Lúc về đến nhà thì trời đã khuya, mở cửa ra, trong phòng một mảnh tối như mực, từ phòng tắm lại truyền đến tiếng nước mơ hồ.

Chắc là Thẩm Liễm tới đây. Nhưng sao lại không bật đèn chứ?

Kiều Ứng nghi hoặc nghĩ, bật đèn phòng khách, thoáng chốc giật mình, chỉ thấy trên bàn cơm đặt một chiếc bánh sinh nhật vô cùng lớn, trên mặt cắm đầy nến. Hắn nhìn kỹ lại, trên đó dùng kem viết tên Thẩm Liễm bằng tiếng Anh, phía dưới là bốn chữ to “Sinh nhật vui vẻ” bằng sô cô la.

Còn chưa phục hồi tinh thần, cửa phòng tắm đã bị mở ra. Tiếng bước chân từ phía sau truyền tới, một đôi tay còn mang theo chút ẩm ướt ôm lấy thắt lưng hắn.

“Hôm nay… sinh nhật anh?” Kiều Ứng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Liễm.

Trên tóc Thẩm Liễm còn nhỏ vài giọt nước, mỉm cười: “Đúng vậy, cho nên chờ anh về cùng nhau chúc mừng.”

Kiều Ứng nhịn không được oán giận: “Sao không nói sớm cho tôi biết?” Hắn ngay cả quà cũng chưa chuẩn bị mà.

“Tôi trước có hỏi qua anh đêm nay rảnh không, nhưng anh nói anh buổi tối có hẹn.” Thẩm Liễm hôn hôn hai má hắn, “Buổi tối là người trong công ty cùng tôi chúc mừng, bánh kem cũng là bọn họ tự làm. Tôi nói không được ăn, tôi muốn mang về nhà, còn bị cười nhạo đấy.”

Câu nói làu bàu cuối cùng kia có chút trẻ con, Kiều Ứng nhịn không được cười rộ lên, vỗ nhẹ tay hắn: “Tôi cũng không chuẩn bị quà gì cả.”

Thẩm Liễm dụi vào vai hắn cọ xát: “Không sao, chúng ta cùng nhau ăn bánh kem…”

Tầm mắt Kiều Ứng dừng trên chiếc bánh kem kia, chỉ thấy mặt trên rậm rạp cắm đầy nến, không khỏi bật cười: “Anh đến tột cùng năm nay bao nhiêu tuổi? Sao lại cắm nhiều nến như vậy?”

Vẻ mặt Thẩm Liễm cũng có chút xấu hổ: “Bọn họ cố ý cười nhạo tôi lớn tuổi đó.” Sau đó dỗi đưa tay rút ra mấy cái.

Hành động này của hắn dừng ở đáy mắt Kiều Ứng, chỉ cảm thấy người này thực đáng yêu. Nhịn không được đi qua từ phía sau ôm lấy hắn, dán vào tai hắn khẽ cười nói: “Không sao, cho dù anh thực già đến mức tuổi tương đương với số nến này, về sau cũng có tôi cùng anh thổi nến.”

Thẩm Liễm bị hắn ôm lấy thân mình đột nhiên cứng lại một chút, một lát mới cười nói: “Nói ngốc cái gì, già như vậy ai còn đi mua bánh sinh nhật chứ.” Sau đó kéo tay Kiều Ứng, đem hắn chuyển tới trước mặt mình, “Đến châm nến đi.”

Cầm tay Kiều Ứng, châm nến, một hơi liền thổi tắt.

“Còn chưa cầu nguyện mà…”

Thẩm Liễm hôn hai má hắn cười nói: “Trong lòng đã ước rồi, ăn bánh kem đi.”

Buổi tối nằm ở trên giường, theo thường lệ triền miên một phen, sau đó Thẩm Liễm ôm lấy Kiều Ứng, đang muốn ngủ, lại bị hắn lay tỉnh.

“Sao vậy?” Hắn có chút mơ hồ mở mắt ra, nhìn Kiều Ứng.

“Chưa chuẩn bị quà cho anh, cái này cho anh đi.” Kiều Ứng từ trên cổ tháo xuống sợi dây chuyền, gắn trên đó là một vòng bạc tinh tế, là chiếc nhẫn. Ở trong bóng đêm lấp lánh tỏa sáng.

Thẩm Liễm lập tức tỉnh táo lại: “Anh muốn tặng tôi?”

Kiều Ứng mỉm cười: “Tôi đeo nhiều năm rồi, bình thường giấu ở dưới quần áo, cũng nhìn không ra. Dùng tiền mua quà cho anh, tôi cũng không biết tặng cái gì thì tốt. Vậy liền đem cái này mượn hoa hiến phật đi.”

Thẩm Liễm tiếp nhận sợi dây chuyền kia, chăm chú nhìn một chốc, rốt cuộc đeo lên cổ mình, chiếc nhẫn kia vừa đúng dán ngay ngực hắn.

Không biết vì cái gì, hơi cảm thấy có chút đau.

Hắn nằm xuống, trong bóng đêm, nhẹ giọng nói: “Kiều Ứng.”

“Ưm?”

“Lần sau tôi cũng tặng anh một chiếc nhẫn đi.”

Kiều Ứng lập tức cười ra tiếng: “Tính tình trẻ con, chẳng lẽ tôi tặng anh cái gì, anh sẽ tặng lại tôi một món sao?”

Nhưng vẫn là bị cảm động, hai người trao đổi nhẫn là ý nghĩa gì đây?

Đó chính là nhận định đối phương, là bạn đời của mình đi.

Ngày kế tiếp, Thẩm Liễm lại lâm vào công việc bận rộn. Có đôi khi Kiều Ứng gọi điện thoại tới, hắn vẫn còn đang trong lúc làm việc, không có thời gian gặp mặt. Hai người có đôi khi bớt thời giờ ở cùng nhau, mới vừa ăn một bữa cơm Thẩm Liễm đã bị điện thoại gọi tới vội vội vàng vàng kêu đi. Kiều Ứng cũng thông cảm hắn, album mới vừa đưa ra thị trường không lâu, hẳn là việc tuyên truyền cùng lượng công việc cũng nhiều.

Cách một khoảng thời gian, Kiều Ứng nhận được điện thoại của Thẩm Liễm, báo cho hắn tuần tới phải ra ngoài chụp ngoại cảnh, chỉ sợ không có thời gian lại đây tìm hắn.

Kiều Ứng cười nói: “Muốn đi đâu? Xuất ngoại sao?”

Thẩm Liễm hàm hồ trả lời: “Ừm, rất xa.”

Kiều Ứng cũng không muốn hỏi cặn kẽ công việc của hắn, chỉ dặn hắn vài câu khi ra ngoài phải chú ý nhiều đến thân thể mình, sau đó cúp máy. Quay đầu lại nhìn nhìn lịch làm việc của mình, nhớ tới hôm trước An Quang Vinh gọi điện thoại cho hắn, nói bộ phim mới đã chuẩn bị quay, hỏi hắn ngày nào rảnh thì tới xem. Liền từ lịch làm việc chọn ra một ngày, gọi cho An Quang Vinh, hẹn ngày tới trường quay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play