Chơi trò chơi lâu cũng sẽ mệt, đến ba bốn giờ sáng, Lý Tiêu liền chống đỡ không nổi nằm ngủ trên ghế sô pha tại khu nghỉ ngơi. Chu Dịch Phàm bởi vì là lần đầu tiên chơi, hơn nữa trong lòng nghẹn tức giận cần phát tiết, chơi liên tục không nghỉ, cũng không thấy mệt. Đến buổi sáng người chơi dần dần ít đi, Chu Dịch Phàm dùng hết đồng xu trò chơi, mới tìm Lý Tiêu đi ra khỏi khu trò chơi.

"Woa..ha (Ngáp)...... Chúng ta đi đâu đây?"

Lý Tiêu ngáp dài, kéo vali hành lý của Chu Dịch Phàm, hỏi Chu Dịch Phàm.

"Giúp Tề Mục chuyển nhà."

Chu Dịch Phàm nói ngắn gọn. Đồng thời cầm lấy di động, gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà, rồi nói với Tề Mục một tiếng.

Hai người gọi xe, đến chỗ Tề Mục để gặp anh ta. Trong phòng gì đó đều đã thu dọn lại tốt lắm, chờ người của công ty chuyển nhà công ty đến đóng gói chở đi là được. Tối hôm qua Lý Tiêu ngủ được quá ít chống đỡ không nổi, chiếm lấy giường Tề Mục rồi đi hẹn hò với Chu công.

Giấc ngủ này của Lý Tiêu, ngủ suốt từ buổi sáng đến giữa trưa. Sau đó bị Doãn Liệt khí thế ào ạt đạp tỉnh.

"Các cậu giấu Tề Mục ở đâu?"

Doãn Liệt hỏi Lý Tiêu.

Lý Tiêu mở to mắt còn buồn ngủ có chút mơ màng, sắc mặt có chút âm trầm: "Sao tôi biết được?"

Hắn nhìn căn phòng trống trơn, nghĩ tới Chu Dịch Phàm và Tề Mục đã đi cùng với nhân viên chuyển nhà rồi.

Doãn Liệt nghe Lý Tiêu nói như vậy, tức giận đến mức lại muốn động thủ. Nhưng hắn ngày hôm qua bị cha phạt quỳ một đêm, thật vất vả chạy đến, trong bụng rỗng tuếch, cho dù muốn động thủ cũng không có khí lực.

Trong thời gian ngắn ngủi Doãn Liệt đang do dự, Lý Tiêu đã dành được cơ hội. Hắn đem gối đầu ném lên đầu Doãn Liệt, sau đó nhanh chóng đánh về phía Doãn Liệt, khiến Doãn Liệt bổ nhào xuống sàn. Trên sàn nhà đều là gạch cứng, Doãn Liệt ngã xuống đến *thất huân bát tố* tìm không thấy phương hướng. Hơn nữa tối hôm qua vừa về nhà liền bị cha hắn đánh vài roi, trên lưng tất cả đều là vết thương, lần va chạm này có lẽ đã chảy máu rồi. Từ điểm đều thích quất người này mà nói, ba Chu và ba Doãn không hổ là thế giao hảo hữu, ngay cả phương pháp dạy dỗ con cái cũng giống nhau.

(Thất huân bát tổ: 七荤八素/Qī hūn bā sù> Tục ngữ của TQ, thường dùng để chỉ tình trạng đầu óc rối loạn, hồ đồ hoặc mê muội, không tỉnh táo)

Doãn Liệt bị Lý Tiêu đè nặng, sắc mặt tái nhợt, phản kháng không được. Ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tiêu, lộ ra vài phần hung tàn.

"Cút!"

Doãn Liệt gầm nhẹ.

Lý Tiêu phát hiện Doãn Liệt phản kháng không được, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm. Chính cái gọi là *thừa dịp ngươi bệnh muốn ngươi mệnh* (thừa dịp hắn bệnh, lấy mạng hắn). Hắn muốn thừa dịp cơ hội này giày vò Doãn Liệt một phen, trả thù hắn, về sau làm gì có cơ hội tốt như thế này chứ?

Nghĩ như thế, Lý Tiêu đang muốn trang điểm cho khuôn mặt của Doãn Liệt, nắm đấm đều chuẩn bị tốt, cửa lại được mở ra.

"Lý Tiêu, dậy thôi......"

Là Tề Mục.

Tề Mục và Chu Dịch Phàm cùng nhau đi trước một chuyến đến nhà mới rồi mới trở về gọi Lý Tiêu, tránh cho Lý Tiêu không biết đường. Nhà mới cách trường đại học không xa lắm, là một căn biệt thự. Căn biệt thự kia vốn là biệt thự dưới danh nghĩa của Chu Dịch Phàm, là món quà khi cậu đậu đại học anh cậu tặng cho. Trường Đại học quy định trước năm ba sinh viên không được ở bên ngoài, chỉ có thể trọ ở trường, hơn nữa tuy biệt thự có điện nước đầy đủ, nhưng không có trang hoàng, chỉ đơn giản là mấy bức tường, cho nên Chu Dịch Phàm không chuyển vào biệt thự.

Lý Tiêu thấy Tề Mục vào tới, lại chưa nhìn thấy Chu Dịch Phàm, không khỏi thả lỏng sự áp chế với Doãn Liệt: "Dịch Phàm đâu?"

Nhân lúc này, Doãn Liệt sử dụng hết sức đẩy Lý Tiêu ra, xoay người đứng lên. Lý Tiêu bị hắn đẩy một chút, ngã xuống đất lăn một vòng cũng đứng lên, che ở trước mặt Tề Mục, cảnh giác nhìn Doãn Liệt.

"Dịch Phàm đang ở nhà mới."

Tề Mục nói với Lý Tiêu, tầm mắt chậm rãi chuyển tới trên người Doãn Liệt.

"Doãn Liệt...... Cậu bị thương?"

Tề Mục nhìn chằm chằm vết máu trên quần áo Doãn Liệt, không tự chủ được tới gần. (ẻm quan tâm chồng ẻm quá cơ XD)

Lời nói hơi mang sự quan tâm, giống như có ma lực vậy, lau đi vẻ mặt thô bạo trên mặt Doãn Liệt. Doãn Liệt cúi đầu nhìn nhìn cả người mình, tính vỗ vỗ áo che đi.

Tề Mục chạy tới trước mặt hắn, cẩn thận hỏi hắn: "Cậu...... Cậu bị làm sao vậy?"

Doãn Liệt cố ý nghiêng đầu không nhìn Tề Mục, giả bộ giống như bình thường: "Tôi bỏ nhà đi."

Tề Mục nghe vậy, nhíu nhíu mày: "Dì sẽ lo lắng......"

Doãn Liệt hừ một tiếng: "Bà ấy đi chăm sóc cho trẻ em nghèo ở *Java*, sao có thể lo lắng cho tôi được chứ?"

(Java (tiếng Indonesia là: Jawa) là một đảo tại Indonesia. Với 135 triệu người, Java là đảo đông dân nhất thế giới, và là một trong những vùng có mật độ dân số cao nhất toàn cầu)

Nói xong ngừng một lát, ôm ngực: "Mấy ngày tới tôi sẽ ở với anh."

Một bộ dáng bá đạo "tôi muốn ở chỗ anh là tôi coi trọng anh, đừng hòng mà từ chối".

"Nhưng mà......"

Tề Mục rất do dự, anh chuyển nhà đến chỗ của Chu Dịch Phàm, Chu Dịch Phàm và Doãn Liệt dường như có mâu thuẫn rất sâu sắc. Hơn nữa lần này chuyển nhà cũng là vì tránh Doãn Liệt, sao có thể để Doãn Liệt đến đó chứ?

"Nhưng mà cái gì? Anh chuyển đi đâu? Không lẽ là muốn tránh tôi?"

Doãn Liệt nhìn nhìn bốn phía trống rỗng, không kiên nhẫn hỏi.

Thấy Tề Mục không có phủ định, đồng tử Doãn Liệt hơi co lại: "Thật sự là như vậy? Anh thế nhưng vì muốn tránh tôi nên chuyển nhà?!!"

Tề Mục bị hắn mắng, sợ hãi lui ra phía sau vài bước. Lý Tiêu cũng nhìn không được, đem Tề Mục kéo đến phía sau mình phía: "Cậu vẫn là có thể tự mình hiểu lấy nha, về sau đừng quấn lấy Tề Mục nữa, không thấy anh ấy thấy cậu liền phiền sao?"

Tề Mục thấy hắn là sợ chứ gì?

Doãn Liệt triệt để bị Lý Tiêu chọc giận, vốn khuôn mặt đã tái nhợt lại trắng thêm vài phần, đầu óc "bùm" một chút nổ tung, sau khi phục hồi tinh thần hắn đã xông về phía Lý Tiêu. Ai ngờ không biết có cục gạch nào đó ở dưới chân làm hắn bị vấp một chút, nắm đấm còn chưa đến đích, ngược lại mình đã ngã trước.

Cả người Doãn Liệt ngã xuống đất, nằm trên mặt đất nửa ngày không tỉnh lại.

"Doãn Doãn Doãn...... Doãn Liệt?"

Tề Mục không chắc chắn kêu một tiếng, nhưng Doãn Liệt không có một chút động tĩnh.

Tề Mục lo lắng, chạy qua đẩy đẩy hắn: "Cậu bị làm sao vậy?"

Thấy sắc mặt tái nhợt của Doãn Liệt, Tề Mục hoảng: "Doãn Liệt...... Doãn Liệt cậu làm sao vậy?"

Lý Tiêu nhíu mày, cũng lại đó, lấy chân đá đá Doãn Liệt. Thấy Doãn Liệt thật sự bất tỉnh, Lý Tiêu lấy di động ra: "Tôi gọi xe cứu thương cho hắn."

Nhưng mà xe cứu thương trống trơn đến lại trống trơn đi, bởi vì Lý Tiêu không có tiền, Tề Mục không có tiền, bỏ nhà đi Doãn Liệt trên người một xu cũng không mang theo, ngay cả Chu Dịch Phàm cũng phát hiện mình bị đóng băng.

Tề Mục muốn gọi điện thoại cho dượng xin giúp đỡ, đúng lúc Doãn Liệt lại tỉnh lại, yếu ớt vô lực đoạt di động, không cho Tề Mục gọi điện thoại cho cha hắn.

Cuối cùng Tề Mục bất đắc dĩ, dìu Doãn Liệt đến chỗ ở mới.

Doãn Liệt nếu mà biết Chu Dịch Phàm cũng ở chỗ nhà mới kia, hắn cũng liền sẽ không náo loạn muốn ở chung với Tề Mục.

Muốn nói Doãn Liệt có bao nhiêu sợ Chu Dịch Phàm, cũng không thể nói như vậy, chỉ là bị Chu Dịch Phàm không lưu tình đánh qua một lần mà thôi, cũng không đến mức tạo thành bóng ma tâm lý suốt đời được. Tâm tư của hắn đối với Chu Dịch Phàm phức tạp hơn sợ hãi nhiều.

Chu Dịch Phàm là bạn tốt nhất của hắn, không có người thứ hai. Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chuyện gì trong lòng của mình đều nói cho nhau nghe. Hai người bọn họ, không phải anh em lại hơn hẳn anh em. Lại bởi vì sự xuất hiện đột ngột của một người đàn ông, xuất hiện xa cách.

Được rồi, Doãn Liệt thừa nhận ngay từ đầu hắn là ghen tị. Chu Dịch Phàm cuối tuần đều chạy đi gặp cái tên đó, để hắn ở đâu chứ? Doãn Liệt cũng thừa nhận, sau khi hắn phát hiện quan hệ thật sự của hai người, chạy đi đâm thọc, chuyện này hắn đúng là xấu xa thật. Nhưng hắn cũng là vì muốn tốt cho Chu Dịch Phàm thôi! Là anh em của hắn, là con trai rất được yêu thương ở nhà họ Chu, Chu Dịch Phàm cũng không thể bị một người đàn ông phá hư được! Đừng nói cái gì yêu với không yêu, cho dù thật sự là tình yêu, đối mặt với hiện thực cũng phải giải tán.

Sự thật cũng chứng minh, Doãn Liệt nghĩ không sai. Tên đàn ông đáng chết kia thế nhưng ở sau lưng Chu Dịch Phàm đi kết hôn với người khác! Đầu óc Chu Dịch Phàm đột nhiên bị hư hay sao cư nhiên lại đi náo loạn ở hiện trường hôn lễ! Doãn Liệt lúc ấy liền nghĩ hắn không có khả năng có một người bạn ngốc như vậy. Sau đó Doãn Liệt cũng không đi an ủi Chu Dịch Phàm — tuy nói điểm xuất phát là tốt, nhưng làm chuyện mật báo này, còn gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, hắn vẫn là có chút chột dạ, không biết đối mặt với Chu Dịch Phàm như thế nào.

Sau đó có một đoạn thời gian, hắn rút kinh nghiệm xương máu, muốn nói chuyện với Chu Dịch Phàm, thừa nhận lỗi lầm, tỏ vẻ người anh em này vĩnh viễn đứng bên cạnh ở cậu...... Không ngờ chuyện mình mật báo bị Chu Dịch Phàm phát hiện. Sau đó thì bị đánh.

Sau đó...... Doãn Liệt cảm giác Chu Dịch Phàm đánh hắn một trận cũng tốt, bởi vì hắn lúc ấy vẫn là học sinh cá biệt đối đầu với Hội trưởng hội học sinh.

Doãn Liệt thoạt nhìn xúc động dễ nổi giận, làm việc không để ý hậu quả. Thật ra hắn sống được rất rõ ràng. Hắn biết lúc nào bạo lực có thể giải quyết vấn đề, cũng biết lúc nào ẩn nhẫn có thể đạt được kết quả. Hắn biết tất cả mọi chuyện hoặc là giới hạn cha hắn dành cho hắn tới đâu, cho nên hắn làm chuyện gì cũng sẽ để lại một đường lui cho mình.

Doãn Liệt sống đến bây giờ, phần lớn là che giấu bản chất của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play