có thể thuận lợi thông qua. Còn bận rộn làm gì ư? Thì là đọc sách, viết chút luận văn làm chút nghiên cứu, khiến chính mình không có dư thời gian nghĩ về chuyện khác.
Mấy ngày hôm trước Doãn Liệt gọi điện thoại cho cậu, nói cho cậu, mấy người hội viên của hắn trong trường cậu đang quan sát cậu. Muốn nói Doãn Liệt người này đúng là *thâm tàng bất lộ*, rõ ràng mình là đồng tính, yêu thảm Tề Mục như thế, lại đi làm Phó hội trưởng Hiệp hội phản động lớn nhất thành phố, thật sự là vô cùng buồn cười.
(thâm tàng bất lộ: cao thâm khó lường)
Hiệp hội phản động, nói dễ nghe, thì là một đám phần tử cực đoan khủng bố tụ tập lại thành một đoàn thể thôi. Theo như lời Doãn Liệt là cậu đang bị theo dõi, quả nhiên không giả. Ngay từ đầu Chu Dịch Phàm bị uy hiếp trên điện thoại, muốn cậu chủ động nghỉ học. Chu Dịch Phàm trực tiếp không nhìn. Sau đó lại có bưu kiện uy hiếp, thư đe dọa. Chu Dịch Phàm không muốn làm lớn chuyện, để mọi người đều biết được, vẫn là không quan tâm. Không nghĩ tới phiền toái trực tiếp tìm tới cửa.
Khi đó Chu Dịch Phàm đi ra từ phòng tự học, khi đi qua nơi tương đối tối, bị năm người vây quanh. Người cầm đầu vóc dáng rất cao, có lẽ là cao trên 1m9 đây, dáng người lại rất gầy, thoạt nhìn giống gậy trúc.
"Trường chúng ta không chào đón tên Gay ghê tởm, mày nếu không chấp nhận ý tốt của bọn tao, không chủ động nghỉ học, bọn tao chỉ có thể tự mình động thủ, giúp mày một phen."
Gậy trúc nói xong, cầm ra một đơn xin thôi học. Mà bốn người khác, nguyên một đám đều mắng chửi những câu không lọt tai, đi đến gần Chu Dịch Phàm.
Một màn này vừa lúc bị Lý Tiêu nhìn thấy, mà bên cạnh Lý Tiêu, một người chỉ tay về phía gậy trúc—-đây là đám bạn cùng phòng sau khi dự đại tiệc "rượu mừng" mừng Lý Tiêu thoát khỏi kiếp độc thân.
"Chuyện gì vậy? Vây quanh Chu Dịch Phàm là ai vậy?"
Trương Thất hỏi đầu tiên.
"Hả, là bọn họ?"
Tề Ngọc Tỉ tự kỷ nâng kính mắt, dường như có chút không thể tin được.
"Bọn họ là ai thế? Không phải sinh viên trường mình đúng không? Tiểu Lộ! Nhanh đi tìm bảo vệ, Chu Dịch Phàm sắp bị đánh rồi!"
Trương Thất nhanh chóng đưa ra phán đoán. Gọi Tiểu Lộ ở phòng C, bộ dạng thấp nhất nhỏ nhất, lại linh hoạt nhất, là quán quân chạy cự li dài trong hội thể thao của trường.
"Quan tâm bọn họ là ai, dám khi dễ người của chúng ta, muốn chết à!"
Nói ra hai lời tuyên ngôn đầy kích động này chính là Triệu Địa, tuy rằng cậu không thể nào đối phó được với Chu Dịch Phàm, lại đã sớm đưa Chu Dịch Phàm vào hàng ngũ người của mình. Đương nhiên hôm nay Lý Tiêu mời khách Chu Dịch Phàm từ chối tham gia, Triệu Địa cũng rất bất mãn. Nhưng bây giờ là thời gian đồng lòng đối ngoại, chuyện đó chỉ là vấn đề nhỏ tính sổ sau cũng không muộn.
Triệu Địa vừa dứt lời, muốn lấy sự ủng hộ của Lý Tiêu, Lý Tiêu đã nắm quyền dẫn đầu xông vào chiến trường. Ngay giây phút người đầu tiên đưa tay đụng tới Chu Dịch Phàm đó, dây thần kinh Lý Tiêu "pặc" một tiếng đứt mất. Hắn không quan tâm xông lên, muốn bảo vệ Chu Dịch Phàm, ai cũng không thể động đến một sợi lông của Chu Dịch Phàm.
Lý Tiêu là người đầu tiên xông lên, ngay sau đó là Triệu Địa, ở phía sau là Trương Thất và đám bạn cùng phòng khác(3 phòng A,B,C...ta thấy rõ ràng là bạn nhậu thôi =))). Mười hai người, trừ Tiểu Lộ đi tìm bảo vệ, còn lại tất cả đều ở đây. Một hồi hỗn chiến xảy ra, Trương Thất làm tổng chỉ huy, không để một người xấu chạy trốn, cũng không để cho thuộc hạ của mình bị bắt. Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Trương đại nhân, sức chiến đấu cường đại của Lý Tiêu, năm người đến gây rối không biết danh tính đã bị hạ gục. Từ đầu tới cuối, Chu Dịch Phàm đều chưa cần động đến một ngón tay.
Trợn mắt há hốc mồm chính là câu nói tối nhất để diễn tả vẻ mặt Chu Dịch Phàm giờ phút này. Cậu đang suy nghĩ đám bạn cùng phòng chui ra từ đâu vậy? Hơn nữa cả đám cả người toàn mùi rượu.
"Không được, tụ tập đánh nhau nếu bị phát hiện chúng ta đều gặp xui xẻo. Mọi người rút lui trước, tôi và Tiền Cung lưu lại chặn ở phía sau!"
Trương đại nhân lãnh tĩnh sau khi phân tích, hạ lệnh. Chu Dịch Phàm còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lý Tiêu kéo chạy.
Cái gọi là chặn ở phía sau, chính là tra xét theo dõi xung quanh, nghĩ biện pháp hủy thi diệt tích. Năm người này tìm Chu Dịch Phàm phiền phức, tự nhiên cũng cân nhắc chuyện này, nằm theo dõi ở góc chết, giảm đi phiền toái cho Tiền Cung và Trương Thất.
Không bao lâu Tiểu Lộ trở lại, không gọi bảo vệ đến. Cậu nửa đường nhớ tới mọi người đều uống rượu, bị bảo vệ phát hiện ngược lại còn bị xử phạt, cho nên nửa đường đã chạy về. Như thế cũng giảm bớt vấn đề đối phó với bảo vệ. Vì thế ba người thừa dịp bảo vệ còn chưa tuần tra đến đây, cũng chạy.
Từ nhóm năm người gây rối bao vây Chu Dịch Phàm, cho đến lúc bị động để cho bọn họ đánh, rồi đến khi toàn bộ đám người Lý Tiêu rút lui, còn chưa đến năm sáu phút, có thể nói là tốc chiến tốc thắng, không chút nào dây dưa lằng nhằng.
Mọi người đều vui vẻ đến điên rồi, một lúc sau mới hỏi Chu Dịch Phàm: "Những người đó muốn gì? Tại sao lại đối phó với cậu?"
Ngay từ đầu đã biết rõ nhóm người kia, sắc mặt Tề Ngọc Tỉ hơi kỳ quái, nhìn Chu Dịch Phàm, suy nghĩ muốn hay không giúp cậu vượt qua chuyện này. Ai ngờ Triệu Địa cầm được một tờ giấy nhăn nhúm, nói một câu: "Đơn xin thôi học?"
Xem tiếp xuống dưới, vẻ mặt Triệu Địa trở nên quái dị. Nhìn Chu Dịch Phàm nhíu mày hỏi: "Cậu là đồng tính luyến ái?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT