Kiều Ứng nửa đêm tỉnh lại, cảm thấy có chút lạnh. Ở trên giường nhúc nhích một chút, mơ mơ hồ hồ nghĩ thể chất mình vốn sợ lạnh, thế nào lại đem điều hòa mở thấp như vậy. Miễn cưỡng mở to mắt, phát giác TV trong phòng đang mở. Trong bóng đêm hình ảnh trên màn hình nhấp nháy, chỉ thấy người trên TV nói chuyện, nhưng không phát ra một chút thanh âm. Tầm mắt Kiều Ứng còn có chút mờ mịt, ngẩn ra nhìn vào màn hình, nghĩ người nọ thế nào lại nhìn quen mắt như vậy, sau đó hơi thanh tỉnh  một chút, phát giác thiếu niên đang cười đến tiền phủ hậu ngưỡng (1) kia, không phải là mình sao.

Tầm mắt di chuyển, rồi đột nhiên phát hiện có người đang ngồi trên sàn nhà ngẩng đầu xem TV, đưa lưng về phía hắn. Kiều Ứng kinh ngạc “A” một tiếng, người nọ lập tức quay lại.

“Thẩm, Thẩm Liễm?”

Thẩm Liễm mặc áo choàng tắm, quay đầu nhìn hắn: “Anh đã tỉnh?”

“Anh sao lại ở chỗ này?” Cổ họng vô cùng khó chịu, thanh âm cũng có chút khàn khàn. Kiều Ứng chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hắn nhớ mang máng mình uống say, là Thẩm Liễm đưa mình về khách sạn. Chính là, sao hắn còn ở lại trong phòng mình?

Thẩm Liễm chỉ chỉ áo choàng tắm trên người: “Anh không nhớ rõ? Anh uống say, ói đầy người tôi. Tôi chỉ mượn phòng tắm của anh tắm rửa sạch sẽ, quần áo đã giao cho khách sạn giặt, nhưng là quần lót còn chưa khô đâu.”

Kiều Ứng có chút hồ đồ, nghĩ thầm tôi có ói cũng là ói lên quần áo anh, làm gì phải giặt cả quần lót?”

Thế nhưng đầu óc còn đang hỗn loạn, theo bản năng liền áy náy: “Thật xin lỗi, làm dơ quần áo anh. Tôi… Phí giặt ủi để tôi trả đi.”

Thẩm Liễm không lên tiếng, chỉ cười một chút.

Kiều Ứng nhớ tới hẳn là phải nói lời cảm ơn: “Cái kia, cám ơn anh.”

Thanh âm hắn có chút khàn khàn, Thẩm Liễm đứng lên rót cho hắn ly nước, Kiều Ứng lại nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy, ai ngờ cánh tay mềm nhũn một chút khí lực cũng không có, mới vừa uống một ngụm cái ly liền rớt xuống, nước đổ tràn lan từ ngực hắn xuống đệm giường.

Kiều Ứng thoáng cái mặt liền đỏ lên, hắn là lần đầu ở trước mặt người khác thất thố như thế. Thẩm Liễm nhặt lại ly, để qua một bên. Hắn không nói lời nào, Kiều Ứng càng cảm thấy xấu hổ, áo ngủ ẩm ướt dán trên làn da trần, điều hòa vừa thổi qua, hắn không khỏi rùng mình một cái.

Thẩm Liễm lại đi tới trước TV, cầm lấy điều khiển, bỗng nhiên mở miệng: “Anh không phiền nếu tôi mở tiếng TV chứ?”

Kiều Ứng sửng sốt một chút, có chút không rõ lắm ý của Thẩm Liễm. Hay là hắn muốn mình với hắn cùng xem TV? Xuất phát từ lễ phép, cũng chỉ trả lời: “Không sao.”

Vì thế TV dần dần phát ra thanh âm, Kiều Ứng nghe thấy giọng nói lúc mình còn là thiếu niên truyền tới, thanh âm có phần trong trẻo thanh sảng, âm cuối luôn đặc biệt nhấn mạnh. Hắn nhìn thấy chính mình trên màn hình, gương mặt thanh xuân sáng láng, cười đến rạng rỡ hồn nhiên. Thình lình trong lòng có chút nôn nóng, không rõ vì sao Thẩm Liễm muốn xem kênh này, xem bộ phim của mình mười năm trước.

Thẩm Liễm cũng nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào màn ảnh. Ánh mắt hắn đuổi theo thiếu niên kia, lúc cười rộ lên trông thực đáng yêu, còn khi không có biểu tình khuôn mặt sẽ đặc biệt lạnh lùng, có một loại gợi cảm ngây ngô.

So với Kiều Ứng hiện tại, cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Thẩm Liễm chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Kiều Ứng. Người đàn ông này sớm đã không còn hơi thở ngây ngô như năm đó, làn da trên mặt không hề mềm mại căng tràn, dáng người cũng không như trước thon gầy rắn chắc. Hắn thoạt nhìn lười biếng khiến người ta có loại cảm giác mệt mỏi, giống như ai cũng không để vào mắt, giống như không có điều gì đáng giá để hắn đặc biệt quan tâm.

Kiều Ứng làm cho người ta có cảm giác như đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Kiều Ứng bị hắn nhìn chằm chằm không dời mắt, dần dần bắt đầu hoang mang, có chút không được tự nhiên quay đầu đi: “Anh nhìn cái gì?”

Thẩm Liễm bỗng nhiên mỉm cười, đi đến trước giường Kiều Ứng, đột nhiên khom lưng, hai tay khoanh lại, hơi cúi đầu, tạo thành một tư thế rất mờ ám. Hô hấp Kiều Ứng cứng lại, trong thanh âm đã ẩn ẩn một tia tức giận: “Anh muốn làm gì?”

“Còn nhớ vài năm trước, trên tạp chí từng có tin đồn nói anh quen bạn gái không, Kiều Ứng?” Thẩm Liễm chậm rãi mở miệng, nội dung cũng chẳng hiểu ra sao.

Kiều Ứng phát cáu, mấy loại tạp chí giải trí lá cải này, luôn lung tung đăng mấy tin đồn thất thiệt, mà Thẩm Liễm lên cơn cái gì, hơn nửa đêm lại tới hỏi hắn chuyện này? Đưa tay muốn đẩy Thẩm Liễm cơ hồ đang kề sát trên người mình ra: “Anh không biết là mình thực nhàm chán sao, Thẩm Liễm?”

“Thời điểm đó, anh thật sự đang yêu đi?”

Sắc mặt Kiều Ứng biến đổi.

Khóe môi Thẩm Liễm hơi câu lên: “Anh cùng Trình Diệu Nhiên yêu nhau đi? Cho đến bây giờ, cũng không hoàn toàn chia tay, phải không?”

“Anh…” sắc mặt Kiều Ứng nhất thời trầm xuống, “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

“Anh sau khi uống say, tôi giúp anh đắp chăn, anh đột nhiên ôm lấy tôi, bảo tôi là Diệu Nhiên.” Trên gương mặt trước giờ luôn tao nhã giống như công tử quyền quý của Thẩm Liễm hiện ra một tia mỉm cười ác ý, “Anh sẽ không nói rằng bạn gái anh hiện tại, vừa đúng cũng tên Diệu Nhiên đi.”

Kiều Ứng cứng họng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chính mình thế nhưng trong lúc say rượu lại đem Thẩm Liễm lầm thành Trình Diệu Nhiên. Hắn biết Trình Diệu Nhiên tuyệt không muốn công khai mối quan hệ giữa bọn họ, hắn cũng không muốn mang đến cho cô những phiền phức và quấy rầy không cần thiết. Thẩm Liễm muốn làm gì? Nắm được nhược điểm của hắn, nghĩ muốn uy hiếp hắn cái gì đây?

“Vậy anh muốn thế nào?” Giọng nói có chút khàn khàn, Kiều Ứng lo lắng nhìn Thẩm Liễm.

Bất ngờ một bàn tay xoa hai má hắn, ngón tay mang theo ý tứ tình dục vuốt nhẹ bờ môi hắn. Kiều Ứng cả người cứng đờ, không dám tin nói: “Anh, chẳng lẽ anh…”

Thẩm Liễm mỉm cười: “Không sai, tôi đối với anh có hứng thú.”

“… Cho dù anh có tính hướng này,” Kiều Ứng hít sâu một hơi, “cũng không nhất định chọn tôi đi? So với tôi thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp còn nhiều mà, huống chi tôi đối với đàn ông không có hứng thú!”

“Thật xin lỗi, tôi có.” Thẩm Liễm buông tay ra, đứng thẳng dậy, cho Kiều Ứng một nụ cười mờ ám, “Nhất là với anh, Kiều Ứng.”

“…”

“Tôi không vội, anh có thể từ từ suy nghĩ.” Trên mặt Thẩm Liễm vẫn đang lộ vẻ thong dong mỉm cười, “Yên tâm, có lẽ bất quá mấy tháng mà thôi, tôi cũng không phải người thích tình yêu lâu dài, lại càng sẽ không dây dưa với anh.”

Kiều Ứng từ từ điều chỉnh hô hấp, dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt hắn nhìn Thẩm Liễm chăm chú, một lát sau chậm rãi nở nụ cười: “Anh mê luyến, là tôi mười năm trước đi?”

Mắt Thẩm Liễm hơi chớp nhẹ.

“Anh đến tột cùng là muốn từ trên người tôi có được cái gì, chứng tỏ cái gì?” Thanh âm Kiều Ứng không nhanh không chậm, gằn từng tiếng truyền vào tai hắn, “Tôi cùng đàn ông khác cũng không có gì khác biệt, cũng sẽ không mang đến cho anh càng nhiều khoái cảm. Lấy địa vị của anh hôm nay, còn cần để ý tôi sao, Thẩm Liễm?”

Thanh âm hắn lạnh lùng, biểu tình thoáng mang theo trào phúng. Thẩm Liễm nhất thời hiểu được, người này rất thông minh, liếc mắt một cái liền xem thấu tâm tư của hắn. Không phải như trong tưởng tượng của hắn dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Ban đầu chỉ là mang theo hứng thú vui đùa, muốn nhìn một chút người này lộ ra vẻ mặt thất kinh, hiện tại ngược lại thật sự khơi mào ham muốn chinh phục trong hắn.

Hắn thản nhiên mỉm cười, thối lui hai bước: “Kiều Ứng, anh cũng thật không biết đùa.”

Sắc mặt Kiều Ứng hơi đổi.

“Được rồi, tôi cũng nên về phòng của mình.” Thẩm Liễm nhẹ nhàng xoay người, “Phí giặt ủi không cần đưa tôi, ngày mai gặp, Kiều Ứng.”

______________________________________

(1) Tiền phủ hậu ngưỡng: Bò ra đất mà cười, cười ngật ngưỡng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play