Có lẽ đúng là có chút lo lắng về lời nói của Trình Diệu Nhiên, Kiều Ứng theo bản năng bắt đầu cùng Thẩm Liễm bảo trì khoảng cách. Thật không phải lo lắng Thẩm Liễm sẽ giống như lời Trình Diệu Nhiên, muốn qua hắn tiếp cận cơ hội, muốn từ hắn nhận được cái gì. Hắn biết Thẩm Liễm ở mặt ngoài ôn hòa giản dị, nhưng bên trong lại là một người thực kiêu ngạo, sợ rằng còn khinh thường việc dựa vào quan hệ với người khác để giúp mình giật dây bắc cầu. Chính là hắn bị Trình Diệu Nhiên gõ một cái cảnh báo, kinh giác phát hiện thì ra thái độ của mình đối với Thẩm Liễm có chuyển biến, ngay cả người bên ngoài đều thấy rõ ràng như vậy. Hắn cũng không hiểu được bản thân thế nào khinh địch như thế, liền bị Thẩm Liễm mê hoặc, nếu là nụ hôn đầu tiên vào buổi tối kia, chẳng hiểu ra sao đã bị Thẩm Liễm kéo vào trong cơn lốc xoáy tình dục, vậy thì kế tiếp mấy ngày nay, rõ ràng là hắn tỉnh táo. Trong cái giới này thứ không thiếu nhất chính là tình yêu chớp nhoáng, hai bên cuồng nhiệt ngươi tình ta nguyện, gắn bó không được bao lâu liền tan. Hắn đã thấy rất nhiều, tuy rằng không đến mức khinh thường, nhưng vẫn là không thèm làm loại chuyện này. Chính là tình yêu của hắn có thể đi xa tới đâu? Trình Diệu Nhiên dù sao không có khả năng là người cuối cùng ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng là nếu đổi là Thẩm Liễm, kia quả thực so với Thiên Phương dạ đàm (1) càng thêm khó tin.
Kiều Ứng đến nay vẫn không rõ Thẩm Liễm vì sao lại đối với mình sinh ra hứng thú, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Thẩm Liễm thích đàn ông, chỉ sợ cũng là ham muốn nhất thời mà thôi. Năm đó Thẩm Liễm vừa mới nổi tiếng, nghe nói cũng đã quen một người bạn gái, đáng tiếc mắt nhìn thật sự kém, đối phương bất quá lấy hắn làm bàn đạp, sau khi nổi tiếng nhờ ăn theo danh tiếng của hắn, được một đại gia nào đó nhìn trúng, mở buổi họp báo làm sáng tỏ mình cùng Thẩm Liễm chỉ là bạn bè, chưa từng là người yêu, sau đó liền quăng hắn qua một bên, vào nhà giàu có, lên làm thiếu phu nhân. Mà Thẩm Liễm sau khi trải qua chuyện tình cảm làm hắn chịu đủ châm biếm kia, liền không còn truyền ra chuyện xấu nào.
Mấy chuyện đồn thổi này nọ đều là nghe Trình Diệu Nhiên nói qua, khi đó Kiều Ứng đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, nghĩ cùng Trình Diệu Nhiên tình cảm ổn định, chỉ cảm thấy Thẩm Liễm ở tình trường quả thực là ngây thơ. Ai lại đoán được vài năm qua đi, chính mình thế nhưng lại ở trước mặt người này liên tiếp bại lui? Hắn nghĩ không ra chính là, nếu năm đó Thẩm Liễm tính hướng bình thường, vì lẽ gì hiện tại lại biến thành thích đàn ông chứ? Mà cho dù Thẩm Liễm thật sự bắt đầu thích đàn ông, thì tỷ lệ mình có thể cùng hắn lâu dài cùng một chỗ… Chắc là 0 đi?
Kiều Ứng một lần nữa xem kỹ lại suy nghĩ của mình về Thẩm Liễm, không sai, hắn thừa nhận Thẩm Liễm quả thật có mị lực, hấp dẫn người khác, là người đàn ông khiến người ta nhịn không được mà động tâm. Lúc chuyên chú làm việc thì nam tính mười phần, mỗi khi ngẫu nhiên ở trước mặt hắn bĩu môi oán giận, bản thân cũng sẽ nhịn không được cảm thấy hắn đáng yêu. Chính là… Nếu chỉ là suy nghĩ như vậy mà thôi, lại có thể không chút do dự bắt đầu một đoạn tình cảm ngay cả chính hắn cũng không nắm chắc, như vậy sự kiên trì của hắn từ nhiều năm trước đến nay, chẳng phải thành một chuyện chê cười sao?
Nếu chỉ là cần tình dục, không cần tình yêu, như thế, hắn có lẽ sẽ thoải mái rất nhiều. Lại có lẽ, Thẩm Liễm muốn cũng chỉ là như vậy mà thôi. Thẩm Liễm có nói qua thích hắn sao? Không có. Thẩm Liễm chỉ nói với hắn: “Tôi đối với anh có hứng thú”, “Chúng ta khi nào thì làm một lần đi?”, “Anh cười lên trông thật đẹp, ít nhất ở trước mặt tôi, cười nhiều một chút đi.” Gần như chỉ là mấy lời tán tỉnh linh tinh.
Còn có, Thẩm Liễm có nói qua, “Yên tâm, có lẽ bất quá mấy tháng mà thôi, tôi cũng không phải là người thích tình yêu lâu dài, lại càng sẽ không dây dưa với anh.”
Kiều Ứng bỗng nhiên phát giác, nguyên lai qua nhiều năm như vậy, chính mình xử sự trong chuyện tình cảm, vẫn như cũ không hề tiến bộ. Hắn không chịu dễ dàng nếm thử, cũng không chịu tùy tiện phóng túng, tình cảm mãnh liệt hắn từng có đã bị Trình Diệu Nhiên tiêu phí hầu như không còn. Hiện giờ rốt cuộc lại có chút động tâm, thế nhưng lại giậm chân tại chỗ, do dự.
Hắn thật không dậy nổi lần thứ hai nếu đến cuối cùng kết quả lại cái gì cũng không có, ngoại trừ sự trống rỗng. Hắn thà rằng chịu cô đơn, cũng không nguyện cùng cô đơn thỏa hiệp.
Đối với việc Kiều Ứng đột nhiên tránh né mình, Thẩm Liễm không phải không nhận ra. Hắn có chút nghi hoặc, mình có phải hay không trong lúc vô ý nói sai cái gì, hoặc làm sai chuyện gì rồi, rõ ràng Kiều Ứng đã động tâm với mình, lúc nhìn mình ánh mắt không tự giác mà thực ôn nhu, có lẽ với người khác là khuôn mặt tươi cười công thức hóa, nhưng với mình là nụ cười chân thật phát ra từ nội tâm. Chính là vì cái gì Kiều Ứng bỗng nhiên lại bắt đầu xây một bức tường cao giữa mình và hắn, tận lực quay về thời điểm trước khi cả hai ở cùng với nhau chứ.
Nhưng hiện giờ phần diễn của Kiều Ứng trên cơ bản đã quay xong toàn bộ, hắn nếu không đến phim trường xem mình quay phim, cũng sẽ không ngồi ở một bên chờ mình sau khi xong việc rồi cùng nhau quay về khách sạn. Thẩm Liễm nôn nóng muốn tìm cơ hội hỏi rõ Kiều Ứng đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, kết quả không đợi hắn tìm được cơ hội mở miệng, Kiều Ứng đã bỏ chạy đi Thái Lan quay quảng cáo, chỉ quay về đoàn làm phim tham gia buổi tiệc ra mắt.
Thẩm Liễm rốt cuộc hiểu, Kiều Ứng đây là có ý muốn tránh né hắn.
Ở mặt ngoài Thẩm Liễm vẫn ung dung thản nhiên như bình thường, chính là buổi tối khi về phòng, ngọn lửa ngầm tận sâu trong lòng sẽ nhịn không được mà bùng cháy. Hắn gọi điện thoại cho Kiều Ứng vài lần, nhưng đối phương chỉ qua loa khách sáo mấy câu liền cúp máy. Thẩm Liễm không rõ chính mình rốt cuộc làm sao đắc tội Kiều Ứng, càng không rõ, lại càng cảm thấy phẫn nộ.
Hắn chờ Kiều Ứng quay về đoàn làm phim.
Qua điện thoại, hắn đoán không ra tâm tư của người kia. Hắn biết chỉ khi hai người mặt đối mặt, hắn mới có thể tìm ra được mấu chốt vấn đề.
___________________________________
(1) Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.