Thẩm Liễm nháy mắt ngây dại, nằm mơ cũng không nghĩ tới hết thảy mọi việc mình làm vì Kiều Ứng nhiều ngày nay, đổi lấy, chính là một câu lãnh đạm tới cực điểm như thế.
Nhẫn nại không chạm vào hắn, nhẫn nại không nói những lời Kiều Ứng không thích. Mỗi một ngày cho dù có vất vả mệt mỏi, cũng nhất định phải nhìn thấy hắn mới có thể an tâm. Khoảng thời gian hắn lo lắng cho đối phương, rõ ràng đối với người này tràn ngập dục vọng giữ lấy, cũng vất vả nhẫn xuống, cố gắng từng chút từng chút mở ra trái tim hắn lần nữa, đổi lấy, chính là một bóng lưng lạnh lùng.
Hai tay quấn quanh hông Kiều Ứng chậm rãi buông lỏng ra, hắn nghe thấy thanh âm trầm thấp của Thẩm Liễm truyền đến: “Kiều Ứng, em thật sự nghĩ bất luận nói cái gì, anh cũng sẽ không bị thương tổn sao?”
Khóe miệng Kiều Ứng giật giật, lại như trước trầm mặc.
“Em cứ như vậy chán ghét anh, không bao giờ… muốn gặp anh nữa sao?”
Đáp lại hắn, vẫn là trầm mặc.
Thẩm Liễm rốt cuộc nâng tay, đem cúc áo đã cởi bỏ từng chiếc từng chiếc đóng lại, xoay người nhặt lên áo khoác, khoát trên cánh tay, nhìn thoáng qua Kiều Ứng vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, di chuyển thân mình.
“Chờ em quay xong bộ phim này, anh sẽ không tới nữa.”
Thân mình Kiều Ứng hơi chút giật mình.
“Anh sẽ không lại làm gì với em nữa, Kiều Ứng.”
“Cạch” một tiếng, Kiều Ứng rốt cuộc quay đầu lại, trong phòng trống rỗng, ngập tràn một mảnh hắc ám.
Thẩm Liễm rốt cục vẫn là đi rồi.
Kiều Ứng nhìn qua cửa sổ, thấy xe Thẩm Liễm từ ga ra chạy ra, vòng qua chỗ rẽ, biến mất trong bóng đêm. Kiều Ứng hơi ngẩng đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc tiến đến bên môi, hít sâu một ngụm.
Trên sàn nhà rơi xuống một nhúm tàn thuốc.
Tựa như việc đã từng mạc danh kỳ diệu mê luyến hắn, Thẩm Liễm lần này đột nhiên nhiệt tình, có thể duy trì bao lâu đây? Một khi chiếm được liền cảm thấy thực vô vị, người đàn ông như vậy, mình đi theo nổi sao?
Thanh xuân, mỹ mạo, những thứ này đều chẳng qua là trong nháy mắt, mình còn lại cũng không nhiều lắm. Nếu có một ngày không còn là Kiều Ứng hiện tại, cái gì cũng đều không có, chỉ còn là một người đàn ông bình thường, Thẩm Liễm còn có thể đem ánh mắt chăm chú nhìn hắn không?
Chỉ sợ hắn sẽ không chút do dự lần nữa đuổi theo Lăng Hiên thứ hai, Lăng Hiên thứ ba.
Mà tình cảm của mình, liệu có thể chịu đựng thêm mấy lần nữa đây? Người như Thẩm Liễm, khi thích thì cái gì cũng tốt, ôn nhu tới cực điểm, nhưng một khi chán ghét, cũng tàn nhẫn tới cực điểm.
Nếu sợ hãi bị trói buộc, vậy cứ đi hưởng thụ tình cảm lưu luyến không bị trói buộc đi.
Chẳng qua hắn không thích hợp thôi.
Thẩm Liễm từ sau đêm hôm đó, quả nhiên tuân thủ lời hứa, không làm ra hành động thân mật gì với Kiều Ứng nữa. Mỗi ngày như thường lệ, đến nhà Kiều Ứng xem hắn, đúng giờ cùng Đỗ Nhiễm nói chuyện điện thoại, nhờ hắn ở trường quay coi sóc Kiều Ứng.
Loại không khí mờ ám không còn sót lại chút gì, Kiều Ứng cũng không thể hiểu vì sao Thẩm Liễm còn muốn kiên trì mỗi ngày lại đây. Thế nhưng hắn cũng không lên tiếng buộc Thẩm Liễm phải rời đi, Thẩm Liễm từ trước đến nay nói là làm, đã nói sau khi bộ phim này quay xong sẽ không đến tìm hắn, vậy sẽ không nuốt lời.
Cách ngày đóng máy còn hơn mười ngày nữa, Thẩm Liễm gọi điện thoại cho hắn, nói mình vì chụp hình bìa cho album, phải ra ngoài một thời gian, cho nên mấy ngày nay sẽ không đến.
Kiều Ứng mỉm cười, nói câu tôi đã biết rồi cúp điện thoại. Thông báo kia cũng không tạo ảnh hưởng gì đến hắn, rất nhanh hắn liền tập trung vào công việc. Quay xong hết các phân cảnh của mình, quản lý đưa hắn rời khỏi trường quay, theo thói quen hỏi hắn muốn ở bên ngoài ăn cơm rồi về nhà hay không, Kiều Ứng cũng giống như cũ trả lời, không cần, trong nhà còn đồ ăn.
Về đến nhà, mở tủ lạnh, bên trong xếp đầy các loại thực phẩm Thẩm Liễm thay hắn mua tới. Tùy tiện chuẩn bị bữa tối, sau khi tắm rửa ăn cơm xong, nằm ở sô pha, mở TV.
Hết thảy mọi việc, đều như cũ không có gì khác thường.
Thẳng đến khi trong TV bỗng nhiên truyền ra tiếng thét chói tai, Kiều Ứng mới giật mình đem tầm mắt trở lại màn ảnh. Trên TV chiếu phim gì hắn căn bản cũng không để ý khi nào thì bắt đầu, cũng không biết mình đang mở kênh nào. Hắn thế nhưng lại duy trì trạng thái thanh tỉnh ngẩn người một cả buổi tối.
Rõ ràng là không có việc gì làm, cũng không muốn lên giường nghỉ ngơi. Kiều Ứng sau một lúc lâu, cuối cùng mới ý thức được, hắn đã quen việc mỗi ngày Thẩm Liễm đều đến đây.
Cho dù hai người không có nhiều lời có thể nói, cho dù Thẩm Liễm chỉ là lại đây nhìn hắn rửa mặt xong rồi lên giường ngủ liền rời đi, nhưng tựa như đã trở thành việc cố định vào mỗi đêm.
Thói quen là thứ thật đáng sợ.
Kiều Ứng nhanh chóng tắt TV, vội vàng rửa mặt, leo lên giường. Cố gắng nhớ lại những cảnh quay hôm nay, lại một lần nữa nghĩ tới những cảnh ngày mai phải quay, nhưng vẫn là dị thường thanh tỉnh, không hề buồn ngủ.
Hóa ra Thẩm Liễm đúng là dùng loại phương pháp này, từng chút từng chút, bất tri bất giác lại xâm nhập vào cuộc sống của hắn.
Kiều Ứng rốt cuộc bực bội, xoay người ngồi dậy, gọi điện thoại cho quản lý.
“Kiều Ứng? Đã trễ thế này, có chuyện gì?” Trong thanh âm Đỗ Nhiễm có một tia kinh ngạc, Kiều Ứng rất ít khi trong thời gian riêng tư gọi điện thoại cho hắn.
“Anh còn chưa ngủ đi? Thuận tiện lại đây một chuyến được không? Giúp tôi mang ít thuốc tới…”
Đỗ Nhiễm thoáng cái trở nên khẩn trương: “Cậu làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không, không phải.” Kiều Ứng cầm di động, bỗng nhiên cảm thấy mình đang đêm hôm lại đi quấy rầy Đỗ Nhiễm, thật sự là có chút quá phận. Người này bất quá chỉ là quản lý của mình, cũng không phải là bảo mẫu… Chẳng lẽ mất ngủ, sẽ giúp mình chạy đi mua thuốc? “Tôi không có chuyện gì, chỉ là bỗng nhiên có chút mất ngủ thôi.”
“Cậu muốn đi mua thuốc ngủ sao?” Thanh âm Đỗ Nhiễm nháy mắt đề cao, “Mấy loại thuốc đó sao có thể tùy tiện uống? Tôi phải tới nhìn xem…”
“Không cần.” Kiều Ứng vội vàng ngắt lời hắn, “Tôi không sao… Thật sự không có việc gì. Anh đừng lại đây, tôi sẽ không đi mua thuốc ngủ.”
“Đi mua rượu cũng không thể!”
Kiều Ứng cười khổ một tiếng: “Tôi cũng sẽ không.”
Tuy rằng trong nháy mắt hắn thật sự có loại này ý niệm trong đầu, nhưng nhiều ngày như vậy đều nhịn được, không muốn thất bại trong gang tấc.
Không muốn bị Thẩm Liễm xem thường, một khi không có hắn ở bên cạnh giám sát, liền dễ dàng phụ thuộc vào cồn.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Ứng một lần nữa nằm trở lại giường. Không quá lâu sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông di động vang lên.
Là số của Đỗ Nhiễm.
Kiều Ứng lấy làm kinh hãi, vội vàng nghe điện thoại: “Đỗ Nhiễm?”
“Cậu đang ở nhà phải không, Kiều Ứng?”
“Ừm, làm sao vậy?”
“Nếu vậy, mở đèn trong phòng đi.”
Kiều Ứng có chút khó hiểu, bỗng nhiên nhận ra, vội vàng chạy đến phòng khách, mở đèn, đi đến phía trước cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy xe Đỗ Nhiễm đậu ở đường cái đối diện.
Người đàn ông cao lớn ẩn ở trong bóng đêm, không thấy rõ gương mặt. Nhưng khi nhìn thấy đèn phòng khách sáng lên, xác nhận Kiều Ứng quả nhiên không chạy ra ngoài mua thuốc ngủ hay mua rượu, lúc này mới lên xe, yên tâm rời đi.
Kiều Ứng kinh ngạc đứng trước cửa sổ sát đất.
Hắn cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra chính mình thế nhưng lại làm cho mọi người lo lắng tới mức này.
Thẩm Liễm mỗi đêm đều đến, Đỗ Nhiễm trông nom toàn bộ lịch trình, liền ngay cả một cuộc điện thoại vô ý của mình, cũng có thể hại người nọ hơn nửa đêm lái xe tới đây, chỉ để xác nhận mình bình an vô sự ở trong nhà.
Kiều Ứng chậm rãi nâng tay che mặt.
Hắn… Chưa bao giờ là người yếu đuối như vậy, chưa bao giờ tùy tiện tăng thêm phiền toái cho người khác, cũng chưa bao giờ tùy hứng như thế.
Thật xin lỗi, Đỗ Nhiễm. Tôi không biết lại làm anh lo lắng như vậy.
Sẽ không có lần sau nữa.
Sẽ không lại bị loại yếu đuối này thao túng, sẽ không lại dựa vào thuốc hay rượu làm tê liệt chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT