Edit: TịnhToàn bộ kỳ nghỉ hè, Lý Tiêu đều không có chút tinh thần nào.
Đã từng có một đoạn tình cảm bạn bè chân thành tha thiết đặt ở trước mặt hắn, thế nhưng hắn không biết quý trọng, đợi đến lúc mất đi rồi mới hối tiếc thì đã không kịp nữa. Cảm giác của Lý Tiêu đại khái là như thế.
Buổi trưa hôm đó hắn ngồi xổm trước quạt điện để hóng mát, em trai yêu quý đang học lớp năm tiểu học của hắn dính lại đây: “Anh! Em muốn ăn dưa hấu.”
Lý Tiêu *hữu khí vô lực* chỉ chỉ tủ lạnh:“Tự mình đi lấy đi.” (hữu khí vô lực: không có sức lực)
Cậu nhóc liền tự mình đi lấy, vừa cắn vừa nói chuyện với hắn: “Sao anh lại than thở thế?”
Lý Tiêu phất phất tay, giống đuổi muỗi vậy đuổi cậu nhóc qua một bên: “Ăn dưa hấu đừng chùi lên người anh, máy giặt hỏng quần áo của anh đều do tay của em đó biết không?”
Cậu nhóc cắn hai ba miếng đã ăn hết dưa hấu, hai tay chùi lên người mình xong, lại chùi lên người đang ở bên cạnh là hắn: “Anh! Em dùng thành ngữ này đúng không? ‘Than ngắn thở dài’ chính là bộ dạng này của anh không phải sao?”
“Haiz……”
Lý Tiêu thở dài.
“Em không hiểu……”
Mặt Lý Tiêu đầy vẻ ưu sầu nhàn nhạt.
Cậu nhóc đúng là không hiểu thật, anh trai không cùng chơi với nó thì nó tự chơi một mình vậy. Cậu nhóc lấy đồ của hắn đem lại đây, quần áo ném qua một bên, sách thì đặt ở bên kia. Cuối cùng tầm mắt của cậu nhóc bị một chiếc hộp thoạt nhìn rất xinh đẹp rất tinh xảo hấp dẫn. Cậu nhóc phí hết một phen khí lực mới mở chiếc hộp ra được, nhìn thấy trong hộp chỉ có một cái đĩa rất mộc mạc so với cái hộp của nó.
Cậu nhóc cầm đĩa, nhìn thoáng qua Lý Tiêu đang ngồi xổm ngẩn người trước quạt điện, sau đó quyết định tự mình hành động. Cậu nhóc khởi động máy tính để bàn lên, bấm mở ổ đĩa, sau đó bỏ đĩa vào……
“Anh! Có hai người con trai đang hôn nhau!”
Cậu nhóc che mắt từ chỗ máy tính chạy đến, mặt đỏ bừng. Âm thanh truyền ra từ chỗ máy tính là tiếng thở dốc suy yếu của đàn ông, tiếng rên rĩ.
Khiến tâm trí đang trên mây của Lý Tiêu hồi thần, nhìn em trai hắn: “Hả?”
“Còn cởi hết!”
Nó tiếp tục nói, ánh mắt lộ ra từ khe hở tất cả đều là ngạc nhiên.
Ba giây sau, lỗ tai Lý Tiêu rất nhạy cảm bắt được âm thanh không thích hợp kia. Hắn nhanh chóng đứng lên, chạy đến chỗ máy tính ở trong phòng. Lọt vào trong mắt hắn, là hai cơ thể đàn ông đang trần truồng, cái kia của người hơi cường tráng đang đặt ở nơi đó của người yếu hơn, giống như dã thú đang bị kích thích ……
Lý Tiêu khiếp sợ nhìn hình ảnh kia, cảm giác ghê tởm quen thuộc dâng lên cổ họng. Đang muốn đi tới tắt hình ảnh đó lại, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân của ai đó.
“Lý Tiêu! Con cho em xem cái gì đó?”
Tiếng sư tử Hà Đông vang lên, khiến cả ngôi nhà cũng rung lên.
Lý Tiêu nhanh tay lẹ mắt, trước khi mẫu thân đại nhân tôn kính nhìn thấy hình ảnh khó coi kia, tắt màn hình máy tính.
“Không có gì! Đó là phim *Ultraman* đánh tiểu quái thú!” (Ultraman: Siêu nhân điện quang)
Lý Tiêu chính nghĩa (vì lợi ích của dân=))) trả lời, đồng thời âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nhưng mà mặc kệ Lý Tiêu nói hay như thế nào, tốt đẹp như thế nào, đúng đắn như thế nào, đều không bằng một câu của em trai.
Cậu nhóc nói: “Không phải Ultraman và tiểu quái thú, là hai người con trai hôn nhau, còn cởi hết!”
Nghe nói như thế, Lý Tiêu liền biết mình khó tránh tai họa. Sau lưng truyền đến hơi thở uy nghiêm của mẫu thân đại nhân, bao vây xung quanh hắn.
Lý Tiêu còn muốn giãy dụa trước khi chết một chút, giải thích: “Không phải con……”
Lời còn chưa dứt, cậu nhóc đang được mẹ ôm trên đùi, cực kỳ vô tội nói thêm một câu: “Anh ấy mở cho con xem đó!”
Oan uổng quá!
Lý Tiêu *oan như Đậu Nga* hò hét trong lòng, chỉ hi vọng bây giờ tuyết có thể rơi xuống để chứng minh sự trong sạch của hắn.
(*nỗi oan Đậu Nga* kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó chồng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng bị một tên vô lại vu cáo hãm hại nàng bỏ độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn đành phải oan ức nhận tội, rốt cuộc nàng bị xử tội chết.
Nhưng cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn. “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt người xấu làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6 mùa hè nóng rực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát đất trời mù mịt tuyết bay đầy trời và sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.)
Ngoài phòng ánh nắng lên cao, cũng không có xảy ra hiện tượng kì lạ gì. Căn phòng vốn oi bức, lại bị hơi thở âm trầm của mẫu thân đại nhân đẩy lui đi không ít. Lý Tiêu biết, mọi sự biện minh đều vô ích, giải thích đồng nghĩa với che giấu, che giấu đồng nghĩa là sự thật.
“Con sai rồi!”
Lý Tiêu xoay người, nhào đến chỗ mẫu thân đại nhân tôn kính đang ở phía sau, hi vọng có thể miễn đi một chút đau đớn về da thịt.
Nhưng mà giấc mơ bao giờ cũng đẹp, thực tế lại rất đau thương. Mẫu thân đại nhân tôn kính của hắn không chút lưu tình tặng cho hắn một bàn tay, trực tiếp đánh bay hắn.
Bị đánh bay đi, Lý Tiêu chỉ có thể yên lặng ngồi xổm ở góc tường âm u, lén lút dùng khóe mắt trừng tên nhóc nhiều chuyện kia. Cậu nhóc cũng giống như hắn, sớm luyện thành bản lĩnh làm chuyện xấu mặt cũng không đổi sắc. Cậu nhóc làm một mặt quỷ với hắn, xoay người liền đi lấy dưa hấu đông lạnh ăn ngon lành.
Ngay buổi tối hôm đó, Lý Tiêu phải thề ba điều: kiên quyết vứt bỏ video độc hại đó, bỏ hết thói quen không lành mạnh, tiếp thu những thói quen tốt để trở thành một thanh niên tốt của thế kỉ, cuối cùng hắn mới được mẫu thân đại nhân phóng sinh. Sau khi được phóng sinh, chuyện thứ nhất chính là lấy DVD kia từ trong CD-ROM ra, bỏ vào chiếc hộp rỗng đựng đĩa DVD số lượng có hạn.
Trở lại phòng, Lý Tiêu liền gọi điện thoại cho Tề Mục, nói ra một đống câu hỏi: “DVD anh bán cho tôi là cái quái gì vậy?!! Anh đang gạt người đó biết không?!! Là gạt người đó, anh hại tôi thật thảm!”
Điện thoại ở đầu bên kia mất rất lâu mới truyền đến giọng nói nho nhỏ của Tề Mục: “Cậu.. cậu…cậu…… cậu xem rồi?”
“Tôi xem, em trai tôi cũng xem, suýt chút nữa còn bị mẹ tôi nhìn thấy!!!”
Lý Tiêu phát điên gầm nhẹ.
“Đúng! Đúng! Đúng…… Xin lỗi! Tôi vốn cũng định nói với cậu …… Cái DVD kia bị em họ tôi lén lút đổi…… Cậu đang ở đâu? Ngày mai tôi lấy bản gốc đến đổi với cậu……”
Tề Mục càng nói càng nhỏ, đến cuối cùng nhỏ đến mức không khác gì muỗi kêu.
Lý Tiêu nghe thấy mất kiên nhẫn, cắt đứt lời nói: “Còn đổi cái gì nữa? Không phải anh muốn cất giữ cái thứ chết tiệt đó chứ? Tôi giúp anh đốt nó đi là được.”
“Đừng đừng đừng…… Không thể đốt! Em họ tôi mấy ngày này vẫn quấn lấy tôi, đòi tôi cái đó. Cậu…… Cậu đốt rồi tôi lấy gì đưa cho nó……”
Tề Mục nói nói, lại mang theo tiếng khóc nức nở, cố gắng kiềm nén, không muốn khóc ra, Lý Tiêu nghe thấy liền đau đầu.
“Đừng khóc mà. Không đốt thì không đốt…… Xem anh bị dọa đến thế nào kìa. Người em họ kia của anh là biến thái sao? Lại thích cái thứ này……”
Giọng điệu Lý Tiêu mang theo bất mãn, còn mang theo ác ý đoán bừa người em họ không biết tên kia của Tề Mục.
“Ừ……”
Trong một căn phòng nho nhỏ, Tề Mục đưa điện thoại di động ghé sát vào bên tai, thoáng nhìn không thể nhận ra là đang gật đầu,nhưng cũng nói ra câu trả lời khẳng định. Nhớ tới thằng nhóc Doãn Liệt đã làm chuyện đó với anh, còn có gần đây Doãn Liệt lại dây dưa với anh, Tề Mục rất khó phủ nhận người em họ này có chút biến thái.
Đơn giản nói một chữ “Ừ”, ý nghĩa thật sự mơ hồ, không biết Tề Mục là đồng ý không khóc nữa, hay là trả lời cho có lệ. May mà ngữ điệu của Tề Mục đúng chỗ, khiến Lý Tiêu nghe ra một chút ý tứ đặc biệt.
Lý Tiêu truy vấn: “ Anh nói ‘Ừ’ là có ý gì?”
“À…… Ừ…… Nó…… Nó rất…… Rất biến thái…… Cậu…… Cậu không phải xem rồi sao? Trong đó nó và tôi…… đều do nó quay……”
Tề Mục nghẹn ngào, nói ra một sự thật kinh người.
“Hắn với anh?!! Có ý gì?”
Lý Tiêu có chút không thể tin. Sẽ không giống như hắn tưởng tượng chứ?
Trả lời Lý Tiêu là Tề Mục duy trì tiếng khóc trầm thấp không ngừng.
Lý Tiêu vội vàng trấn an: “Đừng khóc! Đừng khóc! Có gì hay đâu mà khóc? Đàn ông chỉ đổ máu không đổ lệ biết không?”
Đồng thời hành động lấy đĩa ra bỏ vào laptop, mở lên. Ban ngày hắn chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh kia, bộ dáng của hai người đàn ông kia cũng không giống Tề Mục. Nhưng mà nghe Tề Mục nói, bên trong đó dường như còn có cái gì khác nữa……
Lý Tiêu trực tiếp tua đến đoạn giữa, hình ảnh không có gì thay đổi, vẫn là người đàn ông kia; Lại tua đến khúc cuối, vốn là GV chất lượng tốt, đột nhiên thay đổi hình ảnh. So sánh với đoạn trước của video, hình ảnh trong vài phút này có chút mờ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra động tác của người trên giường. Mơ hồ có thể nhận ra, người đàn ông bị đè ở dưới đang khóc lóc dãy dụa, chính là Tề Mục.
“Hắn cư nhiên làm như vậy với anh?!!”
Lý Tiêu tắt video, ngạc nhiên nói.
Bên trong di động vốn chỉ có tiếng khóc nho nhỏ của Tề Mục, giọng nói không thể tin được của Lý Tiêu giống một chiếc chìa khóa vậy, mở ra một cái vòi, khiến áp lực cố nén nức nở trở thành không chút nào cố kỵ mà khóc lớn. Ủy khuất kiềm nén từ lâu, không kiêng nể gì mà phát tiết hết.
Tề Mục cũng không biết, một người ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng như mình, sao lại có thể trước mặt Lý Tiêu, thoải mái khóc như một đứa trẻ. Chắc là do cảm giác, người hay cười như Lý Tiêu, thoạt nhìn là người vô hại, chắc sẽ không làm mình bị tổn thương.
“Ngày đó…… Nó…… Uống say …… Thật ra…… Nó cũng không biết tôi là ai……”
Tề Mục khóc, cư nhiên còn muốn giải thích cho cái tên em họ không bằng cầm thú kia. Lý Tiêu có loại cảm giác mãnh liệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Hắn không biết anh là ai? Thế mà hắn còn quay video? Quay xong hắn còn phí công phí sức đem video giấu vào trong một cái đĩa GV sao?!!”
Lý Tiêu quả thật bị Tề Mục ngu ngốc làm cho tức chết rồi.
Tiếng khóc của Tề Mục nhỏ dần, hình như là bị Lý Tiêu nói đến tỉnh ra vậy, nhưng anh lại không hiểu rõ ràng lắm.
“Nó nói…… Cần cái đó để uy hiếp tôi, khiến tôi ngậm miệng……”
“Bây giờ hắn không uy hiếp được anh đâu. Tôi giúp anh, anh có thể cầm chứng cứ tố cáo chết hắn, khiến cho hắn thân bại danh liệt!”
Lý Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói, ngón tay gõ bàn phím, tra tìm các điều luật có liên quan.
“Nhưng mà…… Không có chứng cứ a……”
Tề Mục nhỏ giọng nói.
Không đợi Lý Tiêu trả lời, lại bổ sung: “Hơn nữa…… Dì tôi, mẹ của nó, đối với tôi rất tốt…… Tôi không muốn bà ấy đau lòng……”
Lý Tiêu nghe vậy, tỉnh táo lại. Vấn đề liên lụy đến gia đình này, thật ra hắn cũng không can thiệp được. Hắn muốn giúp đỡ Tề Mục, nhưng không có khả năng nhẫn tâm khiến anh ta và tên em họ cầm thú kia đối đầu nhau ở tòa án.
“Aiz…… Trước đó anh nói em họ anh mấy ngày nay vẫn quấn lấy anh…… Đây cũng không phải là chuyện tốt a.”
Lý Tiêu thở dài nói.
“Không…… Chuyện đó…… Chỉ có một lần đó thôi…… Bây giờ nó quấn lấy tôi cũng chỉ để cọ ăn cọ uống, tìm tôi muốn lấy cái DVD đó thôi.”
Tề Mục cho rằng Lý Tiêu hiểu lầm, vội vàng giải thích. Anh từ nhỏ bị tên Ma Vương kia khi dễ quen rồi, cũng có thói quen bị Ma Vương đối xử vô lễ với mình, cho nên một chút cũng không cảm thấy bị quấn cọ ăn cọ uống và lấy lại cái DVD đó có gì không ổn.
Lý Tiêu là người đứng xem, lại không quen nhìn cái tên em họ mặt dày vô sỉ kia của Tề Mục làm bậy được.
“Hắn tìm anh chỉ vì muốn lấy cái đó thôi sao?!!”
Lý Tiêu hét lên.
Tề Mục không biết Lý Tiêu vì sao phản ứng lớn như vậy, cho rằng hắn tức giận, vội vàng nói xin lỗi: “Thật…… Xin lỗi!”
Lý Tiêu đối mặt với sự giải thích của Tề Mục, im lặng không nói gì. Cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Anh không cần xin lỗi gì hết, không cần giải thích. Về phần cái đĩa DVD kia…… Anh nói với hắn là đã làm mất rồi, đừng động vào hắn. Tôi mà có em họ như hắn, tôi đã đánh chết hắn rồi.”
“……”
Bên trong điện thoại lại là một trận im lặng.
Im lặng rất lâu.
Cuối cùng điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, chỉ còn lại tiếng “tút tút” báo bận.
“Sao lại thế này?”
Lý Tiêu nhìn di động, nghi hoặc lẩm bẩm nói.
Đang muốn gọi lại lần nữa, cửa phòng một trận gõ cửa dồn dập. Không cần hỏi, chắc chắn là mẫu thân đại nhân đang phát uy.
“Thằng nhóc chết tiệt kia! Còn chưa chịu ngủ hả?!!”
Quả nhiên là mẫu thân đại nhân……
“Ngủ đây!”
Lý Tiêu lớn tiếng nói lại, không thể không tắt di động, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Buổi sáng ngày thứ hai, Lý Tiêu mở máy lên thì nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, là do Tề Mục gọi tới; Còn có một tin nhắn, người gửi tin nhắn cũng là Tề Mục.
Tin nhắn viết: “Cậu là Lý Tiêu? Tôi là em họ Tề Mục, Doãn Liệt. Ba giờ chiều mai, mang theo Tề Mục đã bán DVD cho cậu, gặp cậu ở quán cà phê Đa Sắc. (thật ra trong QT là đa dạng…đồng nghĩa là phong phú…cơ mà ta không biết chuyển như thế nào cho đúng…đành tự chém vậy =)))
Tôi biết nhà cậu ở đâu, cậu không muốn nhìn thấy tôi đứng ở nhà cậu chứ. Chúng ta không gặp không về.”
Đối với chuyện này, Lý Tiêu chỉ có thể: “Ha ha……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT