Ngày hôm sau Thẩm Liễm vẫn phải ngồi máy bay quay trở về, lúc đi thần thái phi dương, bộ dạng tươi cười rạng rỡ kia ngay cả Kiều Ứng cũng cảm thấy có chút chướng mắt (=))). Chờ Kiều Ứng hoàn tất bộ phim, việc chụp ảnh bìa cho album của Thẩm Liễm kết thúc, hai người liền có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Thẩm Liễm háo hức đến nỗi đã đặt trước một kỳ nghỉ đôi cho hắn và Kiều Ứng.

Đỗ Nhiễm tới đón Kiều Ứng đến trường quay, hỏi hắn tối hôm qua sao không tới khách sạn. Kiều Ứng ngẩn ra một chút, mới nhớ tới mình còn chưa nói cho Đỗ Nhiễm biết chuyện người kia đã giải quyết xong, liền đơn giản thuật lại một lần. Đỗ Nhiễm đang im lặng nghe, bỗng nhiên đánh tay lái một cái, xe ngừng ở ven đường. Hắn quay đầu nhìn Kiều Ứng: “Người nọ động thủ đả thương Thẩm Liễm?”

Kiều Ứng gật đầu, trong lòng cũng mơ hồ ý thức được Đỗ Nhiễm kế tiếp sẽ nói cái gì.

Quả nhiên, Đỗ Nhiễm nhíu lại cặp lông mày rậm, trong thanh âm mang theo một tia trầm thấp kìm nén: “Cậu sơ suất quá, Kiều Ứng. Người nọ nếu đem ảnh chụp gửi cho giới truyền thông thì làm sao bây giờ?”

“Bằng không thì muốn thế nào đây? Bắt cóc hắn, uy hiếp hắn đem toàn bộ ảnh chụp giao ra sao?” Kiều Ứng cười cười: “Tôi cũng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất, nhưng hẳn sẽ không xảy ra. Trong ảnh chụp nhiều nhất cũng chỉ chụp Thẩm Liễm ra vào nhà tôi, không ai lại nghĩ đến chuyện tôi và anh ấy quen nhau đi. Truyền thông muốn ồn ào, tình huống tệ nhất bất quá tôi thừa nhận lúc trước nghiện rượu, xuất phát từ lập trường bạn bè Thẩm Liễm cũng thường đến xem tôi. Anh ấy với tôi cũng không phải ngu ngốc, muốn giải quyết còn nhiều biện pháp mà.”

Dù sao hắn và Thẩm Liễm, nhiều năm qua hình tượng ở trước công chúng, phương diện sinh hoạt cá nhân một người nghiêm cẩn, một người đơn điệu, như thế nào đều cùng kéo nhau vào mối quan hệ đồng tính luyến ái. Không thể chỉ vì mấy lời nói bóng gió hay mấy tấm ảnh không hề có động tác thân mật nào liền định tội. Năm đó chuyện của hắn và Trình Diệu Nhiên ồn ào huyên náo, mục kích không dưới mấy mươi lần, cuối cùng cũng phải bỏ qua.

Hắn cùng Thẩm Liễm lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm như vậy, lý nào không xử lý được.

Thấy Đỗ Nhiễm vẫn còn lo lắng buồn phiền, Kiều Ứng liền vỗ vỗ bờ vai hắn: “Lái xe đi, sẽ không có việc gì đâu.”

Còn một điều không nói, Kiều Ứng cũng không cho rằng người kia sẽ đem ảnh chụp này gửi cho giới truyền thông. Khi bị bảo an mang đi người nọ khóc thật sự thương tâm, tựa như từ trước tới nay vẫn ôm một giấc mộng đẹp, bỗng nhiên bị tan vỡ. Nhưng hắn dù sao cũng từng thích mình thật sâu đậm, nên sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn đến mình.

Bởi vì người nọ khóc lóc nói với mình: “Kiều Ứng, tôi sao lại làm anh bị thương được?”

Nhưng là chuyện này, không cần thiết phải nói cho Đỗ Nhiễm biết. Bị một tên con trai rình coi theo dõi, khóc lóc sướt mướt thổ lộ, Kiều Ứng không nghĩ chuyện này có cái gì hay đáng để khoe ra.

Tầm mắt Đỗ Nhiễm dừng trên cổ Kiều Ứng, sợi dây chuyền bên trong áo lóe ánh ngân quang, lộ ra một chiếc nhẫn bạch kim. Đó là chiếc nhẫn Christian Bauer USA kiểu cổ điển.

“Cậu thay đổi phụ kiện?”

Kiều Ứng ngẩn ra một chút, cười cười: “Đúng vậy.”

Tối hôm qua Thẩm Liễm vừa đấm vừa xoa, năm lần bảy lượt làm phiền, không thể không nửa đêm đứng lên đi tìm cái nhẫn này, xỏ vào dây chuyền rồi đeo lên cổ. Động tác có chút tức giận như con nít, mà Kiều Ứng đã rất nhiều năm chưa từng có loại tâm tình này.

“Cậu thật sự… định cùng anh ta quen nhau?” Đỗ Nhiễm thần sắc phức tạp nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Kiều Ứng nhìn hắn một cái, bỗng nhiên hiểu được, có lẽ Đỗ Nhiễm đã sớm nhận ra quan hệ giữa hắn và Thẩm Liễm. Chỉ là không ngăn cản, coi như không hay biết. Kỳ thật vẫn là luôn lo lắng đi, Kiều Ứng không lên tiếng, sau một lúc lâu, thản nhiên nói: “Có lẽ đi.”

“Cậu phải biết rằng trong giới này, thân phận của cậu và anh ta, về sau vấn đề phải đối mặt…”

“Tôi đều biết.” Kiều Ứng lẳng lặng ngắt lời hắn, “Tôi so với anh càng nghĩ nhiều hơn. Nhưng là, không có biện pháp a.” Hắn có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tôi từng nghĩ tới muốn tìm một bạn gái ngoài giới này, kết quả vẫn là thua trong tay hắn. Chuyện sau này thế nào tôi không biết, nhưng là hiện tại, tôi cảm thấy cứ như vậy cũng không tồi.”

Hắn quay đầu lại, nhìn Đỗ Nhiễm: “Không phải sao?”

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu trên mặt hắn, lộ ra nụ cười ba phần lười biếng bảy phần ấm áp, Đỗ Nhiễm không khỏi có chút xuất thần.

Đã thật lâu rồi không ở trên mặt Kiều Ứng, nhìn thấy nụ cười như vậy. Đại đa số thời điểm, khuôn mặt kia đều là tịch mịch, chán chường, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Kiều Ứng, cho tới nay đều tối rõ ràng người này rất muốn chính là cái gì. Kiều Ứng khát khao có thể yêu thương một người, mà người này, vừa đúng là Thẩm Liễm.

Không liên quan đến giới tính, cũng không liên quan đến chức nghiệp cùng thân phận của nhau.

Vì thế Đỗ Nhiễm cũng hơi nở nụ cười, hắn nghĩ, chỉ cần mình một ngày là quản lý của Kiều Ứng, sẽ một ngày làm tốt việc của mình, kể cả việc làm sao ở trước mặt truyền thông bảo vệ tốt Kiều Ứng.

Một tháng sau, album mới của Thẩm Liễm được đưa ra thị trường, hắn luôn không thích đeo phụ tùng trên người, thế nhưng ở trên cổ lại đeo một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn, dưới ánh sáng lấp lánh ánh bạc.

Giới truyền thông nào buông tha cơ hội bát quái thế này, liên tục truy vấn hắn nguồn gốc chiếc nhẫn kia. Phỏng đoán hắn cùng bạn gái ngầm đã quen biết ổn định. Thẩm Liễm không nao núng, thậm chí thoạt nhìn tâm tình còn tốt lắm. Khóe môi câu lên, hướng về phía ống kính giơ lên tay trái, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn bạch kim tỏa sáng lấp lánh, hắn nhìn phóng viên dí dỏm nói: “Nói đến nhẫn, trừ bỏ chiếc trên cổ, trên ngón tay tôi còn đeo một chiếc. Có lẽ mọi người nên điều tra một chút, xem tôi có phải đồng thời có hai bạn gái ngầm không a.”

Loại nói vui đùa nửa thật nửa giả này, từ trước đến nay các ngôi sao luôn dùng để trêu chọc cánh phóng viên giải trí. Thẩm Liễm không phải lần đầu dính scandal, từ trước đến nay chỉ dùng thái độ “tùy các người suy đoán” này để đánh lạc hướng truyền thông, tự tin bọn họ sẽ không đào bới được thông tin gì. Nhưng việc Thẩm Liễm trước mặt mọi người khoe nhẫn lại làm nổi lên một hồi phong ba không nhỏ giữa các fan của hắn, đem toàn bộ những người từng bị cho là bạn gái hắn bao năm qua ra tra xét một lần, suy đoán nổi lên tứ phía, còn Thẩm Liễm hoàn toàn không có động thái gì.

Kiều Ứng đọc được tin tức này, nhìn Thẩm Liễm mỉm cười hai mắt nhìn thẳng vào ống kính, lông mày hơi nhướn lên, tựa hồ xuyên thấu qua ống kính nhìn mình. Kiều Ứng nhịn không được cười rộ lên, nghĩ thầm người này nhiều năm qua ở giới giải trí phức tạp lẫn lộn, bình thường nội liễm trầm ổn, vậy mà cũng làm ra loại hành động như thể yêu đương cuồng nhiệt thế này.

Nhưng là, lại thấy Thẩm Liễm như vậy thực đáng yêu.

Chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, là bí mật không thể nói ra, không thể cùng người ngoài chia sẻ, cả hai biết là đủ rồi. Chiếc nhẫn trước ngực Kiều Ứng, được giấu thật cẩn thận ở dưới quần áo, trừ bỏ Đỗ Nhiễm, không ai biết.

Hai người khó được cùng chung ngày nghỉ, liền đi Hawaii. “Hâm nóng lại những kỷ niệm ban đầu”, Hawaii vĩnh viễn là điểm đến lý tưởng cho các cặp tình nhân. Kiều Ứng đã từng nghĩ, tương lai sau khi kết hôn nhất định phải đi Hawaii hưởng tuần trăng mật. Kết quả người bên cạnh, cũng là một nam nhân giống mình.

Khi đó hắn còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt với Trình Diệu Nhiên, nói sau này rời khỏi giới giải trí muốn tới bờ biển mua một căn nhà lớn, còn có rất nhiều ảo tưởng hạnh phúc không thực tế. Khi hắn đem mấy điều này nói cho Thẩm Liễm, Thẩm Liễm cười đem hắn kéo qua, ngọt ngào hôn hắn: “Này cũng không phải việc gì khó. Cho dù không ở Hawaii mua nhà, để làm thỏa mãn nguyện vọng ở gần bờ biển của em, anh vẫn có thể làm.”

Kiều Ứng nở nụ cười: “Em cũng không về hưu nhanh như vậy.”

Thẩm Liễm vẫn hôn hắn, nhẹ giọng nói: “Anh biết, đóng phim là vận mệnh của em. Nhưng chung quy cũng có một ngày phải rời khỏi, đến khi chúng ta già đi, hai tiểu lão đầu ngồi ở bờ biển xem mặt trời mọc, không phải thực lãng mạn sao?”

Kiều Ứng cười khúc khích một tiếng, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào ôn nhu, nhịn không được đưa tay ôm sát lưng Thẩm Liễm, chủ động làm sâu sắc nụ hôn này.

Hắn không nghĩ xa như vậy, nhưng lời nói của Thẩm Liễm ý tứ nghe giống như “muốn mãi mãi bên nhau”, trong nháy mắt tất cả mọi chuyện trước đây, cái gì thương tổn, cái gì kháng cự, đều đã qua đi.

Thẩm Liễm chưa bao giờ là người dễ dàng cấp cho ai hứa hẹn, Kiều Ứng cũng không phải.

Có lẽ bọn họ bây giờ cũng không cần hứa hẹn gì, cùng một chỗ, mặc kệ bao lâu, chính là hạnh phúc.

Cuối năm, đúng là thời điểm giới điện ảnh cử hành các buổi lễ trao giải vô cùng náo nhiệt. Kiều Ứng nhờ vào hai bộ phim điện ảnh lúc trước, đồng thời được đề cử hai hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất và Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, hắn đã là người chiến thắng lớn nhất trong lễ trao giải lần này.

Ngủ đông mấy năm, rốt cuộc đột nhiên nổi tiếng. Kiều Ứng đối với chuyện thắng thua cũng không mấy quan tâm, có thể giành được khẳng định và tán thành của đại đa số giám khảo cùng người xem, hắn cảm thấy đủ rồi.

So với hắn, trái lại fan của hắn lại vô cùng hưng phấn, trên trang web chính thức của hắn gửi đến vô số lời chúc mừng.

Thẩm Liễm cũng cùng hắn được đề cử hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, hai người thực là hai đối thủ ngang tài ngang sức. Còn vui đùa đánh đố xem cuối cùng ai là người chiến thắng, người thua phải nằm dưới trong chuyện kia. Nếu hai người đều thua, ách, vậy dựa vào bản lĩnh.

Tới ngày lễ trao giải, Kiều Ứng trang phục lịch thiệp cùng đi với Đỗ Nhiễm. Cách đám người xa xa nhìn thấy Thẩm Liễm, hai người mỉm cười với nhau một chút, đều tự ngồi xuống.

Lúc MC xướng tên những người được đề cử, Kiều Ứng nhìn đoạn clip ngắn về phim của mình được chiếu trên màn ảnh rộng. Hai bộ phim điện ảnh này làm cho hắn và Thẩm Liễm từ quen biết cuối cùng đi đến yêu nhau, đủ mọi chuyện trong lúc đó, như lướt qua nhất nhất ở trước mắt rồi biến mất, trong lúc nhất thời lại có chút mờ mịt. Thẳng đến khi chiếu xong, nghe thấy tên mình, hắn còn có chút hoảng hốt.

Đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, MC nữ tươi cười nhìn hắn, ánh mắt Kiều Ứng dừng ở dưới đài.

Giữa rừng người đông nghịt, liếc mắt một cái liền thấy được người kia. Thẩm Liễm mỉm cười nhìn về phía hắn, hơi hơi giơ lên tay trái, chiếc nhẫn kia ở trong bóng đêm tỏa sáng lấp lánh.

“Chúc mừng anh, Kiều Ứng! Sau khi nhận được giải thưởng anh cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là gì?”

Là gặp người này.

“Anh muốn cảm ơn ai nhất, Kiều Ứng?”

Có lẽ, vẫn là người này.

Lướt qua tầng tầng biển người, anh có biết em đang nhìn anh, mà anh cũng đang nhìn em.

Kiều Ứng hơi nở nụ cười.

Đứng trên đài nhận giải không trọng yếu, không giành được giải thưởng này cũng không trọng yếu, được nhiều người khẳng định nhiều người chúc mừng cũng không quan trọng, em chỉ nguyện ý làm tiểu minh tinh trong lòng anh.

Ở bên cạnh em, mới phát giác mọi thứ đều có kỳ hạn.

Ngôi sao nho nhỏ, nguyên lai vô cùng xinh đẹp, không ai có thể thay thế.

Ngôi sao nho nhỏ, phàm nhân không thể bắt chước, làm anh không cách nào quên.

.TOÀN VĂN HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play