Trong tay người nọ không biết từ khi nào đã cầm một con dao gọt trái cây, bổ nhào về phía Thẩm Liễm, ngân quang xẹt qua, Thẩm Liễm vội vàng xoay người tránh, nhưng vẫn là bị một nhát dao đâm vào cánh tay. Thẩm Liễm kêu rên một tiếng, nhịn đau trở tay dùng sức đem người nọ đẩy ra, người kia định đâm một nhát nữa, lại bị Kiều Ứng từ phía sau hung hăng túm lấy kéo ra, sau đó ghìm chặt xuống đất.
Tên kia ánh mắt hung ác nhìn vào đôi mắt Kiều Ứng, thoáng chốc dịu lại. Hắn bị Kiều Ứng ghì chặt trên đất, cũng không giãy dụa, chỉ đỏ mắt nhìn, môi run rẩy, thanh âm tựa hồ muốn khóc: “Kiều Ứng… Tôi thích anh mà!”
Kiều Ứng từ trên cao nhìn xuống hắn, trong con ngươi không mang theo một tia độ ấm, thanh âm lạnh buốt đến tận xương: “Thích đến độ muốn dùng dao đâm tôi sao?”
Người kia cuống quít lắc đầu: “Không phải… Tôi sao lại làm anh bị thương được? Đều là người đàn ông kia không tốt! Hắn dây dưa anh, quấy rầy anh, còn muốn mang anh rời đi… Đều là lỗi của hắn, tôi hận hắn!” Hắn khẩn thiết giải thích, ánh mắt cuồng loạn, “Anh vĩ đại như vậy, sao có thể bị đàn ông quấn lấy. Tôi không cho phép hắn hủy diệt anh, tôi không cho phép…”
Thẩm Liễm một tay bụm lại vết thương trên cánh tay, đi tới bên cạnh Kiều Ứng, ánh mắt âm trầm dừng trên mặt người kia, lạnh lùng mở miệng: “Người như cậu, cũng xứng nói thích Kiều Ứng sao?”
Tên kia gắt gao trừng mắt nhìn Thẩm Liễm, sau đó chậm rãi đem tầm mắt chuyển tới trên người Kiều Ứng, đối mặt hắn là gương mặt không chút biểu tình, rốt cuộc bật khóc: “Tôi chỉ là thích anh mà thôi……”
Ánh mắt lạnh như băng của Kiều Ứng rốt cuộc thoáng dịu xuống, chậm rãi cúi người, đem người kia từ trên mặt đất kéo lên.
“Cho dù cậu thích tôi”. Kiều Ứng lẳng lặng nhìn hắn, “Kia cùng cuộc sống của tôi cũng không có gì liên quan.”
Sắc mặt người kia lập tức trắng bệch, tuyệt vọng nhìn chằm chằm Kiều Ứng, nước mắt từng giọt từng giọt chảy tràn khỏi vành mắt, run rẩy nức nở.
Tiềng ồn ào kinh động bảo an, lúc chạy tới thấy thế, kinh nghi bất định (1) nhìn Thẩm Liễm, lại nhìn Kiều Ứng, thập phần khẩn trương: “Kiều tiên sinh… Muốn báo cảnh sát hay không?”
Kiều Ứng hướng hắn khoát tay: “Không có việc gì.” Sau đó chỉ chỉ người còn đang ngồi dưới đất khóc lóc, “Đem hắn mang đi đi.”
Bảo an đi qua, đem người kia từ dưới đất kéo lên. Người nọ một mực khóc, nhưng là không ngẩng đầu nhìn Kiều Ứng nữa. Kiều Ứng nghĩ thầm có lẽ từ hôm nay trở đi, người nọ cũng không còn ôm chặt loại mê luyến điên cuồng này đối với mình nữa, bởi vì ảo tưởng tan biến.
Thẩm Liễm đứng bên cạnh hắn thân mình đột nhiên hơi nhuyễn xuống, Kiều Ứng vội vàng đưa tay đỡ thắt lưng hắn. Thấy cánh tay hắn còn chảy máu, sắc mặt cũng trắng đến dọa người, cuống quít nói: “Tôi đưa anh đi bệnh viện…”
Thẩm Liễm lắc đầu cười ngăn cản hắn: “Cứ như vậy đưa anh đi bệnh viện, không sợ ngày mai bị lên báo a? Vết thương nhỏ mà thôi, mang anh lên nhà em băng bó một chút là được.”
Kiều Ứng đỡ Thẩm Liễm quay về nhà mình, sau khi để hắn ngồi ổn thỏa trên sô pha, vội đi tìm hộp thuốc. Đơn giản xử lý miệng vết thương cho hắn, thật cẩn thận giúp Thẩm Liễm cởi bỏ áo khoác, đem cánh tay bị thương từ trong tay áo kéo ra. Miệng vết thương cũng không sâu lắm, dùng bông y tế thấm cồn sát trùng, sau đó quấn băng gạc lên. Kiều Ứng lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn: “Có ảnh hưởng đến việc chụp ảnh bìa album của anh không?”
Thẩm Liễm nở nụ cười: “Anh cũng không phải chụp chân dung, mặc quần áo ai có thể nhìn ra.”
Kiều Ứng nghe vậy cúi đầu, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, hại anh bị thương.”
Có lẽ hắn sớm nên nghe Đỗ Nhiễm và Thẩm Liễm khuyên, sau khi phát hiện người kia liền lập tức dọn đi. Nhưng bản thân lại cố chấp cho rằng người nọ sẽ không làm gì mình, phớt lờ đi, kết quả làm hại Thẩm Liễm…
Thẩm Liễm từ phía sau hắn nhẹ nhàng tiến lại gần, dán vào vai hắn: “Không cần xin lỗi anh, em vẫn đối với người nọ mềm lòng, cũng chỉ là sợ xúc phạm tới người thích mình, không phải sao?”
Hắn thật sự rất thích Kiều Ứng như vậy.
Chưa bao giờ ở bất kỳ buổi phỏng vấn nào hoặc trước mặt công chúng nói với fan của mình cái gì tôi yêu mọi người, tôi trân trọng nhất chính là các bạn linh tinh gì đó. Nhưng tận đáy lòng hắn, lại xem bọn họ vô cùng trân quý, không đành lòng thương tổn nửa phần. Người đàn ông này mặt ngoài lãnh đạm, chỉ là vì không am hiểu cách biểu đạt tình cảm của mình mà thôi.
Hắn chậm rãi đem thân thể Kiều Ứng xoay lại, nhìn thấy hàng lông mi hơi khép lại run run, nhịn không được lại gần nhẹ nhàng hôn một chút lên hai má hắn, thân mình Kiều Ứng khẽ run, hơi nghiêng đầu muốn tránh đi, chớp mắt một cái lại bị áp đảo trên sô pha.
Trong ôn nhu có hơi cường thế áp bách, Kiều Ứng theo phản xạ tính đưa tay đẩy ra, lại chạm vào cánh tay quấn đầy băng gạc kia, chần chờ dừng động tác. Một giây chần chờ này không thể nghi ngờ cho Thẩm Liễm càng thêm kiên định, hắn cúi đầu cười, ở bên tai Kiều Ứng nói: “Anh không sao, chỉ là muốn hôn em thôi, Kiều Ứng.”
Vừa dứt lời, nụ hôn nhỏ vụn mà triền miên liền hạ xuống. Thẩm Liễm chậm rãi mút đôi môi hắn, vươn đầu lưỡi, tinh tế liếm quanh môi, sau đó tham nhập vào trong.
Lần hôn môi như bây giờ cách đây đã lâu lắm, thần trí Kiều Ứng từng chút từng chút bị cướp đoạt, tầm mắt mê man lọt vào đôi con ngươi đen như mực của người đàn ông đang đè trên người mình, phản chiếu ra đồng dạng một đôi con ngươi nhiễm đậm tình dục.
“Anh ngày mai sẽ đi.” Thanh âm Thẩm Liễm thì thầm truyền đến giữa những lúc gián đoạn trong nụ hôn nồng nhiệt triền miên, “Nhưng mà anh thật sự… không muốn đi a.”
Hai tay Kiều Ứng chậm rãi nâng lên, rốt cuộc ôm lấy lưng Thẩm Liễm, sau đó xoay người một cái, đem hắn đặt ở dưới thân. Hít một hơi thật sâu, cặp con ngươi kia ở trong bóng đêm tỏa sáng rạng rỡ, giữa lúc ánh mắt Thẩm Liễm thoáng hơi kinh ngạc, cúi đầu hôn xuống.
Cho tới nay, đều không thể chống cự ôn nhu của người này.
Từ ban đầu bị hấp dẫn, dần dần trở nên trầm mê. Cho dù biết rõ người này bên trong đầy thói hư tật xấu, sau khi bị thương tổn từng nhiều lần kháng cự, lạnh lùng mà chống đỡ, lại vẫn là bị người này một lần nữa đánh tan tuyến phòng ngự trong tim.
Mỗi người cả đời tổng yếu gặp được một lần kiếp số, với hắn mà nói, có lẽ chính là Thẩm Liễm.
Lại trằn trọc mút mạnh đôi môi Thẩm Liễm, rốt cuộc buông hắn ra. Thẩm Liễm bị hắn nhiệt tình hôn môi làm cho thở hồng hộc, hai tròng mắt tỏa sáng, nóng bỏng nhìn hắn: “Em tha thứ cho anh sao, Kiều Ứng?”
Ánh mắt tràn ngập chờ mong y chang con nít, Kiều Ứng thế nhưng lại thấy có chút buồn cười.
Tên xấu xa này, lại cứ luôn bày ra vẻ mặt ngây ngô như vậy.
“Anh không cần xin tôi tha thứ, Thẩm Liễm.” Kiều Ứng mỉm cười, “Tôi và anh giống nhau, cũng chỉ là thuận theo dục vọng chính mình mà thôi.”
Muốn hôn môi, muốn áp đảo đối phương, muốn cùng hắn da thịt thân cận, muốn ôm ấp triền miên.
Nói đến cùng, cũng chỉ là thỏa hiệp với chính mình mà thôi. Khi hắn phát giác bản thân cuối cùng vẫn là không thể kháng cự người đàn ông này, không thể phủ nhận mình thế nhưng vẫn là thích hắn, cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp. Trong thời đại này hoàn cảnh này, kỳ thật cho tới bây giờ làm gì tồn tại một tình yêu hoàn mỹ không sứt mẻ.
Hơi hơi cúi đầu xuống, nhìn về phía Thẩm Liễm. Trên gương mặt nóng đến đỏ bừng còn mang theo tình cảm mãnh liệt chưa lui, thanh âm gợi cảm mà khàn khàn, khóe miệng khẽ nhếch biểu tình tựa tiếu phi tiếu, khóa ngồi trên eo mình tư thái cao cao tại thượng, Thẩm Liễm đối mặt với Kiều Ứng như thế, không khỏi hoa mắt thần mê.
Chỉ có ở thời điểm động tình, mới có thể tản mát ra nét khêu gợi kinh người của Kiều Ứng, khiến hắn không thể bứt ra khỏi sự mê đắm này.